Thiên Kim Bạc Tỉ

Trên đường về hang động, Tinh Vân nhìn hành động ngứa ngáy của Lâm Thiên Vũ thì cười không ngậm được miệng lại. Cứ nhớ đến dáng vẻ nguy hiểm cầm súng chĩa vào đầu cô lúc mới gặp so với dáng vẻ ngốc nghếch bây giờ cứ như hai người khác nhau.

Tinh Vân dùng dao găm cắt nhỏ quả mà Lâm Thiên Vũ hái được bỏ vào hộp mứt tắc rồi dùng mật ong đủ lên trên để ngâm. Sau đó cẩn thận dùng nhíp gắp kim trên mặt, trên cổ và trên tay của Lâm Thiên Vũ ra.

Những ngày sau, Tinh Vân nhờ có hủ trái rừng ngâm mật ong mà Tinh Vân không cảm thấy khó chịu nữa. Cũng có thêm nguồn dinh dưỡng mới từ mật ong. Nhưng lúc này Lâm Thiên Vũ lại nói với cô rằng anh muốn leo ra khỏi miệng Cenote để bắt liên lạc với bên ngoài. Tinh Vân không đồng ý nói: “Không được, trèo lên vách đá dựng thẳng kia rất nguy hiểm. Anh muốn trèo lên đó khác nào đi tìm đường chết. Tôi không đồng ý. Chúng ta sống ở đây tuy thiếu thốn nhưng vẫn giữ được mạng. Kiên nhẫn một chút, tìm người đến cứu chúng ta.”

Lâm Thiên Vũ kiên nhẫn giải thích với Tinh Vân, lần đầu tiên hắn làm việc mà chịu giải thích với người khác còn là một người phụ nữ: “Anh biết rõ leo lên vách đá dựng thẳng đó rất nguy hiểm, nhưng chúng ta không thể cứ chờ ở đây. Em có từng nghĩ đến lúc em sinh sẽ như thế nào không? Nếu đến lúc đó vẫn chưa có ai đến tìm chúng ta thì sao? Em muốn con em lớn lên như thế nào?”

Tinh Vân nhìn xuống bụng hơi nhô lên của mình, lấy tay vuốt nhẹ. Từ lúc mang thai cô đã rất trông chờ đứa con này. Dù Đoàn Nam Phong chỉ coi nó như con cờ trong âm mưu của mình thì cô vẫn rất thương nó. Mỗi ngày cảm nhận đứa bé lớn lên trong cơ thể mình, cô mới biết cô không nỡ xa nó, nhưng giao dịch này, cô thật không muốn nghĩ đến. Nếu đã muốn trốn tránh thì sống ở đây mãi thì có làm sao. Nghĩ vậy, Tinh Vân liền nói: “Anh có thể giúp tôi sinh con, chúng ta ở đây có cái ăn, lại không có mùa đông, tôi nghĩ cũng không quá tệ.”

“Tinh Vân, em đang nằm mơ hay là xem phim Robinson. Con người không thể sống tách khỏi cộng đồng được. Đừng nói đến chăm sóc y tế, chỉ riêng việc để anh đỡ đẻ cũng là không thể rồi. Em đâu phải không biết, đến làm cá ăn anh còn không biết, em còn muốn anh làm bà mụ.” Lâm Thiên Vũ bất mãn trước ảo tưởng của Tinh Vân, nói ra một tràn.

Tinh Vân biết không khuyên được anh, liền im lặng nhìn ra phía bờ hồ xinh đẹp đang phản chiếu những tia nắng buổi sáng xinh đẹp đang nhảy múa, ánh mắt nhuốm buồn. Lâm Thiên Vũ đứng lên, cầm balô, xem xét lại mọi thứ rồi cầm lấy khẩu súng đưa cho Tinh Vân nói: “Anh đi rồi, em ở lại đây một mình phải cẩn thận. Giữ lấy khẩu súng bên người, dù rằng chúng ta ở đây vẫn chưa thấy thú dữ nhưng dù sao giữ lại đề phòng vẫn hơn.”

Tinh Vân nhìn Lâm Thiên Vũ lắc đầu nói: “Nhưng tôi không biết dùng súng này.”

“Vậy em biết dùng súng khác sao?” Lâm Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi

Tinh Vân gật đầu: “Lúc học đại học, có từng học qua cách dùng súng trường CKC, tiểu liên AK.”

Lâm Thiên Vũ nhìn vẻ thành thật của Tinh Vân cười nói: “Súng khó như vậy em còn biết dùng thì không sợ không dùng được cây súng hiện đại trong tay tôi đâu.” Nói rồi Lâm Thiên Vũ bắt đầu chỉ Tinh Vân cách lắp băng đạn, cách lên nòng và ngắm bắn.

“Không tệ, học nhanh lắm. Giữ nó cẩn thận.” Tinh Vũ nói xong liền cầm balô lên bước ra ngoài hang động.

Khi đi đến một vách đá mà theo Lâm Thiên Vũ thì có khả năng leo lên, anh liền lấy bao tay bao vào, dùng dao găm để chuẩn bị leo lên. Lúc sắp bước được bước đầu tiên thì Tinh Vân chạy đến nói: “Thiên Vũ, anh nhất định phải mạo hiểm như vậy sao?”

“Không còn cách khác.”

“Thiên Vũ, đừng đi có được không? Rất nguy hiểm.” Tinh Vân van nài

Lâm Thiên Vũ bất lực lắc đầu: “Không thể ở đây lâu hơn được. Đừng lo, anh sẽ không sao.”

Tinh Vân bất lực thở dài nói: “Thiên Vũ, đây là sợi dây chuyền hình Phật Quan Âm mà cha tôi tặng mẹ tôi. Ông ấy nói nó sẽ bảo vệ cho mẹ con tôi bình an. Bây giờ tôi tặng nó cho anh. Tôi biết sợi dây chuyền vàng này với anh mà nói rất là tầm thường nhưng tôi hy vọng anh giữ nó bên cạnh. Vì tôi tin Quan âm sẽ phù hộ cho anh bình an. Anh nhất định phải cẩn thận. Tôi ở đây chờ tin tốt của anh.” Nói xong hai mắt Tinh Vân đỏ hoe tháo sợi dây chuyền đang đeo đưa cho Lâm Thiên Vũ.

Lâm Thiên Vũ nhận lấy, bất ngờ ôm Tinh Vân vào lòng nhỏ giọng nói: “Anh nhất định sẽ quay lại đón em, ngoan ngoãn đợi anh, đừng đi đâu cả.”

Nói xong, anh ôm Tinh Vân, đặt lên môi cô một nụ hôn tạm biệt. Tinh Vân hai mắt ướt nhòe nhìn Lâm Thiên Vũ từng bước khó nhọc leo lên vách đá. Cho đến khi bóng anh lẫn vào những bụi cây trên vách đá, tầm mắt cô không còn nhìn thấy anh nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui