Thạch Uyển không muốn gả cho một trong ba nhà kia nhưng hình như ba nhà ấy đều cực kỳ có hứng thú với nàng ta.
Hai nhà khác còn đỡ chứ Nhạc phu nhân thì hẳn cảm thấy nhà mình có điều kiện nhất trong ba nhà sau khi cân nhắc một phen xong.
Bà ta nghĩ nhà mình cực kỳ có tư cách leo lên ông chủ họ Thạch vì thế bà ta có vẻ rất tích cực.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Trường Đình nghe nói vị Nhạc thái thái khôn khéo, luôn thích chiếm lợi này đưa thiệp tới chỗ Dữu thị ba lần nhưng lại không được tiếp.
Mắt thấy việc hôn nhân này sắp được định ra nên Thạch Uyển tới lui Kính Viên càng chăm chỉ hơn.
Nàng ta trực tiếp gián tiếp nói ra lời thúc giục Trường Đình thực hiện hứa hẹn hoặc duỗi tay giúp nàng ta một cái.
Dù sao quanh đi quẩn lại cũng chỉ có những lời này.
Thạch Uyển gấp mà Trường Đình cũng gấp.
Sao Nhạc Phiên còn chưa từ Ung Châu trở về?
Phải, là nàng đưa danh sách này lên, người cũng là nàng chọn, tự tay nàng viết tên Nhạc Phiên lên giấy đưa cho Dữu thị.
Đối với việc này Ngọc Nương chỉ trầm mặc không nói, nhưng tiểu nha hoàn Hổ Phách hầu hạ bên cạnh nàng ấy lại trộm nói nhỏ với nàng, “Hồ cô nương đau lòng vô cùng, buổi tối chỉ có thể ngủ nửa đêm còn nửa đêm còn lại thì đọc thoại bản.”
Trường Đình nghe xong thì cực kỳ đau lòng, chẳng qua trước mặt người khác Ngọc Nương chẳng bao giờ nhắc tới Nhạc Phiên thế nên nàng đương nhiên sẽ không mở miệng đề cập.
Nàng chỉ hy vọng nhìn thấy hai kết cục: nếu không phải bọn họ trải qua khúc chiết cuối cùng đến được với nhau thì chính là đánh một đòn trí mạng để Ngọc Nương hoàn toàn nhìn rõ, đến chết cũng không thể vì tên nam nhân kia nhỏ giọt nước mắt nào.
Nếu Nhạc Phiên dám đấu tranh và tuyệt đối không cưới Thạch Uyển, không nhẫn nhục chịu đựng thì Trường Đình dám làm chuyện cả thiên hạ không tán thành và gả Ngọc Nương cho hắn.
Nhưng nếu Nhạc Phiên bị mẹ hắn hoặc cái gọi là “tiền đồ” và “thế tục” thuyết phục vậy hắn nên chấp nhận cưới Thạch Uyển đi thôi.
Dù sao sau này hắn cũng chẳng thể có dị nghị gì.
Cho nên Trường Đình mãi vẫn chưa định ra hôn sự giữa Ngọc Nương và nhà họ Vương.
Dù sao tình cảm 5,6 năm cũng có thể chịu được cọ xát, càng như thế mới càng sáng hơn.
Lúc sau nếu có thể ở bên nhau thì bọn họ sẽ càng âm thầm quý trọng phần tình cảm không dễ có được này.
Nhưng tiếng gió đã truyền ra lâu như thế mà Nhạc Phiên cũng chưa truyền tin hay tiện thể nhắn cái gì về.
Mãi tới khi Nhạc phu nhân gửi hai lá thư tới Ung Châu hắn mới gửi lại một phong thư, mà Mông Thác thì phụng lệnh vợ mình giấu bức thư này lại.
Trường Đình mở ra chỉ thấy có mấy chữ “Cẩn tuân mẫu mệnh”, sau đó chẳng còn lời gì.
Trường Đình xem xong thì không nói gì.
Thạch Uyển ngày ngày tới đây, ba ngày thì có hai ngày gặp được tiểu A Ninh thế là nàng ta thường xuyên mang cái gì mà quả mơ muối, trần bì ngào đường và đống đồ ăn vặt khác tới cho A Ninh ăn.
Tiểu cô nương tính tình vô tư, lúc trước con bé không thích Thạch Uyển là vì nàng ta hình như mơ ước anh rể nhà mình nhưng hôm nay Thạch Uyển đã cầu chị gái nàng chọn cho một việc hôn nhân tốt thì chứng tỏ oán hận lúc trước có thể tạm thời bỏ qua đúng không? Thế nên sau đó tiểu A Ninh cũng nói chuyện với Thạch Uyển nhiều hơn.
“Hôm trước Nhạc phu nhân lại đi tìm thím.” Thạch Uyển cắn cắn môi, sóng mắt khẽ nhúc nhích nhìn về phía Trường Đình, “Vạn nhất thím thật sự gả ta cho Nhạc lang quân thì cả đời ta cũng không dám ngẩng đầu!”
Trường Đình nhíu mày nhìn về phía nàng.
Thạch Uyển nắm chặt khăn lụa nói, “Có ai không biết ba đời trước nhà họ Nhạc là đồ tể giết heo đâu!”
“Lúc này dì sẽ không định hôn sự cho ngươi đâu.” Trường Đình cười cười nói như trấn an Thạch Uyển, “Bất kể đối phương là ai bà ấy cũng sẽ chưa vội đính hôn cho ngươi, ít nhất là hiện tại sẽ không.”
Thạch Uyển “A” một tiếng và khẽ ngẩng đầu.
Trường Đình nhướng mày, cũng muốn cho nàng ta chút mặt mũi nên nàng cười cười nhẹ giọng nói, “Ngươi suy nghĩ xem một khi dượng vào Chiêu Hòa Điện thì ngươi sẽ là gì? Mang tên tuổi huyện chủ hay quận chúa xuất giá hay qua loa đính hôn bây giờ thì sẽ thoải mái hơn?” Nàng dừng một chút mới và hé miệng cười nói tiếp, “Đại lang quân đã trình sổ con, chỉ sợ ít ngày nữa dượng sẽ dọn vào Chiêu Hòa Điện và đăng cơ xưng đế.”
Thạch Uyển kinh hãi, sau đó lập tức là vui mừng cực độ, sau khi biểu tình mừng như điên lướt qua nàng ta lập tức cúi người liên tục hỏi, “Đã trình sổ con ư? Hiện giờ thay đổi triều đại có phải hấp tấp quá hay không? Thúc phụ sẽ đồng ý đề nghị của đại ca ư? Vậy chúng ta phải làm sao đây? Chúng ta cũng vào Chiêu Hòa Điện ở ư?” Đầu nàng ta nhanh chóng xoay chuyển, mắt nhìn Trường Đình ngồi bên trên không biết nghĩ gì thế là nàng ta giống như ý thức được mình thất thố và vội ngồi lùi lại một chút.
Khó khăn lắm nàng ta mới trấn định và ho nhẹ một tiếng như lấy lại chút mặt mũi nói, “Cái gì mà quận chúa hay huyện chủ, cái này cũng không quá ảnh hưởng, A Uyển gả người nào vẫn phải dựa vào biểu tẩu.”
Trường Đình cười và thuận miệng đáp, cũng không đồng ý hay cự tuyệt.
Hiện tại Thạch Mãnh sắp vào Chiêu Hòa Điện, hôn sự của Thạch Uyển đâu phải do nàng nói là xong —— dù sao cũng sẽ có bao nhiêu kẻ quy hàng, và việc đầu tiên cần làm chính là trấn an và khen ngợi.
Đương nhiên khi đó liên hôn chính là biện pháp tốt.
Thạch Mãnh chỉ có một đứa con gái mà lại chưa tới tuổi gả chồng như vậy cô nương có huyết thống gần ông ta nhất chính là Thạch Uyển.
Ừ, nếu Thạch Mãnh đăng cơ xưng đế thì Thạch Uyển ít nhất cũng có thể có một vị trí quận chúa, nếu khả năng tốt thì thậm chí một vị trí công chúa cũng không phải không thể.
Thạch Uyển quả thực có tiền đồ, Trường Đình chỉ mong đợi nàng ta đừng tự đâm đầu vào chỗ chết.
Trường Đình để lộ tin Thạch Mẫn trình sổ con ra ngoài nhưng ngày ngày Thạch Uyển vẫn tới.
Nàng ta không hề kiêu căng, ừ, cái này cũng tốt nhưng đặt trên người nàng ta lại có chút không thích hợp.
Ngọc Nương nghĩ đến ai và chuyện gì cũng nghĩ chỗ tốt, vì thế nàng ấy khen Thạch Uyển “đã trưởng thành”.
Tiểu A Ninh tuổi nhỏ nên cũng bị thái độ của Thạch Uyển đả động, quan hệ hai bên coi như hòa hợp.
Chỉ có Trường Đình là vẫn không mặn không nhạt với nàng ta, luôn cảm thấy người này không biết đang nghĩ cái gì, đang mưu tính chuyện gì.
Bên này Thạch Uyển còn vì gả cho ai mà giãy giụa, bên kia việc hôn nhân của Mãn Tú khó khăn lắm cũng được định ra —— Mãn Tú và Trương Lê trao đổi thiếp canh, lại nhờ Vương thái phu nhân xem lễ hỏi, định hôn kỳ vào ba tháng sau.
Tuổi nhà gái cũng không nhỏ, nhà trai đã mất vợ được 2, 3 năm.
Một người là nha hoàn bên cạnh Trường Đình một người là mưu sĩ của nàng, đều là người trong nhà nên cũng không cần ra oai phủ đầu ai.
Bọn họ đều quen cửa quen nẻo mà nhanh chóng cưới gả.