Thiên Kim Bạc Tỉ

Phòng ngủ chính sang trọng nằm ở tòa trung tâm của biệt thự Nam Uyển, Đoàn Nam Phong sau khi nghe Lâm Thanh báo cáo tình hình bác sĩ nói, hít một hơi dài bước vào phòng ngủ chính, nơi anh nghĩ sẽ cùng Lưu Uyển Linh ân ái mặn nồng trong cuộc sống vợ chồng giờ đây lại biến thành nơi để anh cùng người phụ nữ xa lạ làm chuyện vợ chồng.

“Lưu Uyển Linh, cô đã khiến tôi mất hết tôn nghiêm, ngang nhiên cắm sừng tôi. Buộc tôi phải hy sinh bản thân như vậy, món nợ này tôi sẽ từ từ tính với cô. Đừng trách tôi độc ác.” Nghiến răng nuốt những lời này vào trong, Đoàn Nam Phong mở cửa bước vào phòng ngủ nằm bên trong phòng khách và phòng làm việc.

Phòng ngủ tối om, không một tia sáng, rèm cửa cũng được kéo kín. Bốn bề lặng yên, chỉ nghe tiếng bước chân chầm chậm đi tới của người đàn ông và nhịp tim đập dồn dập của người phụ nữ ngồi trên giường.

Đoàn Nam Phong cũng không mở đèn, anh cũng không muốn nhìn rõ mặt người phụ nữ “đẻ thay”. Sờ tay vào túi áo choàng ngủ, chạm phải viên thuốc bác sĩ chuẩn bị sẵn cho cuộc hoang hợp miễn cưỡng, anh bất giác thở dài. Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của Tinh Vân đêm đó. Cảm giác lưu luyến không muốn rời đã khiến anh cắn chặt răng tự nhủ với mình: “Sau khi trả thù Lưu Uyển Linh, anh nhất định sẽ tìm ra được Tinh Vân, sẽ kết thúc kiểu hành hạ bản thân như thế này.”

Vừa tiến lại gần bóng người ngồi trên giường, anh liền lắc đầu, cảm giác không muốn lan tràn khắp cơ thể. Anh liền nghĩ đến chuyện thụ tinh nhân tạo để giải quyết vấn đề này. Sau đó, anh liền quay đầu đi ra cửa. “Tuy phương pháp thụ tinh nhân tạo sẽ cho ra những kết quả có tính xác suất, sẽ hỏng kế hoạch trả thù của anh, nhưng ít nhất anh sẽ không cần làm việc mình không muốn.” Tự nhủ bản thân như vậy, Đoàn Nam Phong dứt khoát rời đi.

Ngay lúc này, người phụ nữ đang ngồi trên giường bỗng cất tiếng: “Có gì không đúng sao, thưa ngài?”

Giọng nói như một cú giáng mạnh vào tai Đoàn Nam Phong. Anh đứng sững người, không thể tin, cứ nghĩ mình đang hoang tưởng. Anh tiến lại gần định bật đèn lên thì giọng nói của người phụ nữ lại vang lên: “Xin đừng, làm ơn đừng mở đèn, tôi sợ.”

Đoàn Nam Phong xác nhận mình không nghe nhầm, liền rất nhanh tiến lại gần người phụ nữ đang ngồi trên giường. Anh ngồi xuống cạnh cô gái, đưa mũi hít một hơi trên người cô. Hương sữa tắm, hương liệu hảo hạn xộc vào mũi mang theo hương thơm nồng nàn, nhưng hít kỹ hơn một chút, mùi lá xông từ người Tinh Vân đêm đó lại một lần nữa nhạy bén len giữa rất nhiều hương thơm nhân tạo tiến vào khứu giác tinh nhạy của Đoàn Nam Phong.

“Không thể sai được.” Đoàn Nam Phong tự nhủ. Anh tiến lại gần hơn, đặt môi lên đôi má non mềm từ từ lướt qua môi cô gái. “Cảm giác này, không thể là người khác được. Tinh Vân, thật là em rồi.” Trong lòng Đoàn Nam Phong reo vui. Ngay khoảnh khắc anh ngậm lấy cánh môi của cô thì anh cảm giác được nước mắt ấm nóng của cô chảy thấm vào má anh. “Cô ấy đang khóc sao? Vì sao cô ấy lại khóc?”

Nước mắt của cô như thức tỉnh Đoàn Nam Phong nhớ đến hoàn cảnh thực tại của cả hai. Đoàn Nam Phong nhẹ buông cánh môi của cô ra, từng chữ rõ ràng trầm thấp rơi vào tai cô.: “Nếu đã đến đây, hẳn đã biết nên làm gì. Khóc có ích không?”

Cô gái cố kiềm tiếng nấc, nhanh chóng nói ra hai tiếng: “Xin lỗi!”. Nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống không sao kiềm lại được. Sau một giây, cô liền sửng sốt vì người đàn ông này nói tiếng Việt mà giọng nói không thể sai được, chính là anh ấy. Cô mở to mắt cố làm quen bóng tối để nhìn cho rõ người đàn ông trước mặt.

Nhìn cử động của cô gái, Đoàn Nam Phong lấy tay chạm mũi cô: “ Ngốc quá, muốn nhìn thì em cứ mở đèn lên.”

Cô gái lắc đầu: “Không, tôi sợ.”

“Em sợ gì?” Đoàn Nam Phong giữ hai vai cô gái để cố nhìn thật kỹ gương mặt cô trong bóng tối.

“Sợ tỉnh mộng.” Cô gái thành thực đáp.

Đoàn Nam Phong buồn cười nhìn cô chăm chú không nói gì. Bất ngờ cô gái vòng tay ôm eo anh rồi kiên định nói: “Nhưng bây giờ tôi không sợ nữa, vì tôi biết không phải ảo giác. Tôi biết anh là anh ấy. Đoàn Nam Phong, là anh, chính là anh.”

Đoàn Nam Phong cười đến sáng lạn, thì ra cô ấy thực sự mong đợi mình. Anh ôm cô vào lòng và nói: “Nếu phải thì sao? Không phải thì lại thế nào?”

Cô gái hít sâu một hơi, hơi thở của anh, vòng tay quen thuộc, không thể sai được. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng ôm qua người đàn ông nào, cảm giác lần đầu ôm Đoàn Nam Phong cô nhớ rất rõ, cảm giác duy biệt này không thể là sai được. Anh không khẳng định, cũng không phủ định. “Ý anh là sao?”. Cô nhẹ giọng hỏi lại.

Đoàn Nam Phong nới lỏng vòng ôm, cúi mặt xuống áp môi vào tai phải của cô, cắn nhẹ rồi lướt xuống vành tai cô, sau đó nhẹ giọng nói: “Ý anh là, đêm nay em vẫn phải là của anh.”

Một câu nói khiến cô gái giật mình, nhanh muốn tránh thoát khỏi vòng tay anh. Nhưng Đoàn Nam Phong đã nhanh tay hơn, đè cô nằm xuống giường, hôn lên cổ cô rồi chuyển dần sang gương mặt xinh đẹp, tiến xuống môi mềm mọng của cô. Tinh Vân bị hôn bất ngờ hai tay sờ soạn, vô tình chạm vào đầu giường. Ánh đèn cảm ứng dưới giường lập tức sáng lên ánh sáng màu vàng nhẹ nhàng hắt vào gương mặt điển trai của Đoàn Nam Phong đang hôn cô. Bị ánh sáng bất ngờ chiếu vào, cả hai dừng động tác vài giây, nhìn ngắm nhau một lúc. Không ai nói câu gì.

Tinh Vân nhẹ khép đôi mi, đôi môi mỉm cười, gương mặt tươi sáng. Đoàn Nam Phong nhẹ cúi đầu hôn lên môi cô. Một nụ hôn có đầy hân hoan, nỗi nhớ, sự vui thích và đương nhiên là có cả tình cảm từ hai phía. Một lúc lâu sau, Đoàn Nam Phong lưu luyến rời môi Tinh Vân, nhưng khi thấy anh dừng động tác, cô đã nhướn người, đưa tay vòng lấy cổ anh, gương mặt được nâng lên đến khi chạm vào môi anh liền mút lấy gì chặt cánh môi anh về phía mình, từ từ tận hưởng vị ngọt.

Bất ngờ trước hành động của Tinh Vân, một làn sóng hạnh phúc dâng lên trong lòng anh, Đoàn Nam Phong đón lấy nụ hôn của cô, mải miết mút lấy, lưu luyến không rời. Không biết bao nhiêu thời gian đã đi qua, họ vẫn không rời nhau ra, cho đến khi Tinh Vân cảm nhận anh hơi mỏi, cô liền xoay người qua,nằm trên người Đoàn Nam Phong mà hôn anh. Tay Đoàn Nam Phong thuận thế di chuyển xuống cặp mông nhô cao của cô tận hưởng cảm giác trơn mềm nơi đó. Dần dần tiến lên sóng lưng cô. Do hơi nhột, Tinh Vân hơi nhấc người lên, vô tình nới lỏng môi của anh ra.

Đoàn Nam Phong trong giây phút liền nở nụ cười hạnh phúc. Giữ chặt cô nằm trên thân mình, khẽ vuốt ve cơ thể cô và khẽ nói: “Em cứ khóa môi anh như vậy, anh sẽ không làm được những chuyện khác đâu.”

Tinh Vân xấu hổ lấy tay đấm vào ngực của Đoàn Nam Phong. Anh không đau mà ngược lại thấy việc làm nũng của cô thật đáng yêu. Cảm giác hạnh phúc thật sự đã dâng lên trong lòng anh mà bản thân anh cũng không rõ là vì sao ở cạnh cô anh lại thấy vui vẻ và mãn nguyện đến vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui