Quả nhiên câu chuyện thuận lý thành chương mà chuyển sang Nhạc Phiên.
Trường Đình ngoái đầu nhìn Ngọc Nương thì thấy nàng ấy đang cùng Mãn Tú rúc một chỗ không biết nói cái gì thế là nàng quay đầu cười nói với Vương thái thái, “Là con trưởng của Nhạc tam gia đang trấn thủ Ung Châu, tên hắn là Nhạc Phiên.
Vị lang quân kia thực sự nhiệt tình, tuổi còn nhỏ mà tiền đồ vô lượng.”
“Hắn lớn lên cũng thực đoan chính, làm người thành thật.
Ta thấy cô nương nhà ai tìm được hắn thì đúng là sáng mắt và có phúc khí lắm!” Vương thái phu nhân duỗi tay chỉ vào đám tiểu cô nương đang đứng ở mép thuyền hoa, tà váy tung bay đẹp như một bức tranh và nói, “Chỉ tiếc đám nha đầu nhà chúng ta đều đã đính thân, nếu không lão thân cũng vác cái mặt già tới Nhạc gia góp vui.” Bà ta ngừng một chút mới nói, “Lão thân xuất thân hương dã, cũng chưa thấy được ai cao quý nhưng theo cách nói của chúng ta thì Nhạc gia tiểu tử tuổi trẻ tài cao, dáng vẻ đường đường, quả thực xứng với công chúa ấy chứ!”
Châm ngôn nói lang quân nhà ai tốt thì cưới công chúa cũng được.
Trước kia người ta chỉ nói thế cho vui, nhưng hiện tại quả thực đang có một cô công chúa hàng thật giá thật bày ở kia kìa! (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) À, đương nhiên không phải nói cô công chúa tuổi còn nhỏ như Thạch Tuyên mà là chỉ Thạch Uyển.
Một thân nàng ta đen thui không giặt sạch được, lúc này ai muốn cho Thánh nhân mặt mũi mà đón củ khoai lang nóng này thì Thạch Mãnh cũng không tiếc phong Thạch Uyển làm công chúa.
Hơn nữa có lẽ ông ta còn dám bỏ ra mấy cái phong thưởng đất đai cũng nên.
Dù sao thì… nam tử chịu đội nón xanh thành thân trên đời này đã không còn nhiều lắm.
Trường Đình cười khanh khách mà nhẹ giọng tiếp lời Vương thái phu nhân, “Dưới gối của Thánh nhân chỉ có một vị công chúa ruột thịt nhưng hiện giờ đúng lúc triều đình mới dựng, thời thế đều cát lợi nên phải làm mạnh tay.
Mấy vị cô nương thúc bá có quan hệ huyết thống gần với Thánh nhân cũng có thể được phong công chúa ấy chứ.
Thậm chí bọn họ có thể được phong Cố quốc công chúa cũng không phải việc khó gì!”
Lời này ai nói đều không đáng tin, chỉ có Trường Đình nói ra thì người khác đều cảm thấy có thể tin được.
Nói tới những người không sợ hãi mà thân cận Thạch Mãnh và Dữu hoàng hậu thì có Thạch Tuyên và cả Trường Đình.
Thạch Tuyên ngây thơ chẳng biết chuyện gì, còn Trường Đình thì không giống thế.
Lời nàng vừa thốt ra có khả năng bị người ta suy đoán mở rộng hoặc gạn đục khơi trong.
Và những kẻ không nghe lời nàng hậu quả nhẹ thì sẽ bị người ta nghị luận, còn nặng thì chính là cả đời đi tong.
Vì thế chẳng ai dám nói hươu nói vượn trước mặt nàng.
Trường Đình là người thân cận bên cạnh Thạch Mãnh và Dữu hoàng hậu, ở trình độ nhất định nàng đại biểu cho thái độ và quyết định của hai người này.
Thế nên nàng vừa mở lời thì Vương phu nhân và các thái thái đều tặc lưỡi bảo lạ rồi lại cảm thán ân đức của Thánh Nhân.
Bên trên Cố quốc công chúa chính là Trấn Quốc Công chúa.
Trấn Quốc Công chúa quyền lợi lớn, tương tự phiên vương vì có phong ấp.
Có vài vị cường thế thậm chí trực tiếp nhận quyền bính, theo sau là buông rèm chấp chính, làm nữ nhân tham gia vào chính sự.
Cố quốc công chúa thì thân phận không bằng nhưng phong ấp lại lớn hơn, người trong phủ cũng nhiều.
Nếu phò mã gia cũng ở đó vậy càng tốt vì những có những đãi ngộ mà Cố quốc công chúa không hưởng thụ được thì đều có thể chuyển cho phò mã của mình.
Nói ngắn gọn một câu thì Trấn Quốc Công chúa mạnh vì là công chúa, còn Cố quốc công chúa mạnh vì phò mã.
Thế nên kỳ thực Cố quốc công chúa còn được nhiều người để ý hơn Trấn Quốc Công chúa.
Nhưng hai vị trí này thường ít được sắc phong.
Vương thái phu nhân lập tức khen ngợi nói: “Hiện giờ loạn thế, thanh niên tài tuấn lớp lớp xuất hiện.
Nếu xem kỹ thì sẽ thấy mấy đứa nhóc cường tráng có tiền đồ lúc này đúng là nhiều!” Sau đó bà ta lại nói, “A Lãng nhà chúng ta cũng coi như một người như thế, Nhạc gia lang quân cũng tính.” Cuối cùng bà ta nói, “Phải nói là Thánh nhân rất tinh mắt, trước kia còn vì Thạch đại cô nương mà ướm hỏi Nhạc gia lang quân đó!”
Trong lời của Vương thái phu nhân còn chứa chút tiếc hận khiến Trường Đình nhìn thấy thì buồn cười.
Trên đời này chả có ngọn gió nào không lọt qua kẽ tường.
Và trên đời này cũng không có ruồi bọ nào không vây quanh đống phân.
Tin tức về tiệc thưởng hoa của Trường Đình và Vương gia dần truyền ra ngoài, ruồi bọ ong ong không biết có nên bay tới hay không.
Nhạc phu nhân cũng lâm vào thế lưỡng nan.