Thiên Kiều FULL


Ngay từ đầu bọn họ đã nhận định là Phù Kê muốn dụ người ra khỏi thành sau đó túm hang ổ Ký Châu trước.

Đây là theo tư duy nhất quán mà suy đoán nhưng ai biết lại bị Phù Kê hố một vố.

Một lần trước người bị Phù Kê hố chính là Lục Trường Anh, hắn tùy tiện xuất binh vây Trần gia bị Trần gia vây thành cá trong chậu.

May mắn hắn có thể gặp dữ hóa lành tránh được một kiếp.
Dữu thị lập tức ngừng động tác trên tay, Thạch Tuyên thì ngửa đầu nhìn thần sắc hai người và nhíu mày nhẹ giọng hỏi, “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Dữu thị lập tức phất tay gọi nha hoàn tới, “Đưa đại cô nương về phòng.”
Bà ta vừa dứt lời thì nha hoàn đã mang Thạch Tuyên sang phòng bên cạnh, còn Dữu thị lại trầm giọng mở miệng, “A Thác gửi thư tới ư?”
Trường Đình lắc đầu, Dữu thị lại hỏi, “Vậy chúng ta chặn được thư cơ mật sao?”
Trường Đình lại lắc đầu, Dữu thị siết chặt tay và hỏi thêm một câu, “Vậy làm sao ngươi đoán được dụng ý của Phù Kê?”
Trường Đình mím môi, nhẹ giọng trả lời, “Hiện giờ chỉ là suy đoán, nhưng chỉ cần hơi nghĩ là có thể thấy Phù Kê có hai nước cờ có thể đi.

Chúng ta ngăn đường bên trái nhưng vẫn để ngỏ đường bên phải, chủ soái ở đằng trước lại không có binh sĩ và quân nên lòng ta có chút hoảng…” Nàng duỗi tay giúp Dữu thị thu lại khung thêu, giọng không bướng bỉnh nhưng ý vẫn kiên quyết, “Đến nữ nhân dưỡng trong khuê phòng như A Kiều còn nhìn ra được, vậy Phù Kê và phụ tá bên người hắn chỉ sợ sẽ không mặc kệ để cơ hội vuột mất.

Dì, một nhân vật như thế sẽ không nhìn ra được hay sao?”
Trương Lê rũ mắt, rũ tay áo chờ bên ngoài chính đường, mơ hồ nghe thấy giọng của Trường Đình ở bên trong.

Đuôi lông mày hắn nhướng lên, trong lòng không nhịn được khen một câu.

Ban đầu hắn thấy Trường Đình nóng nảy chạy tới còn tưởng nàng sẽ cưỡng bức hoặc lấy lợi ra dụ Dữu thị xuất binh bảo vệ Mông Thác, nhưng lúc này vừa nghe thì rõ ràng đây là đang khuyên giải an ủi.

Lời nàng nói không cao ngạo không nóng nảy nhưng chỗ nào cũng lộ ra ý đồ vì đại cuộc, trước nâng người khác lên sau đó lại giải thích.

Trương Lê híp mắt nghĩ trên đời này người có bề ngoài nho nhã lễ độ quá nhiều, người khách khí có lễ với người trong nhà quá ít.

Người thông minh tuyệt đỉnh là người có thể đối xử bằng thái độ khoan dung với cả người trong nhà… Dưới tình thế cấp bách như vậy mà Trường Đình vẫn giữ được bình thản, đúng là không dễ.

Trương Lê thoáng nhìn vào trong, âm thầm gật đầu.
Không trung có tiếng sấm “Ầm vang”, Dữu thị ngồi xuống, ngước mắt nhìn về phía Trường Đình, “Phải… Chúng ta đều tập trung mọi sự chú ý tới Ký Châu, nếu mục đích ban đầu của Phù Kê đã là Ung Châu thì chúng ta sẽ thua ắt không thể ngờ…” Vào lúc lâm nguy, Dữu thị lại không sợ mà có thể phân tích lợi hại rõ ràng, “Lúc ấy chúng ta sẽ mất Ung Châu, thứ hai là A Khoát rời khỏi U Châu, nếu binh lực của Phù Kê đủ mạnh và lá gan đủ lớn thì hắn hoàn toàn có thể chiếm U Châu luôn, thứ ba…” Dữu thị chỉ thấy lòng nhảy dựng, kinh hồn táng đảm, giọng càng trầm xuống, “Ba là, một khi Ung Châu bị tập kích, theo cá tính của Mông Thác thì hắn nhất định lấy mệnh ra mà đánh…”
Trường Đình ngồi bên người Dữu thị, bên tai là tiếng sấm, ánh chớp lóe qua.

Hồi lâu sau nàng mới thấy biểu tình trên mặt Dữu thị biến đổi cực lớn, nàng cúi người nhẹ giọng nói, “Xuất binh tiếp viện đi, dì.”
“Nhưng nếu Phù Kê chờ chính là thời khắc này thì phải làm sao?” Dữu thị nói cực nhanh, “Nếu như một khi Ký Châu xuất binh, Phù Kê lại xua quân tới mà hiện tại trong thành chỉ có A Khoát cùng Hoàng tham tướng thì Ký Châu phải làm sao bây giờ? U Châu có cử binh tới cũng cần một tuần, mà Ung Châu thì xa hơn.

Đại quân tiến đến cần 20 ngày, không có người cứu viện thì Ký Châu chính là một tòa thành cô độc!”
“Đây là vấn đề Phù Kê đưa ra cho chúng ta.” Trường Đình không hề chớp mắt mà tiếp lời Dữu thị, “Hiện giờ xuất binh tiếp viện thì sợ Phù Kê tấn công Ký Châu.

Mà không xuất binh thì sợ hắn nhìn chằm chằm Ung Châu.

Hiện giờ tiến thoái lưỡng nan, trong lòng A Kiều đều hiểu.

Nhưng chúng ta cần phải đứng ở lập trường của Phù Kê để nghĩ, xem bên nào sẽ cho hắn phần thắng lớn hơn?”
“Đương nhiên là Ung Châu.

Hang ổ có người cũ, nội ứng ngoại hợp, không lo không thành.” Dữu thị cũng rõ ràng trong lòng nhưng… Ký Châu cũng là hang ổ… Dữu thị há mồm nói, “Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà.”
Bên ngoài vang lên một tiếng rõ ràng, Trường Đình chuyển mắt nhìn thì thấy Thạch Khoát đang vén mành đi vào.
“Không có nhưng mà, mẫu thân và A Kiều, ta đã đồng ý phải trợ giúp lẫn nhau.

Bất cứ lúc nào, bất kể chỗ nào.” Thạch Khoát mặt không biểu tình nói, “Dù Ích Vương muốn tấn công Ký Châu thì vẫn còn nhi tử ở đây cơ mà?”
Trường Đình quay đầu lại nhìn hắn, Thạch Khoát vẫn bình thản nhưng lời nói ra lại cực kỳ có khí phách.
Dữu thị thấy Thạch Khoát mang theo gió đi vào thì hít sâu một hơi.

Bà ta nhìn con thứ của mình, giọng trầm thấp, không hề oán trách cũng không chất vấn, vừa như thương lượng vừa như nhắc nhở, “Ta tin tưởng, kính trọng con, nhưng hiện tại không phải lúc nổi tính anh hùng.

Phù Kê như hổ rình mồi, lưu dân tán loạn khắp nơi, Thạch gia chúng ta nắm trong tay bốn tòa thành trì.

Bốn tòa đó! Nhìn khắp thiên hạ này xem có ai có được nhiều địa bàn như chúng ta không? Có ai không muốn tới gặm một miếng thịt của Thạch gia chứ? Dù có thể cắn được một giọt mỡ thôi cũng đã thấy thơm!” Dữu thị nói cực kỳ chậm nhưng tự tin tràn đầy, không hề có kinh hoàng.

Ánh mắt bà ta sáng quắc nhìn về phía Thạch Khoát, “Xuất binh tiếp viện là một con đường, nhưng chúng ta cũng chỉ có một con đường này để đi sao? A Khoát, con và đại ca con khác nhau, A Mẫn là người lỗ mãng thích nổi tính anh hùng nhưng con thì không thế.”
Trường Đình nhìn về phía Dữu thị, trong mắt ẩn ẩn có tìm tòi nghiên cứu.
Dữu thị lại giống như chưa từng phát hiện ánh mắt nàng mà nhìn về phía này ôn nhu nói, “Ta coi A Thác như đứa con trai thứ tư của mình, vì hắn tìm thầy cầu học, vì hắn cầu cưới ngươi, vì hắn mua sản nghiệp, vì hắn dốc hết sức lực.

Ta sẽ không mặc kệ hắn, A Khoát cũng sẽ không mặc kệ hắn và Thạch gia lại càng không có khả năng mặc kệ hắn.

A Kiều, ta hy vọng ngươi nhớ kỹ điểm này.”
Bà ta đứng dậy, bỏ đống khung thêu vào hòm, động tác nhẹ nhàng chậm rãi đóng nắp hòm lại sau đó mới nói, “Quan tâm sẽ bị loạn, hiện giờ Thạch gia sợ nhất chính là một chữ loạn.”
Trường Đình lập tức rũ mắt nói, “Biện pháp có thể chậm rãi nghĩ nhưng người một khi không có thì chỉ có thể chậm rãi hạ táng.”
Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm Trường Đình nói ra một lời gay gắt như thế này.

Dù đã trải qua chậm rãi cọ xát, góc cạnh vốn bị mài mòn nhưng chúng sẽ lại vì một người, một việc nào đó kích thích lộ ra —— nàng cũng không thân cận với Dữu thị, thậm chí so với Thạch mãnh thì nàng không tin bà ta bằng chồng mình.

Trường Đình hiểu rõ những gì nữ tử sĩ tộc được dạy dỗ từ nhỏ, nói dễ nghe thì chính là nho nhã lễ độ, nói khó nghe thì chính là giữ khoảng cách với người khác.

Thạch Mãnh có lòng dạ thâm sâu nhưng lúc một nữ nhân cũng có lòng dạ thâm sâu như thế thì thứ cũng trở nên cứng rắn lạnh lẽo không chỉ có lòng dạ mà cả tâm địa nữa.
Một khi nữ nhân đã tàn nhẫn thì thực đáng sợ.
Nói đến cùng chỉ là vì Trường Đình không tín nhiệm Dữu thị mà thôi.
Nàng mang theo một loại mâu thuẫn trời sinh mà ở chung với bà ta, và cảm giác phòng bị này càng thêm rõ ràng khi Mông Thác rơi vào hiểm cảnh.

Nàng ngước mắt nhìn về phía Dữu thị lại phát hiện sắc mặt bà ta chưa thay đổi, vì thế không khỏi than thở, hành lễ nói, “Là A Kiều quá gấp gáp, dì chớ trách.” Nhưng nàng không có ý định bỏ qua việc này.

Nàng vừa trấn tĩnh bản thân, vừa sửa sang lại ý nghĩ và mở miệng nói, “Hiện tại chúng ta khó xử chẳng qua vì không biết Phù Kê đến cùng sẽ tấn công nơi nào.

Chúng ta sợ xuất binh sẽ khiến Ký Châu gặp công kích, lại sợ Phù Kê trực tiếp tấn công Ung Châu… Sợ hãi mà không làm gì, một khi nỗi sợ qua đi chúng ta sẽ vì lo trước lo sau mà lỡ mất cơ hội tốt.”
Trường Đình thấy ý nghĩ của mình dần dần rõ ràng, nàng không hiểu quân sự nhưng nàng chỉ muốn chồng mình có thể bình yên vô sự!
Nàng quay đầu hỏi Thạch Khoát, “Nhị ca, ngài nói thật cho ta, hiện giờ nếu truyền tin ra ngoài để A Thác lãnh binh trở về thì có đủ thời gian không?”
Thạch Khoát lắc đầu, “Tuyệt đối không đủ.”
Trường Đình buồn rầu, trong lòng thầm mắng một tiếng, đến chạy cũng không chạy được!
Hiện giờ trong đầu nàng chỉ có thời gian, thời gian, thời gian! Nếu bọn họ có thể tranh thủ được chút thời gian thì sao? Vì thế nàng lại nói, “Nếu chúng ta cũng dương đông kích tây thì sao? Nhân lúc Phù Kê xuất binh, trong thành Kiến Khang trống không chúng ta điều binh tới đó rút củi dưới đáy nồi đoạt hang ổ của hắn.

Nói vậy với cá tính của Phù Kê nhất định hắn sẽ chọn bảo vệ Kiến Khang mà bỏ qua việc đánh Ung Châu đúng không?”
Thạch Khoát phản ứng cực nhanh nhưng lại lắc đầu, “Nếu Thạch gia còn có binh tướng có thể tấn công Kiến Khang thì hiện giờ chúng ta cũng sẽ không lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này.”
Trường Đình mím môi, lòng bàn tay đều là mồ hôi, cả người nàng hoảng hốt, móng tay đâm sâu vào thịt, cảm giác đau đớn kéo nàng tỉnh táo lại.
“36 kế nhiều như thế, chúng ta không thể dùng kế rút củi dưới đáy nồi, nhưng chúng ta còn có thể dùng không thành kế.”
Thạch Khoát nói xong thì nhíu mày như suy tư gì đó, còn Trường Đình bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trong lòng có cái gì đó lướt qua.

Nàng chợt hiểu ý hắn, mà Trương Lê ở bên ngoài cũng lập tức gõ nhịp tán thưởng, trong lòng nói liên tiếp vài tiếng “Quả là diệu kế!”
Không thành kế!
Chỉ mong Phù Kê là Tư Mã Ý!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui