Trường Đình thờ ơ lạnh nhạt, chùa miếu vẫn là bộ dáng cũ, khắp núi đồi vẫn là hoa nở rực rỡ, trống chiều chuông sớm yên tĩnh, trụ trì nhanh nhạy biết biến hóa, tiểu ni cô cực kỳ có ánh mắt… Nhưng người ngồi ở đây dùng trà đã đổi mấy lượt.
“Luôn phải có lúc quyết đoán…”
Chân Định đại trưởng công chúa nhẹ giọng mở miệng, lại lặp lại lời này một lần nữa, giọng điệu mang theo an ủi và kiên định, “Quận quân tất phải quyết đoán mới được.”
Trường Đình rũ mắt dùng trà.
“Dù sao đây cũng là chuyện của Thạch gia, ta cũng không tiện mở miệng.
Nhưng nếu quận quân đã nói tới chuyện này thì ta cũng đi quá giới hạn mà nói một câu.” Chân Định chưa biến sắc mặt, giọng điệu lại mang theo chút ôn hòa, “Năm ngón tay có dài có ngắn, ngón út có thể đàn, ngón trỏ có thể cầm kiếm múa bút, chức năng này bổ sung hỗ trợ lẫn nhau.
Nếu muốn để ngón út cầm đao thì một khi không cẩn thận đao sẽ rơi xuống chân đó.”
Chân Định đặt chén trà lên mặt bàn, ánh mắt rời đi nhìn núi xanh liên miên.
Trường Đình cho rằng bà ta đang rơi vào hồi ức, ai biết lại nghe thấy bà ta nói, “Kẻ nào sức ra sao thì làm việc phù hợp.
Thạch đại nhân muốn con thành rồng, nhưng con thứ cũng là con, năm đầu ngón tay hợp thành một khối mới thành bàn tay, thiếu một ngón cũng khó làm gì.
Quận quân hẳn phải thấy đủ, con cả thẳng thắn, con thứ có khả năng, con út ngây thơ, đều là con ngoan…”
Trường Đình nhìn Chân Định một cái rồi nhìn về phía Dữu thị thấy thần sắc nàng ta như thay đổi.
Nàng ta đáp lời Chân Định đại trưởng công chúa với giọng điệu chậm rãi mang theo trầm lắng, “Lúc ấy thiếp đã nói việc hôn nhân với Thôi gia không thỏa đáng nhưng Thứ sử nhất định muốn như vậy.” Dữu thị than thở, “Thôi, hai đứa con trai đều phải thương, không thể có đạo lý thương đứa này bỏ đứa còn lại.”
“Đúng là không thỏa đáng.” Chân Định thu tay áo mở miệng, “Cầu cưới A Vụ không thỏa đáng, cháu dâu là con gái Lục thị, còn con dâu là con gái Thôi thị, một đứa con dâu khác thì không cao không thấp, bị kẹt giữa cực khó xử.
Huống chi Dữu gia cô nương là người nhà mẹ đẻ của quận quân, ngươi đương nhiên thấy người nhà bị thiệt và khó xử thì sẽ đau lòng.
Lão thân cũng coi như sống ngu ngốc mấy chục năm nên có một chủ ý cho quận quân.”
Trong mắt Dữu thị có ánh sáng lướt qua, Trường Đình vừa lúc nắm bắt được.
Chân Định cười một cái nói: “Thay vì cầu cưới con gái đại phòng thì không bằng cầu cưới cô nương khác chi.
Thứ nhất là Thôi gia cũng sẽ nhanh chóng sảng khoái chấp nhận, đỡ cho họ nâng lên đặt xuống.
Thứ hai, Dữu thị cũng là sĩ tộc, cô nương dòng chính của Dữu thị và cô nương dòng thứ của Thôi thị nghe có vẻ không quá chênh lệch.
Bất kể là Thạch Thứ sử hay thế nhân đều sẽ không có gì để bàn cãi.”
Thạch Mãnh chỉ cần một cái dòng họ, cho nên cưới con gái phòng nào cũng chẳng quan trọng…
Kỳ thật Trường Đình đã từng ác ý phỏng đoán liệu có phải Thạch Mãnh muốn vớt người của tất cả các thế gia sĩ tộc về nhà họ Thạch hay không? Lão đại cưới Thôi thị, lão nhị cưới Dữu thị, cháu ngoại trai cưới Lục thị, vậy lão tam cưới ai? Trần gia là không được rồi.
Bọn họ mới vừa đoạt con dâu của Tạ gia nên chắc cũng không dám mặt dày tới kết thông gia với nhà ấy… Thôi kệ đi.
Hôn sự của lão tam đại khái cũng sẽ không dễ dàng… Ừ, không đúng, hiện tại lão tam mới mười mấy tuổi, chờ 7,8 năm nữa không biết non sông này sẽ về ai đâu.
“Cô nương dòng thứ của Thôi gia…” Dữu thị trầm ngâm nói, “Cô nương dưỡng ở khuê phòng…” Dữu thị ngước mắt nhìn về phía Chân Định đại trưởng công chúa, hơi khó xử nói, “Thạch gia và Thôi gia không quá quen biết, cũng không biết đại trưởng công chúa có biết được cô nương nào khác của Thôi gia còn đang đợi gả không?”
Đến rồi, hiện giờ ai ra chủ ý kẻ đó phải gánh trách nhiệm.
Trường Đình không đổi sắc mặt nhưng trong lòng nghĩ Dữu thị đúng là… Thật sự thực thông minh, quả thực lưỡi không xương.
Chân Định đại trưởng công chúa cười, nếp nhăn ở khóe mắt càng sâu hơn, “Thôi đại gia có bốn con trai, hai đích hai thứ, đích trưởng tử có ba con gái là A Tễ, A Vụ và tam cô nương, đích thứ tử cũng nhiều con gái, phu nhân của hắn sinh bốn người.
Đích trưởng nữ của nhị phòng vừa vặn cập kê, tính tình dịu dàng, tướng mạo đoan chính, nhu thuận không hiếu thắng, là một cô nương cực tốt.”
Nữ nhân không cần thầy dạy cũng biết làm hai việc: làm mẹ và mai mối.
Nhưng Trường Đình rất rõ Chân Định không phải nữ nhân bình thường, chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà và chuyện làm mai mối không phải chuyện bà quan tâm.
Bà ta ở Kiến Khang nhiều năm như thế nhưng chưa từng quản chuyện này, những nhà chơi thân ba lần bốn lượt nhờ bà làm bà mối nhưng bà một mực lấy cớ mình thủ tiết, không may mắn nên từ chối.
Hiện giờ bà lại nói với Dữu thị lời này, cũng giúp nhà kia…
Dữu thị lại giúp Chân Định rót một chén trà nhỏ, “Còn phải nhờ Đại trưởng công chúa giúp đỡ cân nhắc, là thiếp không phải…” Lúc này nàng ta đã đổi giọng điệu, rất khiêm nhường nói, “Thiếp thấy quả lê của Dự Châu vừa to vừa ngọt, nếu có thể nương tên tuổi của Lục gia đưa một ít tới Thanh Hà thì thiếp tự cảm thấy việc hôn nhân này đại khái sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Quả lê… Lục gia… Tên tuổi… Mượn…
Trường Đình vùi đầu cười thầm trong lòng.
Chân Định cũng cười đồng ý, “Quả lê của Dự Châu nổi danh, lúc nào về Bình thành để Bạch tổng quản giúp quận quân thu xếp mấy sọt, dán niêm phong của Lục gia lên thì ra vào cũng dễ làm việc.”
Dữu thị lập tức cực kỳ vui mừng, nhưng thần sắc vẫn bình thản, miệng rõ ràng nói một câu cảm ơn sau đó lái chủ đề sang việc khác, “… Nói tới quả lê, ở Ký Châu có một món ăn là thịt bò nấu nước lê.
Thịt bò băm nhỏ, quả lê ép lấy nước quấy với thịt lại lấy lửa nhỏ nướng lên, vừa dễ tiêu hóa lại không bị nóng.”
“Phải không? Lần trước đến Ký Châu ta cũng chưa ăn, nước lê là thứ tốt, thanh nhiệt giải ngấy, lại nhuận phổi thông khí…”
Hai người đều hiểu rõ mà không nói thẳng thâm ý bên trong.
Lúc lên xe trở về Trường Đình than thở một tiếng, “Dữu quận quân thực sự là một người thông minh, miệng lưỡi quá khéo.” Vừa ngước mắt nàng thấy Chân Định đang nhắm mắt, tay lần Phật châu, dù ngón tay nhúc nhích nhưng không để ý với nàng.
Trường Đình cười và ghé sát nhỏ giọng nói, “Ai cũng không ngờ nàng ta dám sờ tới cửa Thôi gia, hiện tại còn nương tên tuổi ngài và Lục gia mà công khai tới Thanh Hà cầu cưới, thế này coi như đã thành hơn một nửa.
Nếu không thành thì nhà chúng ta sẽ bị chê cười.”
Chân Định đại trưởng công chúa đã ra mặt tác hợp, nếu Thôi đại gia cắn chết không bỏ thì thể diện của Thạch gia và Lục gia đều sẽ mất hết.
Chân Định vẫn không nói lời nào, Trường Đình lại cười và tiếp tục, “Theo cháu thấy Dữu quận quân có tài của Trương Tần và Tô Nghi, vừa có thể nói lại có thể trong tối ngoài sáng kéo gần khoảng cách với ngài.
Mà một khi đã thân thiết thì dù muốn giữ khoảng cách cũng không dễ.
Sau đó nàng ta lại gợi chuyện, một khi ngài đáp lại thì việc sau đó không đồng ý cũng không được.”
Hai đứa con trai một mạnh một yếu, Dữu thị có mà Chân Định cũng có.
Chuyện này vĩnh viễn là cây gai trong lòng bà ta không bao giờ rút ra được.
Con người thường sẽ lý giải và khoan dung với người mình thưởng thức.
Chân Định cũng chỉ có một nhược điểm này và nó bị Dữu thị nắm chặt.
Nàng ta cực kỳ tinh tế, không vượt quá hay hụt một phân nào, nếu không sẽ không nhận được sự hỗ trợ của Chân Định.