Thiên Kiều FULL


Trong phòng tĩnh mịch lại ấm áp.
Lò hương bằng vàng tỏa ra làn khói nhẹ khiến cả căn phòng có mùi thông nhàn nhạt.
Trường Đình hếch cằm, giọng tàn nhẫn nói, “Phụ thân mất mạng ở địa phận U Châu.

Nếu nói Thứ Sử U Châu không có chút liên quan gì thì đánh chết A Kiều cũng không tin! Sự việc đã bại lộ nên hắn đẩy lên người phỉ tặc để không những lừa đám ngự sử ăn bám do triều đình phái tới mà còn muốn giấu diếm chúng ta!”
Tay nàng nắm chặt đấm lên bàn, mỗi một câu đều như đỗ quyên gào đến chảy máu, “Trước khi phụ thân đi một ngày Chu Thông Lệnh mặc một thân nhung trang tiến đến bái kiến.

Hắn nói chẳng được mấy câu đã rời đi… Tổ mẫu… Ngài nói, món nợ máu này có nên bắt hắn trả bằng máu hay không?! Nếu cứ thế giấu diếm, việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ biến không thì uy thế của Lục gia Bình thành còn gì nữa! Phụ thân của A Kiều, Tề Quốc Công đời thứ bảy còn gì là uy danh nữa! Dù có niệm kinh Phật bảy bảy bốn mươi chín ngày thì A Kiều nghĩ liệt tổ liệt tông của Lục gia từ thời Đông Hán tới giờ cũng chẳng thể yên lòng nhắm mắt dưới suối vàng!”
Lời cuối cùng của nàng đúng là nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận không thể tả.

Ngực tiểu cô nương kịch liệt phập phồng, lại vẫn cố gắng nhẫn nại đến mức mắt đỏ lên, nhưng lại chẳng rơi giọt nước mắt nào.
Chân Định đại trưởng công chúa cúi đầu, tay nắm chặt vạt áo, khớp xương trắng bệch.
Với tâm trí của một tiểu cô nương thì đại khái chỉ có thể nghĩ tới đây.

Cho dù đây có là cô nương của Lục gia, do một tay Lục Xước dạy ra thì còn có thể nghĩ xa tới mức nào? Tiểu cô lúc này đã thổn thức không thôi, hẳn nàng cũng chẳng thể tưởng tượng được chân tướng.
Lần đầu tiên Chân Định đại trưởng công chúa cảm thấy có lẽ ngốc một chút mới có thể sống được càng dễ dàng.

Không có nhiều gánh nặng và băn khoăn tự nhiên cũng sẽ không khiến cho người khác kiêng kị.
Đúng vậy, người khác.
Vốn hẳn là chú cháu huyết mạch cận kề nhưng lập tức lại biến thành người khác.
“Chu Thông Lệnh… Hắn chẳng nhảy nhót được bao lâu nữa đâu.”
Dù không có nàng yêu cầu thì Chân Định đại trưởng công chúa cũng không có khả năng thả một con chó lúc nào cũng có thể cắn người uy hiếp Lục gia.

Hắn chặn giết con cả của bà, lại cầm trong tay chứng cứ con thứ hai giết anh mình.

Lúc nào hắn cũng có thể khiến Lục gia điên đảo, đương nhiên không thể giữ lại.

Nhưng đêm qua nghe ý Thạch Mãnh thì Ký Châu đã quyết định không tham dự vào việc này, chỉ muốn ngồi làm ngư ông hưởng lợi.
Nếu bà đã không muốn để Chu Thông Lệnh lại thì Kỳ Châu đương nhiên sẽ nhân cơ hội chiếm thành này.
Thấy thần sắc của bà ta bình tĩnh nên Trường Đình thò người qua nhẹ giọng nói, “Tổ mẫu quyết định sẽ hành sự như thế nào? Chu Thông Lệnh là Thứ Sử một châu, chỉ sợ không dễ khiến hắn chịu gậy ông đập lưng ông… Ám sát? Chặn giết? Dụ ra để giết sao?” Thấy Chân Định đại trưởng công chúa hoàn toàn không có phản ứng, Trường Đình cố tình ngừng lại, cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm, “Thúc phụ… sẽ vì chúng ta ra mặt sao? Rốt cuộc Lục gia từ trên xuống dưới chỉ còn thúc phụ là nam nhân danh chính ngôn thuận…”
Mí mắt bà ta chợt run lên, đầu khẽ ngẩng mà thở dài nói: “Tiểu cô nương gia trong miệng toàn đánh với giết thực khó nghe.”
Trường Đình theo tiếng ngoan ngoãn cúi đầu.
Chân Định đại trưởng công chúa đứng dậy đi tới trước mặt Trường Đình, nhẹ tay ôm nàng vào lòng rồi ôn nhu lẩm bẩm.

“Nguyện A Xước, Văn Tích và A Phù dưới chín suối bảo vệ ngươi và A Ninh không cần phải trải qua chia lìa, không phải bi thương rơi lệ nữa… Sau này ba chúng ta sẽ nương tựa vào nhau mà sống, chờ qua hiếu kỳ ta sẽ cùng A Tuân của Tạ gia định việc hôn sự… Thế đạo náo động, sớm yên ổn mới tốt…”
Nếu Lục gia không ở được thì đi Tạ gia thôi… Bà đã gần đất xa trời, không thể phó thác hai tiểu cô nương cho sự nhân từ của A Phân được.
Cả người Trường Đình cứng lại.

Nàng không quen được Chân Định đại trưởng công chúa ôm như thế này, mà đúng hơn là hiện tại nàng cũng không quen đến gần bất kỳ kẻ nào.
“Chuyện báo thù để tổ mẫu làm.”
Trường Đình chậm rãi mềm xuống, cảm xúc cũng ấm lại.
“Chờ trả xong nợ máu chúng ta phải sống thật tốt… cũng đừng nghĩ tới chuyện này nữa được không…”
Thay vì nói Chân Định đại trưởng công chúa đang thuyết phục Trường Đình thì không bằng nói bà ta đang thấp giọng nói mơ mà thuyết phục chính mình.
Trường Đình vùi đầu trong vạt áo của bà ta, lụa mềm dán lên gò má của nàng khiến nàng thấy vừa buồn cười vừa muốn khóc.

Chân Định đại trưởng công chúa có thể vì con trai của mình mà từ bỏ nhưng nàng không làm được.

Bà ta có hai đứa con trai nhưng nàng chỉ có một người cha.
Trường Đình chậm rãi giơ tay ôm lấy bà ấy.
Đại trưởng công chúa cũng không ở lại quá lâu, bà ta xem xét vết thương trên đầu Trường Đình, lại nhìn hai bàn tay đầy vết nứt da đang phải đắp thuốc.

Sau đó bà ta quay ra kiểm tra Trường Ninh lại thấy từ đầu tới chân không có chỗ nào sứt mẻ.

Cuối cùng bà ta quay lại nhìn đứa cháu gái cả đã dưỡng lâu ngày như thế mà sắc mặt và tinh thần vẫn chưa trở lại như trước thì đột nhiên rơi lệ.
Nga Mi gõ cửa tới mời, “Đại trưởng công chúa, thuốc của ngài đã nấu xong, ngài muốn mang tới đây hay trở về uống?”
Lúc này là chính đông, nơi Dữu thị chuẩn bị cho đại trưởng công chúa ở khá xa đây, nếu bưng tới thì sợ là sẽ nguội mất.
Bà ta mượn cớ này để về phòng thì hẳn còn việc gấp chưa xử lý.
Trường Đình dắt tay Trường Ninh tiễn bà ta tới ngoài hành lang, tới chỗ ngoặt bà ta do dự thật lâu mới quay người dặn, “Thạch lão nhị chỉ sợ có liên hệ với người Hồ sau lưng Thạch Mãnh.

Thanh Sao kia lai lịch không rõ ràng, lại quá mức diễm lệ, nếu là thời thịnh thế thì nàng ta hoàn toàn có thể là cơ thiếp nhưng hôm nay thời thế rung chuyển, tướng mạo như thế quá mức nổi bật…”
Chân Định đại trưởng công chúa cũng không nói quá rõ ràng, bà ta liếc nhìn Trường Đình một cái thật sâu và nói, “Đừng quá thân thiết với đám tiện dân này… Thanh Sao và Hồ cô nương đều thế, chờ về Bình thành chúng ta tặng tiền tài cũng coi như không bạc đãi bọn họ…”
“Là tiện dân trong miệng tổ mẫu đã cứu cháu gái ngài một mạng, cũng là nàng đã không chút do dự che chở A Kiều khi có kẻ địch.” Trường Đình chậm rãi nói, “Một đường gian nguy này tổ mẫu không hỏi nên A Kiều đương nhiên sẽ không nói.

Nhưng A Kiều không nói thì tổ mẫu đương nhiên cũng không biết được ân đức của A Ngọc đối với chúng cháu nhiều thế nào.

Đây là A Kiều sai.

Còn Thanh Sao thì cháu vốn cũng không thân quen với nàng ta lắm, tổ mẫu không cần quan tâm.”
Lời nàng mềm mại nhưng rõ ràng là không chấp nhận khuyên bảo của bà ta.

Chân Định đại trưởng công chúa trầm mặc một lúc lâu cũng không cưỡng cầu mà chỉ cùng Nga Mi phất tay áo bỏ đi.
Tiểu Trường Ninh vẫn luôn im lặng, mãi tới khi Chân Định đại trưởng công chúa đi xa mới lôi kéo ống tay áo chị gái mà lắc lắc, “… Tổ mẫu không cho chúng ta cùng A Ngọc tỷ nói chuyện sao?”
“Không phải.” Trường Đình lắc đầu, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Trường Ninh rồi ôn nhu đáp, “A Ninh, nếu tổ mẫu không cho muội và A Ngọc nói chuyện mà trưởng tỷ lại cho thì muội sẽ nghe ai?”
“Trưởng tỷ.” Trường Ninh không hề do dự đáp.
“Vậy nếu tổ mẫu bảo muội ăn quả này mà trưởng tỷ lại hy vọng muội ăn quả kia thì muội sẽ nghe ai?”
“Trưởng tỷ.” Trường Ninh nghĩ nghĩ sau đó chém đinh chặt sắt nói.
“Nếu tổ mẫu ——”
“Đều nghe trưởng tỷ.”
Tiểu A Ninh chớp chớp mắt, giọng điệu kiên quyết đánh gãy lời nàng, sau đó nắm chặt tay nàng, ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng kiên định nói, “Trưởng tỷ sẽ không hại A Ninh, trưởng tỷ có thể dùng mệnh của mình để A Ninh sống, còn những người khác A Ninh không thấy bọn họ làm thế bao giờ, cho nên muội sẽ không tin tưởng bọn họ.”
Trường Đình tình nguyện cho rằng bản thân đã nghĩ quá nhiều.

Nàng xác định Đại trưởng công chúa đau khổ khi con cả bỏ mình nhưng vẫn không chống lại được việc “Lấy đại cục làm trọng” nên chỉ đành mở một con mắt nhắm một con mắt.
Nếu Lục Xước chết còn không thể khiến đại trưởng công chúa hạ quyết tâm đối đầu với con thứ thì hai đứa cháu gái nhỏ bé không đáng kể các nàng tính là cái gì.

Nếu Lục Phân nổi sát tâm thì cái câu “sống nương tựa lẫn nhau” của bà ta cũng chỉ là nói suông mà thôi.
“Không được tin ai hết, cho dù trở về Lục gia cũng nhớ rõ không được tin ai hết.” Trường Đình ôm em gái vào lòng nói, “Ngoài tỷ và A Ngọc tỷ…”
Tiểu Trường Ninh dụi đầu lên vai nàng, trầm mặc mà lắng nghe sau đó không thấy nàng nói gì nữa.

Tiểu nha đầu tưởng nàng đã nói xong, đang định há mồm cao giọng đáp vâng lại thấy nàng mở miệng nói: “Ngoại trừ ta, A Ngọc và Mông Thác thì không được tin ai hết.”
Trường Ninh lập tức gật đầu đáp vâng.

Sau đó con bé lại cẩn thận nghĩ: Mông… Mông Thác ở đâu chui ra vậy? Ừ, hình như là cái vị ca ca đưa bọn họ tới Ký Châu, tuổi xấp xỉ Nhạc Phiên nhưng lớn lên vừa cao vừa to ấy hả?
Tiểu Trường Ninh mơ hồ lật lại tướng mạo của Mông Thác ở trong đầu sau đó lại nặng nề gật đầu lần nữa.
Sau khi tiễn Chân Định đại trưởng công chúa đi mới thấy Bạch Xuân và Mãn Tú đúng giờ cơm trở về.

