Chân Định đại trưởng công chúa đã gật đầu nên ngày tiếp theo Mông Thác đến Vinh Hi Viện cung kính thỉnh an bà ta.
Hắn nói Ung Châu lại có nội loạn, thủ hạ của Phù Kê ẩn thân gần trăm ngày mới xuất hiện, đám tướng tá không đàn áp được nên hắn phải nhanh chóng tới xử lý.
Hắn tới chào từ biệt và nhờ Lục Trường Anh chuyển lời cho Trường Đình nói, “Yên tâm.”
Trường Đình có chút u oán, người đã tới rồi thì gặp một chút, sao lại chỉ có hai từ này.
Lục Trường Anh nói lời trái lương tâm, “Võ tướng xuất chinh theo lệ thường vốn nên để lại nhà một phong thư, nhưng tình huống nguy cấp, phó tướng của Mông Thác là Tống Bách Sinh phi ngựa chạy tới đây khiến hai bên đùi cũng rách da chứng tỏ tình thế nguy hiểm.
Muội nói xem ngoài hai chữ này hắn còn có thể nói cái gì?” Nghĩ nghĩ xong hắn vẫn không nhịn được lẩm bẩm, “Muội nói xem muội gả cho một danh sĩ thì tốt bao nhiêu, cái gì cũng có, còn võ tướng mà không da ngựa bọc thây thì cũng chẳng phải anh hùng —— muội đã thấy vị tướng nào lưu danh sử sách mà có thể chết trên giường nhà mình chưa…”
Trường Đình nhìn ra ngoài cửa sổ thế là Lục Trường Anh lập tức im lặng.
Hắn cũng xúi quẩy, có anh vợ nhà nào thật lòng thích em rể đâu!
Nhưng đến lượt hắn thì một câu lẩm bẩm cũng không dám nói!
Thủ hạ của Phù Kê ngủ đông đã lâu nay từ phía Đông Nam của Ung Châu tiến quân thần tốc, lại có một nhánh quân nhỏ từ phía Tây Nam tiếp cận Dự Châu ý đồ châm lửa khắp nơi để quấy loạn tình thế.
Nhưng bốn châu, Ký, U, Dự và Ung liền kề nhau, Dự Châu nằm giữa nam bắc, nếu muốn phá vỡ cục diện này thì tất bọn họ sẽ phải ra tay từ Dự Châu.
Nhưng như thế là xung đột chính diện với Lục gia.
Lục gia thịnh vượng trăm năm, dù triều đình long trời lở đất thì cũng chưa từng có ai dám nghĩ tới chuyện khập khiễng với Lục gia.
Thế nên mới là “tiếp cận”, thế nên chỉ có “một đội quân nhỏ”…
Hồ Ngọc Nương đứng trong sân, tay bẻ một cành liễu trêu chọc đám cá chép trong ao.
Nàng ấy cái hiểu cái không mà nói, “Nói như vậy thì Phù Kê còn phải mượn sức Lục gia sao? Bọn họ không dám mạnh bạo mà chỉ để một nhánh quân nhỏ tới gần Trù Sơn của Dự Châu, coi như diễn trò để bức bách anh trai ngươi đi vào khuôn khổ sao?”
Nhạc Phiên là con trai độc nhất của Nhạc Tam Gia, chiếu theo tình thế này thì Thạch Mãnh rất có khả năng sẽ xưng đế.
Lúc cá chép vượt vũ môn thì người bên cạnh cũng sẽ lên theo, nếu Thạch Mãnh thành nghiệp lớn thì Nhạc Phiên chính là tam phẩm võ quan.
Ngọc Nương tuy là người ngay thẳng nhưng phú quý trước mặt lòng người sẽ biến đổi thế nào chẳng ai biết được.
Trường Đình cố ý báo cho Ngọc Nương chuyện này.
Học nhiều một chút, mọi việc nghĩ nhiều một chút cũng không có hại.
Ngọc Nương nghĩ được thế này cũng đã tốt.
Trường Đình đưa cho nàng ấy một chén trà xanh và cười nói.
“Thay vì nói bức bách thì không bằng nói là thử.
Sau khi thử sẽ mượn sức, ngươi nghĩ đi, Lục gia dù sao cũng chẳng có tâm tư tranh thiên hạ đúng không? Dù có tranh được thiên hạ này thì vì danh dự Lục gia sẽ không ngồi lên vị trí kia, cho nên Lục gia liên hợp với ai chả được.
Chúng ta có thể kết thân với Thạch Mãnh thì sao không thể kết thân với Phù Kê? Lục gia và Thạch gia cũng chẳng có quan hệ thông gia, lại không có quen biết cũ, một bên là sĩ tộc một bên là hàn tộc.
Một kẻ chân đất chẳng có chút quan hệ nào cũng có thể đạt thành hiệp ước với a huynh, vậy Phù Kê có thiếu cái gì —— Phù Kê cũng coi như một cõi kiêu hùng, cho nên có lẽ hắn sẽ nghĩ như vậy.”
“Vậy hắn chuẩn bị dùng cái gì mượn sức của anh trai ngươi ư?”
“Đại khái là đưa ra điều kiện càng mê người hơn Thạch gia để ca ca động lòng.” Trường Đình kiên nhẫn giảng giải, “Trong mắt thế nhân thì Lục gia và Mông Thác kết thân là bị Thạch gia tính kế và hiếp bức mà thành —— cái này chứng tỏ giữa Lục gia và Thạch gia cũng không bằng phẳng không chút xích mích.
Nếu Phù Kê phái Tô Tần, Trương Nghi là hai mưu sĩ có tài ăn nói tới làm thuyết khách thì chứng tỏ hắn nắm chắc 5 phần thắng.
Hai nước giao chiến còn không chém sứ giả, Lục gia luôn coi trọng danh dự hẳn sẽ không làm ra chuyện chém thuyết khách.
Nếu Phù Kê cảm thấy có nửa phần thắng thì vì sao hắn không thử một lần? Nếu thắng thì không tốn một binh một tốt, Ung Châu lại trở về chủ cũ, nếu không thắng thì hắn cũng chẳng lỗ.”
Ngọc Nương nhấp một ngụm trà xanh, mắt híp lại hồi lâu như đang lo lắng cân nhắc gì đó.
Trường Đình thì vui vẻ cúi đầu chờ nàng ấy nói chuyện.
Cô nàng này cuối cùng cũng đã chịu động não!
Thời tiết đầu hạ, nước ao lóng lánh, có nô tỳ đang ca hát, tiếng ca xa xa truyền tới.
Ngọc Nương lớn tiếng than thở, “Trà ngon!”
Trường Đình lập tức hận đến ngứa răng.
Mới đến tối đã có người gõ cửa Quang Đức Đường, người gác cổng chuẩn bị đắp chăn ôm vợ ngủ nghe thấy tiếng gõ cửa thế là hùng hổ mắng, “Mẹ nhà nó, không mở, không mở! Không biết lại là tên vô lại nào tới tống tiền!” Mắng xong ông ta lại nằm lên giường làm bộ không nghe thấy gì.
Ai biết tiếng gõ cửa lại càng to hơn.
“Thịch thịch thịch —— Phụ tá Trương Lê, Hoằng Thắng Sinh, Bạch Xuân Chi của Ung Châu Phù Kê cầu kiến Tề Quốc Công!”
Ung Châu Phù Kê!?
Lão trông cửa xoay người, khoác áo choàng rồi xách đèn lồng đi ra mở cửa nách nhìn ra ngoài.
Bên ngoài có ba người đầu đội khăn, mặc áo đen che mặt.
Lão trông cửa cả kinh còn chưa kịp phản ứng thì có một phong thư được nhét qua kẽ cửa.
Người tới buồn bực nói, “Đây là danh thiếp! Tề Quốc Công chắc chắn sẽ gặp chúng ta!”
Lão trông cửa đón lấy, lại đánh giá mấy kẻ tới sau đó buông lỏng và dặn đứa nhỏ trông cửa, “Đưa vào phòng khách!”
Nửa nén nhang sau Bạch tổng quản từ hành lang đi tới, tay vừa nhấc đã có người tới tước vũ khí của đám người kia, sau đó lại có người tới lục soát tay nải, cuối cùng Bạch tổng quản mang thái độ kiêu căng nói, “Thả người vào!”
Lão trông cửa âm thầm tặc lưỡi.
Lục gia quy củ đúng là lớn, ông ta nhìn mãi cũng quen nhưng coi thường khách tới trình độ này thì đúng là lần đầu tiên ông ta mới thấy.
Lúc bị soát người ba kẻ kia mặt nghẹn đỏ bừng, đợi Bạch tổng quản kiêu căng nói xong rồi tránh ra thì có kẻ trong đó đã thiếu kiên nhẫn định xông lên nhưng người đi đầu giơ tay ngăn lại, lòng bàn tay hướng vào trong, người hơi cúi nói, “Tổng quản, ngài đi trước.”
Bạch tổng quản hừ lạnh một tiếng, không hề khách khí.
Vô Tự Trai đèn đuốc rực rỡ, ba kẻ phụ tá của Phù Kê vén mành đi vào lại thấy Lục Trường Anh ngồi dựa lưng ở ghế bành, biểu tình khó lường.
Người đi đầu tên là Trương Lê lập tức khom người chắp tay hành lễ, “Phụ tá Trương Lê của Ích Vương Phù Kê tham kiến Tề Quốc Công.”
“Còn gọi Tề Quốc Công cái gì nữa.” Lục Trường Anh khẽ cười một tiếng, “Đại Tấn đều sắp vong, Tề Quốc Công mà Tấn thái tổ phong cũng chỉ còn là danh tiếng chê cười thôi.”
“Ích Vương dốc sức bình định thì chưa chắc Đại Tấn đã không có cơ hội xoay người.” Trương Lê kính cẩn nói.
Lục Trường Anh khẽ cười trào phúng, “Kẻ thất thế mới nói tới xoay người, Ích Vương đang ở thế cao, tay nắm Kiến Khang, Bạch Châu, Tân Châu và vùng Đông Nam, lại có thể bình loạn phiên vương, hiện tại đang ở Chiêu Hòa Cung sao có thể là thất thế được?”
“Nếu như thế vì sao Tề Quốc Công lại giúp đỡ Thạch Mãnh? Thạch Mãnh xuất thân thấp kém, tính tình quái đản, làm việc không từ thủ đoạn.
Em gái của ngài là đích trưởng nữ của Quang Đức Đường, là con gái yêu của Lục Công nhưng Thạch Mãnh lại dám để một kẻ mang dòng máu người Hồ tới tính kế.
Ta không tin ngài có thể nhịn cục tức này.” Trương Lê là người nói năng cực giỏi, lúc này thuận nước đẩy thuyền nói tới điểm chính, “Mông Thác kia là tên tiểu tạp chủng, cha là người Hồ hung hãn làm việc không có trước sau, mẹ xuất thân Ung Châu Dữu thị là kẻ sĩ gia trơ trẽn.
Bình thành Lục thị là thế gia đứng đầu thiên hạ, hẳn phải yêu quý thanh danh của mình mới phải!”
Cho nên đây là lý do Phù Kê gắng sức sao?
Lục Trường Anh nhìn về phía Trương Lê, cằm hếch lên ý bảo hắn nói tiếp.
Trương Lê mừng thầm trong lòng nói, “Bình thành Lục thị không thể đụng tới kẻ kia, nhưng chỉ cần Mông Thác chết trận sa trường vậy Lục đại cô nương sẽ không cần gả vào Thạch gia nữa.”
“Nếu các ngươi có thể giết Mông Thác thì sẽ không xuất hiện ở đây.” Lục Trường Anh nói thẳng trọng tâm, tay vuốt cằm ra lệnh, “Nói tiếp.”
“Phải, nếu Ích Vương có thể nắm chắc 10 phần đánh vào Ung Châu bắt sống Mông Thác thì ta cũng chẳng cần mạo hiểm đêm tối đến Bình thành.
Ích Vương chỉ cần Tề Quốc Công khoanh tay đứng nhìn, chỉ cần Dự Châu không cản trở binh mã của Ích Vương thì chuyện Mông Thác mưu toan đánh được Ung Châu trong nửa năm chỉ là si tâm vọng tưởng.” Trương Lê đẩy tay nải phía sau lên, thần sắc cung kính nói, “Ngày đó biết được Ung Châu bị vây hãm chỉ vì Tề Quốc Công giúp Thạch Mãnh một tay khiến Ích Vương hối hận không thôi.
Việc này đều là do Ích Vương đã xem thường ngài và Thạch Mãnh.
Hiện giờ thế đạo đang loạn, mặc kệ là ai cũng chỉ có thể tiến lên.
Ngày đó Ích Vương chưa nói hết lợi hại mới khiến ngài tin vào lời nói bậy của Thạch Mãnh, đúng là biết vậy chẳng làm.”
Trương Lê chậm rãi mở tay nải ra, có ánh huỳnh quang thoáng hiện, tiếng hắn càng ngày càng chậm: “Môi hở răng lạnh, Thạch Mãnh là kẻ vô đức vô tài, mọi hứa hẹn của lão với ngài đều không thể tin hết.
Nếu ngày nào đó Thạch Mãnh làm vương thì chẳng lẽ Tề Quốc Công nguyện làm thần của một tên mã phu sao!? Vậy sĩ tộc thiên hạ còn mặt mũi nào nữa?! Ích Vương có thể cho ngài nhiều hơn Thạch Mãnh gấp trăm, ngàn lần…”
Tay nải mở ra thì trên bàn là một thanh bích ngọc dài nửa cánh tay, ở giữa không một chút tỳ vết, ánh ngọc lấp lánh, chỉ vừa động đã có muôn vàn tia hào quang tỏa ra.
Cái này có thể nói là quốc bảo!
Ngày đó Hoà Thị Bích xuất thế ánh sáng chỉ sợ cũng thế này là cùng!
Lục Trường Anh đảo mắt qua thứ kia rồi nhẹ giọng hỏi Trương Lê, “Ích Vương có thể cho ta cái gì?”
“Nửa thiên hạ!” Trương Lê đột nhiên cao giọng, cánh tay mở ra nói, “Nửa giang sơn! Đại Tấn một phân thành hai, một nửa họ Phù, một nửa họ Lục! Lục gia quý vì sĩ tộc, đương nhiên không để bụng việc vặt vãnh nơi hồng trần, càng không cùng tục nhân tranh đoạt thiên hạ! Cho nên nửa giang sơn này là Ích Vương có ý tặng, chứ không phải Bình thành Lục thị tranh đoạt trục lợi! Tề Quốc Công cứ việc yên tâm! Thanh ngọc này có thể đổi được ba tòa thành trì, Ích Vương chắp tay tặng ngài, mong Tề Quốc Công vui lòng nhận cho!”
Đúng là hào phóng.
Trương Lê trước tiên hứa hẹn diệt Mông Thác, lại lấy lợi ích thật lớn dụ hoặc sau đó hướng dẫn từng bước, trật tự rõ ràng, nói năng thỏa đáng.
Giết Mông Thác thì Lục gia có thể đẩy lùi hôn sự này mà không để lộ sơ hở, mà Phù Kê lại thuận thế đoạt lại Ung Châu, liên minh giữa hai nhà Lục và Thạch cũng tan.
Ích Vương Phù Kê vì thế mà bỏ được nửa giang sơn.
Trương Lê này là kẻ gan dạ sáng suốt, đêm hôm một mình tới Bình thành, bị khuất nhục nhưng không nói một lời, co được giãn được.
Bên cạnh Phù Kê lại có một kẻ như thế này…
Lục Trường Anh như suy tư gì đó.
Trương Lê thì nhìn hắn bằng ánh mắt trông mong.
“Thanh ngọc này ta nhận.”
Lục Trường Anh dựa lưng vào ghế, giọng nhẹ nhàng, tay chỉ vào Trương Lê, “Ngươi ta cũng muốn giữ lại.”