Nói thật, nếu nói Vương thái phu nhân không cố ý thì Trường Đình không tin lắm.
Chuyện của Thạch Uyển tuy cố tình bị đè xuống nên không quá ồn ào nhưng người có chút quan hệ có ai là không biết chuyện tốt nàng ta làm? Ở thời điểm mấu chốt này mà Vương thái phu nhân lại chặn một đòn, quả thực đúng là nhắm chuẩn, cực kỳ khôn khéo…
Nhưng liệu có phải nàng nghĩ nhiều không?
Trường Đình bật cười hỏi Bạch Xuân, “… Mời ta không phải rất bình thường ư? Sao San Hô lại phải trốn tránh nhỉ?”
Bạch Xuân cũng cười, khóe mắt liếc Ngọc Nương nói, “San Hô nói người đưa thiệp của Vương gia có nói gần nói xa bóng gió thật lâu mới cân nhắc suy nghĩ hỏi một câu…” Bạch Xuân nói tới đây thì lại nhìn Ngọc Nương và giãn mày cười nói, “Hỏi Hồ cô nương có muốn đi cùng không.
Nếu cô nương muốn đi cùng thì Vương thái phu nhân sẽ để Vương Lãng nhà bọn họ đánh xe tới đón.
Nếu Hồ cô nương không đi thì Vương thái phu nhân sẽ mời thêm vài người khác…” Bạch Xuân lại ngừng một lát mới nói, “Ví dụ như Nhạc phu nhân chẳng hạn, bà ta là người ăn nói giỏi.”
Ừ, hoàn toàn, hoàn toàn không phải là nàng nghĩ nhiều.
Trường Đình càng cảm thấy vị Vương thái phu nhân này không chỉ khôn khéo mà còn là người thông minh.
“Đương nhiên là đi.” Trường Đình đưa thiệp cho Bạch Xuân ý bảo nàng ta cất đi rồi nói, “Chúng ta đi, Ngọc Nương và Trương phu nhân cũng đi.”
Mãn Tú lại sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, “Ớ, ta cũng phải đi ư? Ta cũng phải đi à? Ta đi làm cái gì?”
“Đi xem ta thành công gả Thạch Uyển ra ngoài thế nào.” Trường Đình nhoẻn miệng cười, đột nhiên cảm thấy sinh mệnh đúng là tràn ngập ý nghĩa.
Ngày 18 trời trong xanh, xe ngựa đưa Dữu Tam cô về Ung Châu ngày càng xa.
Mông Thác phụng mệnh đưa nàng ta tới phía bắc sông Hoài nên Trường Đình mang theo Mãn Tú, Ngọc Nương và tiểu A Ninh đi tới chỗ hẹn.
Thời tiết Kiến Khang lúc này trong xanh, nắng giữa hè đã qua nhưng bầu trời vẫn có vầng thái dương đỏ rực.
Trường Đình xưa nay sợ nóng, xe ngựa lại bức bối nên cả người nàng đổ mồ hôi, lờ đờ cầm chén trà lên uống một ngụm nước ấm, sửa sang lại quần áo mới xuống ngựa.
Vương gia muốn đãi khách nên đã bao cả gian thuyền hoa, trên đó treo màn lụa mỏng bay phấp phới.
Dưới thân thuyền là sóng biếc lấp lóa, vừa có cẩm lý vừa có mấy đóa hoa sen mới nở cực đẹp.
Vài tiểu cô nương cao cao đang ghé bên mạn thuyền cho cá ăn, tiếng vui cười ầm ĩ vang lên.
Bọn họ đều nói tiếng phương bắc, mặc áo ngắn nạm viền màu xanh lưu hành ở bắc địa thời gian trước.
Bọn họ không quá xứng với cảnh ngói đen tường xám của Kiến Khang này.
Người nhà họ Vương thấy đoàn người của Trường Đình tới thì lập tức ra đón.
Vương thái phu nhân cười khanh khách hỏi han, “Trên đường nóng quá hả? Phu nhân mau uống một ngụm trà ấm!”
“Nóng phải uống trà lạnh chứ a bà!” Cô nương má lúm đồng tiền bên cạnh Vương thái phu nhân nói.
“Cũng không dám dùng nước lạnh bây giờ, cẩn thận lại hỏng dạ dày.” Vương thái phu nhân vỗ tay cô nương kia thế là nàng ta nhìn Trường Đình cười cười.
Qua một lát nàng ta cúi đầu le lưỡi, thực đáng yêu nhưng lại không có được sự vô tư không rành thế sự như Thạch Tuyên.
Vương thái phu nhân mời Trường Đình ngồi vào chủ vị.
Ngắm hoa chỉ là cái cớ, chắp nối đính ước mới là mục đích chính vì thế sau khi hàn huyên vài câu Vương thái phu nhân lập tức nói, “… Thời này nói là năm thiên tai mất mùa thì cũng không giống, mùa đông có tuyết đúng lúc, mùa hè không có hạn hoặc úng nhưng lưu dân ngoài thành càng ngày càng nhiều… Tam lang quân bị phái đi trấn áp, mà A Lãng nhà chúng ta vẫn luôn dưới trướng Tam lang quân nên chỉ sợ cũng phải đi theo.
Kiến Khang đúng là chưa yên ổn.”
“Cũng tốt hơn Ung Châu và U Châu nhiều.” Phía dưới có phụ nhân phụ họa.
Vương thái phu nhân cũng theo đó mà tiếp lời.
Tay bà ta lột vỏ quả cam, bỏ đi sợi gân trắng trên đó và duỗi tay đưa cho Trường Đình rồi nói, “Ung Châu là ai trấn thủ thế? Lão thân nhớ rõ là con trai cả của Nhạc tam gia đúng không?”