Bạch Xuân ngẩng lần đầu bẩm nói những lời không khác Thanh Sao nói là mấy, chỉ có thêm hai câu, “… Sáng sớm hôm nay Đại gia bị phạt thêm 40 quân côn, vết thương cũ chưa lành đã thêm vết thương mới, sợ là không hộ tống chúng ta về được.

Hiện giờ lão gia để Thường tướng quân tâm phúc trang bị người ngựa chuẩn bị hộ tống chúng ta về.”
Chân Định đại trưởng công chúa ngầm đồng ý để Thạch gia đưa các nàng về Bình thành ư?
Chỉ sợ bà ta cũng đã đạt được hiệp nghị nào đó với Thạch gia rồi.
Trường Đình lại hỏi: “Nhạc tam gia đâu? Ông ấy có đi cùng không?”
Bạch Xuân cứng họng, giống như đang nuốt một ngụm nước to.
Đúng rồi!
Hai vị cô nương Lục gia này là do người bên cạnh Nhị gia đưa về! Sao nàng ta lại quên không hỏi thăm tới chuyện này chứ?!
“Có đi cùng.” Mãn Tú rúc ở phía sau lúc này mới nhỏ giọng đáp, “Nhạc tam gia và Nhạc tiểu gia đều đi theo.

Thạch gia tập hợp chừng gần ngàn tướng sĩ đi theo hộ tống.

Sáng sớm bọn họ đã từ thành đông và thành tây tới đây, Thạch lão gia ăn sáng xong đã tới phủ Thứ Sử.”
Trường Đình gật gật đầu sau đó lại liếc Bạch Xuân một cái, “Anh hùng không hỏi xuất xứ, A Xuân nhìn đó mà học.”
Bạch Xuân đỏ mặt, lại gật đầu như gà mổ thóc.
Sau khi định ra ngày xuất phát bọn họ cũng dọn dẹp.

Vốn không có mấy đồ đạc, chỉ là hai ngày liên tiếp Bạch Xuân đều cùng người thân quen ăn tiệc.

Trong lúc đó Dữu thị có tới một lần, cố ý cầm khế ước của cả nhà Bạch Xuân gồm sáu người đưa cho nàng.

Trường Đình hiện giờ tình nguyện dùng người của Thạch gia chứ không yên tâm dùng người của Lục gia.
Kỳ thật tới hiện tại vẫn chưa có tin tức của Trường An nên nàng cũng không muốn đi nhưng duyên cớ trong đó nàng cũng không muốn nói cho Chân Định đại trưởng công chúa.
Thứ nhất nàng không rõ thái độ của bà ta sẽ ra sao, thứ hai nàng không thể xác định bên người bà ta có tai mắt của Lục Phân hay không.

Nếu Thạch gia cứu được Trường Anh, Thạch Mãnh lại không thể cắt đứt liên lụy với Lục thị thì so với Lục Phân, Lục Trường Anh mới là đối tượng để ông ta ký thác.

Bởi vì giữa hai bên có liên hệ về lợi ích nên Trường Đình cực kỳ xác định ít nhất Thạch Mãnh sẽ không có ác ý với Lục Trường Anh.

Ngược lại Lục Phân lại tràn đầy ác ý với đứa cháu trai của mình.
Hai ngày này liên tiếp có người ra vào nơi nàng ở, có một tiểu nha đầu của phòng giặt đồ ôm một chậu xiêm y tiến đến lúc trời chạng vạng.

Lúc gần đi nàng ta nhét một thứ vào tay Trường Đình.

Nàng vừa mở ra đã thấy đó là một khối khăn Tương Lăng vuông vức, bên trên thêu ba con hồng nhạn.

Trong rặng mấy bay trước mặt chúng nó lấp ló có ánh mặt trời nhô lên.
Chỗ góc khăn có chữ viết, Trường Đình nhìn gần thì thấy mấy chữ to:
“Không hẹn ngày gặp lại.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui