Thiên Kim Bạc Tỉ

Tinh Vân quay về phòng lấy chăn trùm kín đầu, nhưng âm thanh “Chụt … chụt … chụt” cứ liên tục vang ra từ chiếc đồng hồ trên tay cô. Chốc chốc Lâm Thiên Vũ lại nói: “Tới đây, cầm lấy nó, đeo vào cho tôi.”

Tinh Vân như con rối lập lại lời của Lưu Thiên Vũ cho cô gái kia nghe. Cô gái khẽ trả lời: “Đây là gì? Tôi không biết.”

Lâm Thiên Vũ bực tức nói: “Tinh Vân, cô qua hướng dẫn cho cô ta cách đeo bao cho tôi đi. Tôi phát điên với con bé này rồi. Nói một câu chờ cô dịch thì tôi đã muốn đi ngủ. Không còn chút hứng thú.”

Tinh Vân nghe vậy liền bụm miệng ngăn tiếng cười phát ra. Cố lấy giọng bình tĩnh nói: “Xin lỗi, tôi cũng không biết cách dùng cho nên cũng không thể hướng dẫn cho cô ta giúp anh được.”

Lâm Thiên Vũ cố để không phát cáu, hít một hơi cố bình tĩnh nói: “Em gái nhỏ, em trêu đùa anh như vậy rất vui sao? Đoàn Nam Phong hắn chưa từng dạy em cách dùng bao hay sao hả?”

Tinh Vân liền không nghĩ đáp: “Chưa từng.”


Lâm Thiên Vũ bất lực rũ vai xuống, thở dài nói: “Vậy để tôi tự xử.” Một lúc sau, hắn lại ôm lấy cô gái mà phát ra âm thanh khiến người nghe phát ngượng. Một tiếng la lớn từ cô gái phát ra, rồi sau đó là tiếng thở và kêu rên. Tinh Vân lại nghe cô gái nói: “Thích, thích quá!” Tinh Vân ngẩn ngơ không biết có nghe lầm không. Cô gái mới mười lăm tuổi nói ra điều như vậy. Cô đang nghĩ xem có nên nói lại cho Lâm Thiên Vũ nghe hay không thì hắn đã lên tiếng hỏi: “Cô ta nói gì thế?” Tinh Vân liền nói: “Anh tập trung một chút đi, cô ta nói gì cũng có quan trọng đâu.”

Lâm Thiên Vũ lại nói: “Cô nghe tiếng mà không xem hình như vậy cũng là một dạng tưởng tượng rất khá. Lại còn lo cho tôi phân tâm nữa. Há há..”

Tinh Vân điên tiết thét lên: “Lâm Thiên Vũ, anh không thể đàng hoàng được sao?”

Đầu bên kia là tiếng cười không dứt của Lâm Thiên Vũ và tiếng kêu rên thích thú của cô gái. Chưa được một khắc cô gái lại nói tiếp: “dương v*t của anh thật to, em rất thích.”

Tinh Vân tròn mắt ngớ người, lại nghe Lâm Thiên Vũ nói: “Mau dịch cho tôi. Cô muốn nghe tiếng hay là muốn vừa xem hình vừa nghe tiếng hả?”

Tinh Vân sợ tên điên này sẽ bắt mình xem cảnh thối nát của hắn cho nên nhanh miệng lập lại lời cô gái: “Của anh thật to, em rất thích.”

Lâm Thiên Vũ nghe lời này từ miệng Tinh Vân phát ra tự nhiên như có một nguồn nhiệt truyền vào người hắn. Hắn không rõ là do cô bé dưới thân khiến hắn hưng phấn hay do Tinh Vân nói khiến hắn hưng phấn? Không nghĩ được nhiều hắn chuyển động lưng thúc mạnh thật sâu. Cô gái không chịu được lại lên tiếng: “Đúng, đúng rồi, sâu nữa đi anh.”

Tinh Vân lắc đầu, nói: “Cô ta kêu anh vào sâu chút nữa.”

Lâm Thiên Vũ liền nói: “Dịch nguyên văn cho tôi.”


Tinh Vân thở dài nói: “Đúng, đúng rồi, sâu nữa đi anh.”

Lâm Thiên Vũ mãn nguyện, miệng kéo thành nụ cười mãn nguyện nói: “Nói với cô ta, co chân lên cao.”

Tinh Vân bất lực lập lại lời hắn với cô gái. Sau một hồi kích tình kịch liệt, Tinh Vân không còn nghe thấy gì ngoài tiếng thở của cả hai. Lúc đó cô mới tắt kết nối ở điện thoại đeo tay, mở cửa phòng ra ngoài ban công ngắm cảnh biển đêm. Biển đêm một màu đen thăm thẳm, bỗng dưng có rất nhiều ánh sáng xuất hiện như bóng đèn của những chiếc tàu. Anh sáng càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ. Tinh Vân lấy ống nhòm nhìn thì thấy đó là những chiếc tàu lớn đang tiến lại bao vây chiếc chiến hạm của cô. Trên tàu có rất nhiều người cầm súng hướng về tàu của cô. Tinh Vân sợ hãi chạy vào phòng, đóng cửa ban công lại. Đúng lúc đó cô nghe tiếng súng nổ đì đoàng rồi cả tiếng vang lớn như pháo nổ. Cô nhanh chân cầm balô chạy sang phòng của Lâm Thiên Vũ báo tin. Tinh Vân vội đến mức quên mở thiết bị kết nối hay gõ cửa phòng trước khi vào.

Vừa bước vào phòng, cô đã thấy Lâm Thiên Vũ quần áo chỉnh tề, vai đeo balô, tay cầm súng ngắn, lưng đeo súng dài, ngực đeo băng đạn, trông rất giống một chiến binh nghiêm chỉnh. Không giống một ông hoàng chết trên giường mĩ nữ như lúc nãy. Tinh Vân nhìn lướt qua giường đã thấy cô gái lúc nãy trên người không mảnh vải che thân, cổ bị bẽ ngoặt qua một bên, máu từ miệng chảy xuống giường. Trên giường, bao cao su đã dùng, quần áo của cô gái và vài miếng giấy vệ sinh cùng một cây đao nhỏ nằm vương vãi. Tinh Vân nhìn qua Lâm Thiên Vũ, ánh mắt hắn lạnh lùng nghiêm túc nhìn cô nói: “Nhanh theo tôi ra thuyền nhỏ, chiến hạm này sẽ phát nổ.”

Tinh Vân tròn mắt không hiểu nhưng không dám hỏi, chỉ đi theo Lâm Thiên Vũ. Nhìn thấy Diana ở góc hành lang, Lâm Thiên Vũ liền nói: “Sơ tán người của chúng ta theo kế hoạch ban đầu.”

Sau khi bước vào con tàu nhỏ từ bụng chiến hạm lao ra một vị trí an toàn thì lúc này Tinh Vân thấy khoảng tám chiếc tàu khác cũng lao theo chiếc tàu của cô và Lâm Thiên Vũ. Chưa đến ba mươi giây chiến hạm đã thực sự phát nổ như lời Lâm Thiên Vũ nói. Lực nổ quá mạnh, hơi nóng tàn đi khắp nơi cuốn theo khói sộc vào mũi cô khiến Tinh Vân khó chịu ngồi xổm xuống boong tàu, lấy tay che đầu lại. Lâm Thiên Vũ lúc này đã ở phía trên che chắn cho người cô. Lúc bấy giờ cô bắt đầu nghe những tiếng đấu súng vang ra. Lâm Thiên Vũ ôm Tinh Vân đang run rẩy chấn an: “Đừng sợ, người của chúng ta đủ sức chống lại chúng. Tiếng súng là do những tàu con của chúng ta bắn hạ đối phương.”


- ----------

Hạc Giấy xin cám ơn sự ủng hộ của các bạn. Những lượt view, like, những lời cảm ơn, những mong ngóng và phiếu quà tặng của các bạn là cổ vũ lớn cho tinh thần làm việc thức khuya dậy sớm của mình.:-D

Hiện tại mình đang đăng tải hai bộ truyện trên mê đọc truyện là "Thiên Kim Bạc Tỉ" và "Bạn gì đó ơi, chúng ta là vợ chồng hả?" Mình mong các bạn ủng hộ cho cả hai đứa con tinh thần này của mình nha.

Nếu muốn tìm FB của mình, vui lòng search "những câu chuyện của Hạc Giấy" trên ô tìm kiếm của Facebook nha. Mọi thông tin về truyện đều sẽ được cập nhật ở đó và cũng tiện để chúng ta trao đổi.

Xin cám ơn các bạn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận