“Thạch lão nhị mang binh đi Ung Châu sao?” Chân Định đại trưởng công chúa có chút ngoài ý muốn, “Nói đến xa gần, thân sơ thì Thạch Mãnh nên để Thạch Khoát tới Dự Châu giải vây cứu gấp chứ? Sao lại là ngươi tới Dự Châu, ngược lại con thứ của Thạch gia lại tọa trấn Ung Châu vậy?”
Mông Thác tới Dự Châu còn Thạch Khoát từ U Châu tới Ung Châu phải vượt hai tòa thành mới tới … Bất kể là thời gian hay tốc độ và khoảng cách đều không tiện, đều lãng phí, quả là hạ sách.
Mông Thác cười cười, nói cực kỳ bình thản: “Nhị ca nói chuyện nổi bật trước mặt nhà vợ thế này phải để cho tiểu sinh làm, còn huynh ấy sẽ gánh việc còn lại.”
Chân Định đại trưởng công chúa hơi lặng người sau đó mới bật cười cúi người thăm dò nói, “Thạch nhị gia đúng là một người hiểu chuyện.”
Trong ấn tượng của bà ta thì lão nhị nhà họ Thạch không tồi, tướng mạo đương nhiên tốt, phong độ cũng có, nói chuyện làm việc bình thản, cũng không hề co rúm sợ hãi.
So với bộ dạng lưng hùm vai gấu của lão đại nhà họ Thạch thì —— thật đúng là giống con gấu, vừa cao vừa cường tráng, khuôn mặt chữ điền đen sì.
Hai anh em này đúng là không giống cùng cha cùng mẹ.
Chỉ vài lần ngắn ngủi gặp gỡ đã đủ để Chân Định có được nhận thức toàn diện với vị Thạch nhị lang quân này.
Nhưng từ chuyện hắn cổ động, xúi giục, ủng hộ Mông Thác cướp nhẫn ban chỉ đoạt vợ thì có thể thấy Thạch Khoát hoặc là kẻ xúc động đơn giản hoặc là kẻ cực kỳ có chủ kiến lại tự phụ.
Nếu đứng ở lập trường của lão đại nhà họ Thạch thì đương nhiên muốn Thạch Khoát là loại người thứ nhất, nhưng đứng ở lập trường của Lục gia thì chỉ khi hắn là loại người thứ hai bọn họ mới có thể yên tâm —— nhà kia đấu đá nội bộ thì bọn họ mới có thể bớt lo lắng.
Nhưng không biết ở lập trường của Thạch Mãnh thì ông ta sẽ chọn thế nào.
Chân Định vẫn tươi cười, nhưng miệng lại như ngậm hạt sen, vừa cắn đã thấy đắng đến trong lòng.
Giả sử hai anh em một kẻ cường đại một kẻ yếu nhược, kẻ cường đại là anh còn kẻ kia là em.
Nếu may mắn kẻ yếu nhược an phận dựa vào anh trai hưởng cả đời vinh hoa phú quý thì không có gì.
Nhưng nếu hoàn cảnh đổi ngược lại, kẻ cường đại lại là em thì sự tình khó mà an ổn được.
Lục Xước thân là đích trưởng tử, vừa nhân từ lại có tài năng nhưng vẫn không áp được đứa em trai dã tâm bừng bừng… Hai đứa con trai của Thạch Mãnh hẳn sẽ có ngày đánh nhau một trận, còn đánh tới trình độ nào thì không phải chuyện người ngoài có thể nhọc lòng.
Chân Định đại trưởng công chúa rũ mắt nhìn Trường Đình đang cầm chén trà nhấp một ngụm, thần sắc cực kỳ dịu dàng thế là không nhịn được bật cười chuyển đề tài.
Bà ta nhấc tay đuổi mấy vị cô nương đi chỗ khác, “… A Kiều và Ngọc Nương mang theo A Ninh đi phòng khách uống trà đi.”
Đi phòng khách có nghĩa có thể tiếp tục nghe chuyện, tốt hơn ngồi trước mặt bà ta nghe lỏm góc tường.
Trường Đình đáp một tiếng rồi đi xuống.
Đi ra hành lang rồi Ngọc Nương mới kề tai nói nhỏ với Trường Đình, “Lúc ngươi chưa tới Đại trưởng công chúa dạy dỗ anh trai ngươi nhưng ta lại thấy giống đang chỉ cây dâu mắng cây hòe Mông Thác.”
Những lời này Trường Đình đều nghe thấy được thế nên nàng xoa xoa tóc mái Ngọc Nương vui mừng than, “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Cách vách gỗ của hành lang bọn họ nghe Chân Định đại trưởng công chúa hỏi Mông Thác về người trong nhà, “… Nghe nói mẹ ngươi được an táng ở biên ngoại hả? Đợi ngươi thành thân thì mang bài vị của bà ấy về, chúng ta đều coi trọng chuyện lá rụng về cội.
Về được Ung Châu thì về, nếu không chỉ cần về được cố thổ thì cũng coi như an tâm.” Sau đó bà cân nhắc và nói: “Ta già rồi, đã xem đủ núi sông, cũng không biết quang cảnh hiện tại như thế nào.
Lại qua một thời gian nữa Quang Đức Đường từ trên xuống dưới đều sẽ gọi ngươi là cô gia.
Lần trước ngươi tới thỉnh an ta đang bị hai đứa nhỏ kia làm cho tức giận quá thể.
Làm gì có cô nương nhà ai chính mình tự tính kế để gả cho người mình chọn chứ?”
Trường Đình mím môi, cách bình phong nàng vẫn thẹn thùng.
Chân Định đại trưởng công chúa thở dài, trên tay còn ước lượng một tấm thiệp, cảm thấy như nặng ngàn cân, “Muốn thành người một nhà thì ta cũng nói thẳng, ta kỳ thật không vừa lòng ngươi.
Đây cũng không phải vì phân chia sĩ thứ gì, bởi dù sao tổ tông của sĩ tộc 300 năm trước có lẽ cũng là cày ruộng cấy lúa… Chẳng qua thân thế của ngươi quá phức tạp… Một nửa người Hán một nửa người Hồ, hơn nữa phần người Hồ lại truyền thừa từ cha ngươi.
Người Hồ có thể cưới được con gái của Dữu thị thì hơn phân nửa cũng quyền cao chức trọng, lúc sau sẽ xảy ra chuyện gì chẳng ai đoán được…”
Lời đã nói tới đây thì ai cũng hiểu.
Mông Thác hiện giờ đang ăn nhờ ở đậu, cơm hắn ăn là của dượng.
Nếu cha ruột hắn nghĩ lại, nhớ tới đứa con trai lưu lạc trên đất Hán thì Lục Trường Đình sẽ phải làm sao? Chẳng lẽ nàng sẽ thật sự lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, đi tới đất của người Hồ ư?
Vậy Lục gia sẽ thành chê cười của cả thiên hạ.
Hai người thành thân sống với nhau cũng không phải vén khăn rồi ngủ chung một đêm là mọi chuyện sẽ thuận lợi.
Hai người thành thân là hai cái gia tộc hợp lại, Lục gia lúc này sẽ thực sự kết thông gia với Thạch gia.
Quan hệ thông gia thân cận là sự kết hợp tự nhiên không thể hoài nghi, đó là vì sao từ thời Xuân Thu tới giờ bọn họ vẫn duy trì chuyện liên hôn.
Bởi vì nếu không liên hôn thì sẽ bị kẻ thứ ba đánh tới hoa rơi nước chảy.
Nếu đã muốn thành thân thì Chân Định đại trưởng công chúa muốn cùng Mông Thác nói chuyện cho rõ ràng trước khi Dữu thị tới.
Ừ… lý luận này hơi kỳ nhưng nghe lên lại có đạo lý.
Mông Thác an tĩnh một lúc mới mở miệng, “Cha tiểu sinh quả thực quyền cao chức trọng nhưng ông ta cũng không phải chỉ có một đứa con trai là tiểu sinh.
Vợ trước của ông ấy đã hạ sinh hai người con trai cường tráng, sai khi mẹ tiểu sinh chết thì sự tồn tại của tiểu sinh đúng là rơi vào tình huống khó xử.
Tiểu sinh vừa là con vợ cả nhưng trên người mang một nửa dòng máu của người Hán, cái này là tối kỵ ở đất Hồ nên cha tiểu sinh… cũng không quá quan tâm tới tiểu sinh.
Sau này dì muốn đón tiểu sinh về nên tiểu sinh mới tới Ký Châu…”
Mông Thác hít sâu một hơi, tay đặt trên đầu gối, đốt ngón tay run lên.
Hắn đơn giản cuộn chặt tay lại nói, “Cuộc sống sau này của tiểu sinh sẽ không liên quan tới ông ta, Đại trưởng công chúa có thể yên tâm.
Tiểu sinh và A Kiều sống thế nào không liên quan gì tới dượng và dì hoặc bất kỳ ai khác.
Hai nhà Lục hoặc Thạch phân hay hợp thì A Kiều đều là người vợ duy nhất của tiểu sinh.
Đại lang quân và dượng có đối chọi thì tiểu sinh cũng tuyệt đối không thiên vị, càng không khiến A Kiều phải khó xử.
Là Mông Thác cưới A Kiều chứ không phải Thạch gia cưới A Kiều, dượng đừng nghĩ có được chỗ tốt nào từ nàng.”
Mông Thác hơi dừng một chút và nói, “Nói nhiều đều vô vị, Đại trưởng công chúa, dù tiểu sinh có nói cực kỳ hay thì cũng không có được bất kỳ cam kết nào.”
Giọng Mông Thác cực kỳ bình tĩnh.
Trường Đình thì dán lưng lên ván cửa sổ nghe hắn lẳng lặng nói.
“Tiểu sinh có thể ba hoa chích chòe trước mặt ngài nhưng đều vô dụng.
Tình huống của hai nhà đều phức tạp, tiểu sinh và A Kiều cũng có nhiều việc khó xử.
Từ lúc ban đầu tiểu sinh đã hiểu con đường này không dễ đi nên mới lùi bước nhưng A Kiều không thế.”
Trường Đình ngửa đầu chớp chớp mắt, hắn đang muốn làm gì…
“Mong ngài yên tâm giao Lục Trường Đình cho tiểu sinh.”
Mông Thác ngẩng đầu nhìn bóng dáng in lên bình phong phía sau Chân Định đại trưởng công chúa và nói, “Tiểu sinh sẽ làm bức tường chắn trước mặt nàng, ngăn cản mọi gió mưa.”