Dữu gia tam cô nương cười và cởi vòng tay vàng ròng khảm ngọc vẫn mang trên tay đưa cho A Ninh.
Nhưng cái này sao con bé đeo được, thế là mặt nàng kia giật giật và cười nói với A Ninh lúc này đang cầm cái vòng nhìn chằm chằm nàng ta, “Muội cứ cất đi, đợi lớn lại đeo, đẹp mà.”
Trường Ninh nhìn chị gái một cái thấy Trường Đình gật gật đầu ý bảo con bé có thể nhận.
Đây rõ ràng là nàng ta không chuẩn bị lễ gặp mặt cho A Ninh, nếu nghĩ sâu một chút thì Dữu Tam cô nương lên tiếng gọi các nàng lại cũng chỉ là ý tưởng bộc phát chứ không phải trù tính đã lâu.
Nếu chị gái đã gật đầu thì tiểu Trường Ninh cũng đưa cái vòng cho Mãn Tú ở phía sau rồi nói, “Cảm ơn tam biểu tỷ!”
Dữu Tam cô nương giống như cảm thấy vui mỗi khi nghe thấy câu “Tam biểu tỷ”, tiểu A Ninh vừa gọi nàng ta đã lập tức nở nụ cười và đi về phía trước hai bước đứng sóng vai với Trường Đình.
Tướng mạo và giọng nói của nàng ta vẫn còn mang theo tính trẻ con nói: “Đại ca có ổn không?”
Cho nên tiểu A Ninh gọi nàng ta là “Tam biểu tỷ” thì bọn họ rất quen thuộc ư? Này cô nương, chúng ta gặp mặt chưa tới 10 lần đâu.
Trường Đình làm bộ không nghe hiểu và nói, “Đúng vậy, thành gia lập nghiệp, thành thân sinh con, cuộc đời này dài, phải chậm rãi mà trôi qua thôi…..”
Dữu Tam cô nương che miệng cười khúc khích, “Ngài nghĩ sâu xa quá rồi, ý ta đâu phải cuộc đời dài rộng cần chậm rãi trải nghiệm.
Rõ ràng là tướng mạo của đại tẩu quá kinh hãi, ngài không thấy lúc đại ca vén khăn voan lên đã lùi về hai ba bước ư? Sau này ngày tháng của hắn sợ là sẽ không dễ chịu lắm…”
Cô nương, ngươi lấy bộ dạng vui sướng khi người gặp họa mà nói với ta tân nương nhà khác lớn lên xấu, còn nói sau này cuộc sống gian nan, ngươi đang nghĩ cái gì thế?
Dữu thị nói Dữu Tam cô nương là người Dữu gia dốc lòng dạy dỗ, vừa không có ánh mắt thiển cận như đám phụ nhân vô tri nuôi trong đại trạch, cũng không tự cao vì tài hoa chí hướng trong ngực mà bừa bãi.
(Hãy đọc thử truyện Thượng Công Chúa của trang Rừng Hổ Phách) Ban đầu nàng còn chưa nhìn ra, bởi vì Dữu Tam cô nương vẫn luôn trầm mặc, dù Dữu thị có điểm đến tên thì nàng ta cũng không quá nhiệt tình đáp lại.
Thật khó để phân biệt người này tốt xấu.
Hiện giờ nàng ta dám nói với nàng Thôi cô nương không tốt thì có thể nhìn ra nàng ta hỏng rồi.
Trường Đình cười và cúi đầu nghĩ tính xấu này còn chưa biết thật giả, cũng không rõ ràng.
Nói không chừng người ta đang giả heo ăn thịt, hay là…
“Thận trọng từ lời nói đến việc làm mới tốt, Tam cô nương.” Trường Đình cười cười, “Tuy ta không truyền lời này ra ngoài nhưng nói không chừng có nhiều người nhiều miệng thì lời sẽ tới tai dì.
