Thiên Kiều FULL


Tên kia còn muốn thò người vào trong xe, Trường Đình lại vùi đầu thấp hơn, sau đó nghiêng người vào trong.

Hắn dịch một tấc nàng lùi một tấc.
Hồ Ngọc Nương nắm chặt tay thành quyền, cả người căng thăng chuẩn bị hành động bất kỳ lúc nào.
Trường Đình thì cúi đầu vừa lúc rúc vào trước người Hồ Ngọc Nương.

Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn trắng nõn, lông mi rũ xuống, ánh mắt như làn thu thủy.

Biểu tình của nàng thoạt nhìn có chút nhút nhát, nhưng từ góc độ của Mông Thác thì có thể vừa lúc thấy tiểu cô nương đang cắn chặt hàm, bàn tay cũng siết lại đến nổi gân xanh.
Hắn nắm chặt dây cương khiến nó cọ qua lòng bàn tay đầy vết chai của hắn, sau đó hắn lại chẫm rãi buông ra.

Bởi vì Nhạc lão tam đã xốc bào xuống ngựa, đi nhanh tới chỗ xe ngựa.
“Quan gia ——”
Nhạc lão tam cười sang sảng, lấy từ trong tay áo ra một miếng ngọc trang trí bằng mỡ dê rồi cực kỳ thuận tay nhét vào tay tên kia sau đó ôm vai hắn nửa nghiêng người đi, mặt mang theo nịnh nọt mà nhỏ giọng thì thầm, “Chờ vào thành mỗ sẽ chuẩn bị cho quan gia mấy đứa non tơ, lại mang mấy vò rượu tốt nhất trong tiệm cho ngài nếm thử…”
Tên kia vẫn ngoái đầu lại, híp mắt ước lượng sau đó chưa đã thèm mà đánh giá mấy cô nương ở trong xe.

Sau đó hắn nhét miếng ngọc kia vào trong ngực, lại đánh giá cái xe ngựa tiếp theo và hỏi, “Đó là tiểu thiếp của Nhạc chưởng quầy hả?”
Nhạc lão tam vội vàng buông mành xe xuống, lại cúi người cười làm lành nói, “Đúng vậy, đúng vậy… Mỗ mang quan gia đi điều tra có được không?”
Binh sĩ “Hừ” một tiếng sau đó dạo bước về phía sau.


Mành xe vừa rơi xuống lập tức che đi ánh sáng và mùi vị khiến người ta buồn nôn kia.

Trường Đình chỉ cảm thấy dạ dày nhưng sông cuộn biển gầm, má nàng như dính thứ gì đó dơ bẩn nhão nhoét, giống mấy con rắn lạnh lẽo đang bò trên người nàng.
Trường Đình chỉ thấy lòng bàn tay lạnh lẽo, sau một hồi sửng sốt nàng nâng tay lên dùng sức chà lau chỗ bị tên kia sờ vào.

Nàng lau mải miết, mãi không ngừng.
Tiểu Trường Ninh rúc vào lòng nàng, nắm chặt góc áo của nàng.

Hồ Ngọc Nương thì cầm lấy tay không cho nàng tiếp tục lau nữa.

Nàng ấy nhíu mày nhẹ giọng nói, “Sắp trầy da rồi … Không sao đâu… Không sao…”
Ngoài nói câu ấy thì Ngọc Nương còn biết nói gì nữa?
Hồ Ngọc Nương biết bản thân ăn nói vụng về vì thế nàng thò người qua, lấy từ trong tay áo một cái khăn trắng tinh rồi luống cuống giúp Trường Đình xoa xoa mặt.

Giọng nàng ấy nhẹ nhàng vang lên trấn an người khác, “Không sao, mặt không bẩn… Đợi chúng ta ổn định rồi sẽ tìm chỗ có xà bông thơm và rửa sạch nhé.

Cái tên kia mới bẩn, chúng ta không bẩn.”
Trường Đình thấy mũi đau xót, suýt nữa nàng đã rơi nước mắt.
Đúng lúc ấy bên ngoài có tiếng sừng trâu vang to, đoàn người lập tức di chuyển về phía trước.
Vậy là Thanh Sao cũng đã qua cửa.
Ánh sáng trong xe dần tối đi, trong thành U Châu là những bức tường cổ được xây dựng thật dày, cách hồi lâu trong xe mới chậm rãi sáng lên.