Đại tẩu là con dâu mới vừa gả vào, nghe thấy những lời này sợ là nàng ấy sẽ thương tâm, mà dì…” Trường Đình ngẩng đầu nhìn Dữu Tam cô nương, “Ngươi là cháu ngoại của dì, sau này cũng là con dâu thứ, nếu ngươi và đại tẩu không hòa thuận thì dì nên giúp lý lẽ hay giúp thân nhân đây?”
Dữu Tam cô nương là thân nhân vậy ai là lý? Đương nhiên chính là Thôi thị.
Tiểu A Ninh ngửa đầu nhìn chị gái mình, trong lòng lập tức hiểu chị gái nàng cũng không hiền lành ôn hòa với Dữu thị như thoạt nhìn.
Tiểu A Ninh cũng nghe ra thì Dữu Tam cô nương đương nhiên cũng nghe hiểu.
Nàng ta cười cười, thần sắc vừa không tùy tiện như vừa rồi vừa không giống xấu hổ vì lỡ lời, nhìn lên thực bình tĩnh, “Chỗ này làm gì đến nỗi giúp lý hay giúp thân gì.
Ta đã dám nói thì không sợ người khác nghe thấy.
Chẳng lẽ ta nói sai ư? Đây là chuyện ai cũng thấy, ai hỏi ta đều dám nhận.”
Trường Đình cũng cười và nhẹ giọng nói tiếp, “Tam cô nương đúng là quang minh, ta không theo kịp.”
Trên hành lang vẫn luôn có người qua lại, Dữu Tam cô nương cũng không có ý nhỏ giọng, vì thế Trường Đình tự nhiên cũng sẽ không cho nàng ta mặt mũi gì nữa.
Nàng cũng mang giọng bình thản nói, “Sau này ta và Tam cô nương là chị em dâu, cùng đại tẩu cũng là chị em dâu.
Mà quan hệ giữa chị em dâu cũng coi như khó xử, chẳng qua mọi người tốt đẹp, nhường nhịn lẫn nhau thì nhà cửa mới hòa thuận tiến tới.” Nói tới đây nàng ngừng một chút, tay đưa lên vuốt tóc mái rồi mới nói tiếp, “Hiện giờ ta cũng chỉ ỷ vào việc sống lâu hơn Tam cô nương mấy năm mà nói hai câu như thế, say này Tam cô nương làm nhị tẩu, vậy ta chờ được chỉ giáo.”
Dữu Tam cô nương nghiêng đầu nhìn nhìn Trường Đình, cũng không nói chuyện.
Vừa vặn cách đó không xa có người đang gọi, “Mông phu nhân, ngài lại đây uống trà đi!”
Trường Đình nhẹ gật đầu với Dữu Tam cô nương rồi dắt tay tiểu A Ninh đi qua chỗ kia.
Đợi đi xa rồi tiểu A Ninh mới nhẹ giọng hỏi, “Nàng ta muốn làm cái gì thế?”
Trường Đình lắc đầu, “Không hiểu là khờ thật hay có ý đồ khác.
Tốt xấu không thể nháo quá khó coi, nếu không một cô nương Dữu gia như nàng ta lại ở trước mặt Lục gia nói xấu Thôi gia cô nương, đúng là hơi ngu si.”
Tiểu A Ninh hé môi, qua một lúc lâu mới nói, “Muội phải tìm nhà nào không có chị em dâu, không có mẹ chồng, nếu không cứ phải nghĩ này nọ, sống cũng quá không thú vị.”
Trường Đình duỗi tay nắm nắm tóc mái cây nấm của tiểu A Ninh và buồn bực nói, “Muội vẫn nên nuôi tóc cho dài lại rồi hẵng lo gả chồng!” Nàng vừa dứt lời lại liếc mắt thấy Dữu Tam cô nương mang ý cười đứng phía sau, giống như thực hiện được ý đồ.
Cô nương này thật là, ngươi muốn trốn hôn thì cũng đâu cần tự hủy thanh danh thế này?