“Đạp đạp đạp —— đạp đạp đạp —— đạp đạp đạp ——”
Vừa qua khỏi cửa thành bọn họ đã nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập phóng qua bên cạnh.

Vó ngựa mang theo gió thổi tung rèm xe, xuyên qua khe hở Trường Đình mơ hồ thấy đó là một đám tướng sĩ mặc khôi giáp nhẹ nhàng đang giục ngựa chạy như điên.

Bọn họ phong trần mệt mỏi giống như mang mọi phong sương ngoài thành vào nơi này.
Bọn họ cầm trường thương, cả người mặc khôi giáp kín mít, giống hệt bộ dạng của đám binh lính Đới Hoành mang theo đêm đó.
Đúng là đẹp chứ không dùng được.

Nàng nhẹ nhàng ngửa đầu, thò người qua kéo rèm lại kín mít.

Một cánh quân đã bị diệt và mất liên lạc, một cánh quân bất lực trở về, không hiểu rốt cuộc Chu Thông Lệnh đã phái bao nhiêu người ra ngoài tìm bọn họ đây? Binh lính một thành đại khái lên đến hàng vạn nhưng những kẻ được phái ra ngoài chỉ có thể là tâm phúc, trong vạn người nhiều lắm chỉ lấy ngàn người đi truy tìm.

Đới Hoành đúng là có vận khí tốt nên tìm được bọn họ, đáng tiếc đó là toàn bộ may mắn mà lão có.
Hiện tại hẳn Chu Thông Lệnh rất sốt ruột.

Không tìm thấy bọn họ thì không thể nào báo cáo kết quả công việc, và cũng không thể nói ra miệng được.

Và đương nhiên bọn chúng sẽ không thể danh chính ngôn thuận mà chiếm tổ như tu hú…
Trường Đình đột nhiên có cảm giác khoái ý và vui sướng khi kẻ khác gặp họa.

Xe ngựa rẽ trái rẽ phải, dần dần đi qua đám đông náo nhiệt.

Tiếng ồn ào xa dần, lúc xung quanh nàng yên tĩnh lại thì xe ngựa cũng dừng.

Mãn Tú xuống xe đứng ở bên cạnh đỡ ba tiểu cô nương xuống dưới.

Hồ Ngọc Nương rất không tự nhiên mà nhỏ giọng oán giận với Trường Đình, “… Để người khác đỡ ta thấy ngứa ngáy lắm, … Ta cũng đâu phải thiếu tay thiếu chân, xuống xe còn phải có người đỡ…”
Trường Đình hếch cằm ý bảo nàng ấy nhìn đi.
Hồ Ngọc Nương duỗi cổ ra ngoài nhìn.
Đây là lần đầu tiên trong hơn 10 ngày này các nàng gặp một tiểu viện khí phái thế này.

Không đúng, đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm cuộc đời Hồ Ngọc Nương nhìn thấy… Ngói đen tường xám, góc mái cong lên nhẹ nhàng, bọn họ đang đứng trước cửa lớn, vừa ngẩng đầu sẽ thấy một tấm biển viết hai chữ son “Lý trạch”.

Vừa nghiêng đầu bọn họ lại thấy hai con sư tử há mồm trấn thủ bên ngoài dinh thự, không đúng, sao sư tử lại có râu dài, là diều hâu sao? Cũng không đúng, diều hâu phải có cánh chứ…
Hồ Ngọc Nương lập tức không nghĩ nữa mà thò người qua hỏi Trường Đình, “Đó là con gì thế?”
Trường Đình nhìn thoáng qua, đang muốn nhỏ giọng trả lời lại nghe Nhạc Phiên cất giọng như lệnh vỡ nói, “Tỳ Hưu! Phúc Thuận Hào muốn tiền tài, Tỳ Hưu chỉ ăn không nhả nên mang nghĩa tài lộc dồi dào cho hiệu buôn!” Sau đó hắn xoay người, chỉ chỉ đầu phố đối diện để Hồ Ngọc Nương nhìn và hỏi, “Ngươi nhìn đi đó là cái gì?”
Hồ Ngọc Nương không biết mấy chữ, nàng mơ hồ nhìn bảng hiệu tương tự được treo ở chỗ kia rồi chần chừ hỏi, “Cửa hàng bạc sao?”
Nhạc Phiên ưỡn ưỡn ngực, cười hắc hắc gật đầu, “Không sai! Con Tỳ Hưu của cửa hàng đối diện chính là có ý muốn nuốt hết tiền tài của cả U Châu này vào trong bụng, lúc trước vì tranh tòa nhà này mà bọn họ đã tốn một số tiền lớn, chỉ muốn chọn được chỗ cát lợi!”
Cửa hàng bạc ở Đại Tấn hơn phân nửa đều là quan gia của các châu huyện tự mở, Phúc Thuận Hào dám dựng tượng Tỳ Hưu đối diện với cửa hàng bạc, là nuốt tiền của quan gia sao…
Trường Đình nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cũng phải, Thạch Mãnh là kẻ vô lại, ông ta dám làm thế lắm.
Hồ Ngọc Nương bị hù thì sửng sốt mà liên tục gật đầu, Nhạc Phiên thì vung roi ngựa, đắc ý dào dạt mà nhún vai ngẩng đầu.

Nhưng hắn không nhớ bản thân còn đang bị thương, vừa động một cái đã đau “hừ hừ”, bao nhiêu đắc ý đi ma teo hết.
Có vài người đúng là không có cái số phong lưu tiêu sái.

Trường Đình buồn cười quá không nhịn được.
Lúc này có người từ trong đi ra, miệng gọi Nhạc trưởng quầy với biểu thiếu gia cực kỳ thuần thục.

Cũng có nữ quyến ra đón, Nhạc lão tam giới thiệu đây là Lý gia phu nhân, là vợ của quản sự Phúc Thuận Hào ở U Châu.

Lý phu nhân trước tiên hành lễ với Trường Đình, nhưng miệng lại mơ hồ kính cẩn gọi, “… Đại cô nương vất vả rồi, chúng ta đã chuẩn bị lẩu chờ mọi người tới!”
Trường Đình gật đầu đáp lễ, Lý phu nhân dẫn mấy vị cô nương vào nhà trước còn đám nam nhân thì ở lại bên ngoài để dắt ngựa, chuyển đồ.
Vào trong nhà rồi, cửa son vừa khép lại Lý phu nhân càng cung kính hơn, bà ta cong eo nghiêng người lộ ra tư thế vâng vâng dạ dạ, “… Ba bốn ngày trước nhận được thư của Mông đại nhân gửi tới nói có vị cô nương thân phận cực kỳ tôn quý sắp tới nơi này nên thiếp thân cứ đứng ngồi không yên mà chờ mãi.

Quan gia xuất thân không tầm thường nên không mấy khi qua lại thư từ với chúng ta… Ngài cũng biết trong thế đạo này nếu để người khác biết lai lịch của Phúc Thuận Hào… A! Cô nương, mời rẽ phải.”
Lý phu nhân rẽ qua một góc hành lang rồi làm tư thế mời sau đó mới tiếp tục nói, “Đây là lần đầu tiên quan gia liên hệ với chúng ta… Ngay từ đầu quan gia đã nói Phúc Thuận Hào chính là một con đường lui cuối cùng… thế nên lúc thiếp thân nhận được tin đã cực kỳ thấp thỏm lo âu…”
Ba bốn ngày trước?
Trừ đi thời gian di chuyển thì hẳn ngay lúc gặp được các nàng Nhạc lão tam đã gửi thư đi.

Trong tình huống còn chưa xác định các nàng là ai mà Nhạc lão tam đã quyết đoán gửi tin đi thông báo, mà Mông Thác cũng đã làm đủ mọi bước chuẩn bị… Cho nên bọn họ mới không bị đánh cho trở tay không kịp…
Trường Đình thẳng người, bình thản đi theo Lý phu nhân.

Hồ Ngọc Nương dắt tay Trường Ninh đi theo phía sau nhẹ giọng nói chuyện.

Thanh Sao và Mãn Tú đi sau cùng, đây là thứ tự mà Lý phu nhân xác định, mà Thanh Sao cũng không hề có chút dị nghị gì.

Nhưng điều này quả là đáng ngạc nhiên vì dọc đường này, chỉ cần ba người Trường Đình có cái gì thì Thanh Sao cũng sẽ có cái đó, từ chỗ ở, xiêm y, trang sức tất cả đều chỉ có hơn chứ không kém..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận