"Gặp nhau làm gì? Trác Tiêu Phàm, tôi nhớ là hình như giữa tôi với anh đã nói hết mọi chuyện, giờ chẳng còn gì nữa mà nhỉ?"
Bạch Tuệ Nghi sắc mặt trầm xuống, thanh âm mang theo sự ghét bỏ vô cùng rõ ràng, đang yên đang lành Trác Tiêu Phàm gọi điện cho cô chắc chắn đang định làm gì.
Biết tin cô kết hôn, cũng nhanh phết đấy, hẳn là hai mẹ con nhà Bạch Tuệ Nghiên đang tính dở trò gì cho xem.
Hơn nữa, bây giờ, Bạch Tuệ Nghi chả có chút hứng thú nào để đi nhìn cái bản mặt của Trác Tiêu Phàm, càng thấy càng phát ói, tốt nhất không gặp ổn hơn.
Đặc biệt, khi ngồi trước Trác Tiêu Phàm cô bắt đầu nhớ đến cảnh tượng ghê tởm mà bọn chúng gây ra cho Bạch Tuệ Nghi trong kiếp trước, cô nhất định sẽ không nhịn nổi mà ra tay đập cho hắn ta một trận mất.
Phiền chết đi được.
Kiểu gì chả đang âm mưu.
Bọn họ suy tính những gì đừng tưởng Bạch Tuệ Nghi là kẻ ngốc mà chẳng nhận ra.
Năng lực thật sự của cô chưa dừng lại ở đó đâu.
Cho nên, cứ chờ mà xem.
Trác Tiêu Phàm thấy Bạch Tuệ Nghi đang chuẩn bị cúp máy, hắn ta hoảng hốt, vội vàng níu kéo: "Tuệ Nghi, em hãy khoan đã.
Anh thật sự cần nói chuyện với em, cho anh chút thời gian, chỉ một chút thôi, dù sao chúng ta từng yêu nhau, em đừng cự tuyệt anh thẳng thắn như thế chứ.
Chuyện này rất quan trọng, nếu em chẳng chịu ra, anh hết cách đành tìm tới Dịch Khải Văn nói chuyện thôi." Người đàn ông cố tình nhấn mạnh câu cuối.
"Anh học đâu ra cái thói uy hiếp người khác thế?" Bạch Tuệ Nghi cười lạnh, gõ nhẹ những ngón tay xuống bàn, thanh âm mang theo luồng sát khí vô cùng đáng sợ, dọa đối phương ở đầu dây bên kia sống lưng lạnh toát: "Trác Tiêu Phàm, nếu anh muốn thì cứ thử xem, anh tới tìm Dịch Khải Văn, tôi không đảm bảo được việc anh an toàn trở về đâu.
Uy hiếp tôi chính là việc làm ngu ngốc nhất của anh đấy."
Khóe môi Bạch Tuệ Nghi giật giật, kỳ thực hiện giờ cô cực muốn cầm viên gạch phi thẳng vào cái miệng chỉ biết thốt ra những tiếng sủa văng vẳng bên tai làm Bạch Tuệ Nghi đau hết cả đầu của Trác Tiêu Phàm thôi.
Cô tốn thời gian ngồi đây nghe hắn ta lảm nhảm từ nãy đến giờ là đã may mắn cho Trác Tiêu Phàm lấn rồi, bày đặt ảo tưởng.
Trác Tiêu Phàm nghĩ Dịch Khải Văn là ai?
Anh ta tưởng vị thiếu gia họ Dịch kia dễ uy hiếp lắm à? Chưa bị Dịch Khải Văn ném thẳng ra ngoài cửa sổ thì Trác Tiêu Phàm nên cảm thấy may mắn.
Bạch Tuệ Nghi đoán rằng, hẳn là Trác Tiêu Phàm đang muốn chia rẽ cô với Dịch Khải Văn, giống cái cách đứa em cùng cha khác mẹ với Bạch Tuệ Nghi từng làm trước đó.
Xem ra bọn họ đã bàn bạc với nhau, lên kế hoạch kỹ lưỡng rồi, gọi cô ra đấy chắc chắn vì ý đồ khác.
Nhưng nằm đấy mà mơ, Bạch Tuệ Nghi chưa ngu đến mức dính vào cái bẫy bọn họ dựng lên.
Người ta bảo đâu ai tắm hai lần trên một dòng sông, người con gái tuyệt đối không để bản thân đi vào vết xe đổ trong kiếp trước đâu.
Ở đấy mà uy với chả hiếp.
Cứ chờ đến lúc thích hợp thì bộ ba Trác Tiêu Phàm, Bạch Tuệ Nghiên, Lưu Diên Huệ sẽ phải ăn đủ.
Bạch Tuệ Nghi chưa vạch trần chỉ vì muốn chơi đùa bọn họ thêm một thời gian mà thôi.
"Em…" Trác Tiêu Phàm tức đến nghẹn họng, hắn ta nhất thời chả thể thốt lên bất cứ lời nào.
Bởi vì đúng như lời Bạch Tuệ Nghi nói, Trác Tiêu Phàm làm gì có gan để tới gây sự với Dịch Khải Văn, uy phong người đàn ông đó vô cùng lẫm liệt, hắn chưa muốn phá hủy hết gia sản nhà mình đâu.
Vắt chân lên ghế, nụ cười trên môi Bạch Tuệ Nghi ngày càng đậm dần, cô híp mắt như thể đang suy tính chuyện gì đó, môi đỏ hơi mấp máy: "Anh còn định nói gì nữa à? Trác Tiêu Phàm, anh đừng tưởng tôi không biết chuyện Bạch Tuệ Nghiên kêu anh hẹn tôi ra nhé.
Mấy người tưởng qua mặt Bạch Tuệ Nghi tôi dễ dàng đến thế sao? Nếu chưa muốn mất mạng thì từ nay về sau, tốt nhất đừng có làm phiền tới tôi, anh hiểu rõ tôi có Dịch Khải Văn hậu thuẫn mà, bóp chết Trác Tiêu Phàm anh chỉ cần một nhát thôi." Đảo ngược tình thế, Bạch Tuệ Nghi đe dọa lại, cô gằn mạnh từng chữ, vô cùng rõ ràng để Trác Tiêu Phàm có thể nghe hiểu toàn bộ.
Thật có lỗi khi mang Dịch Khải Văn ra làm bia đỡ đạn ghê.
Tuy nhiên, Bạch Tuệ Nghi hết cách rồi, chỉ đành mượn danh tiếng chồng mình chút thôi.
Phải để cho Trác Tiêu Phàm biết thế nào là sợ hãi, uy phong, chứ nếu tiếp tục để yên như vậy thì ngày ngày Trác Tiêu Phàm sẽ chẳng khác gì con chó mà bám dính lấy Bạch Tuệ Nghi cho tới khi bọn chúng đạt được mục đích mới thôi.
"Em!!! Bạch Tuệ Nghi, tại sao bây giờ em lại thay đổi như vậy chứ?" Trác Tiêu Phàm run người, hai mắt hắn ta đỏ ngầu lên, nghiến răng nghiến lợi: "Trước đây em chưa từng dùng thái độ như vậy với anh.
Tuệ Nghi, hay là em bị ai đó tẩy não rồi?"
Cô nàng chẳng nhịn được mà phun ra một câu: "Tẩy não cái đầu nhà anh ấy.
Trác Tiêu Phàm, anh bị tẩy não thì có.
Bộ đầu óc anh có vấn đề à mà nghe không hiểu những lời tôi nói? Thái độ của tôi trước giờ vẫn vậy, anh thích hay không thích mặc xác anh, đếch liên quan gì tới tôi.
Còn nữa, sau mày tốt nhất đừng gọi điện thoại cho tôi, bạn trai cũ, chúng ta đã chấm dứt rồi.
Tôi là người đã có gia đình, đừng để ngày mai trên báo xuất hiện tiêu đề Trác thiếu gia trở thành kẻ thứ ba chen chân vào hạnh phúc nhà người khác.
Coi chừng tôi kiện anh vì tội quấy rối đấy." Bạch Tuệ Nghi hừ lạnh một tiếng, chẳng thể tiếp tục nghe thêm những tiếng léo xéo bên tai nữa, cô trực tiếp cúp máy, chả để cho Trác Tiêu Phàm có thêm cơ hội thở ra dù chỉ một chữ.
Với Bạch Tuệ Nghi, mỗi lần nói chuyện với Trác Tiêu Phàm đều khiến cô buồn nôn chết đi được.
Phải cố gắng lắm mới nhịn nổi đấy.
Bị cúp máy giữa chừng, Trác Tiêu Phàm trở nên phát điên, trên trán hắn nổi ba vạch đen, gân xanh chằng chịt trên cánh tay.
Thiếu chút nữa người đàn ông đã bóp nát chiếc điện thoại.
Trác Tiêu Phàm nghiến răng nghiến lợi, hắn tức đến mức nói không nên lời, lồng ngực phập phồng lên xuống liên tục.
Mãi vài phút sau, Trác Tiêu Phàm mới ổn định tâm trạng, hắn ta ngồi phịch xuống ghế thở hổn hển, trong lòng thầm mắng chửi.
Bạch Tuệ Nghi, cái con nhỏ chết tiệt.
Kiêu căng cái gì chứ.
Để xem sau này cô có quay lại cầu xin ông đây hay không?
Bạch Tuệ Nghi cúp máy cũng vừa vặn lúc Dịch Khải Văn trở về.
Chứng kiến mặt mũi vợ mình khó coi trông thấy, Dịch Khải Văn bất chợt nhướng mày, cười đùa hỏi: "Chả biết là kẻ nào đang yên đang lành chọc giận vợ tôi thế? Cô gọi điện thoại cho ai mà trông như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy? Bình tĩnh chút cho tôi xem nào.
Con gái con nứa suốt ngày nổi nóng." Anh khẽ lắc đầu, thở dài, cảm thán rằng Bạch Tuệ Nghi càng ngày càng khác xa so với những gì anh tưởng tượng.
Tính nóng như kem ấy.
Dịch Khải Văn thật sự hết lời để hình dung về người con gái đang ngồi trước mặt.
"Hừ, anh xía vào làm gì?" Bạch Tuệ Nghi lườm nguýt Dịch Khải Văn, cô bĩu môi, sát khí còn tồn đọng lộ rõ ở trong ánh mắt sắc bén.
Cô nàng bắt đầu mỉa mai: "Chẳng biết cơn gió nào đưa chồng tôi trở về nhà nhỉ? Tôi tưởng bây giờ anh còn đang cắm mặt trong công ty chứ."
Dịch Khải Văn đưa tay đỡ trán, anh hằm hằm bước đến, ngồi xuống trước mặt Bạch Tuệ Nghi: "Xem cô nói kìa, có ai đuổi chồng mình gay gắt như vậy không chứ? Thỉnh thoảng tôi cũng phải về nhà xem cô vợ mới cưới của mình ra sao, tôi mà cứ ở công ty suốt thì mang tiếng tôi ra."
"Khỏi.
Tôi xin nhường phúc phận ấy cho người khác." Bạch Tuệ Nghi bĩu môi, khinh bỉ mở miệng: "Tôi chỉ cầu mong tốt nhất anh đừng có về."
Đang bực mình rồi thì chờ, giờ tự nhiên thêm Dịch Khải Văn ở đây, tâm trạng cô nàng càng trở nên khó chịu.
Dịch Khải Văn cuồng công việc thù cứ cuồng đi, cô đâu mượn anh ta quan tâm tới bản thân mình.
Bạch Tuệ Nghi thừa sức lo liệu nhá.
Tốt mà bây giờ đừng chọc tới cô.
Bạch Tuệ Nghi điên lên là dở hơi đấy.
Dịch Khải Văn chả buồn nói chuyện, anh chỉ lạnh nhạt nhả ra vài chữ: "Tôi về ăn cơm được chưa? Mà cô cũng tự do gớm nhỉ, tôi cứ nghĩ cô còn lạ lẫm tại nhà tôi lắm." Thỉnh thoảng, người đàn ông bất chợt ngẩng mặt lên nhìn vợ mình vài cái.
"Thôi đi, anh cứ làm như tôi là trẻ con không bằng.
Chỉ cần đủ ăn đủ tiêu, nơi nào tôi cũng đều thích nghi hết."
"Như vậy thì tốt rồi."
Bạch Tuệ Nghi chống cằm, híp mắt nhìn chằm chằm đối phương, nhếch môi: "Đủ rồi đấy, bớt vòng vo tam quốc đi, anh muốn nói chuyện gì với tôi?" Cô chả lạ gì Dịch Khải Văn nữa, ra vẻ thật sự, Bạch Tuệ Nghi chẳng thấy chút nghiêm túc nào trên người Dịch Khải Văn như người ta vẫn hay đồn đại.
"Quả không hổ danh là Bạch tiểu thư." Người đàn ông cảm thán: "Đúng là tôi đang có chuyện cần phải bàn bạc với cô."
Ở chỗ Trác Tiêu Phàm, sau khi bị Bạch Tuệ Nghi trực tiếp từ chối, hắn ta ngay lập tức gọi điện thoại thông báo cho người yêu thật sự: "Bạch Tuệ Nghiên, anh thử rồi, nhưng hình như Bạch Tuệ Nghi đã nhận ra em kêu anh gọi, cô ta kiên quyết không thèm đồng ý ra ngoài gặp anh.
Em nghĩ xem, chúng ta nên làm gì tiếp theo với người phụ nữ Bạch Tuệ Nghi đấy." Cơn giận trong lòng hắn vẫn chưa hề nguôi ngoai chút nào.
"Anh nói gì cơ?" Bạch Tuệ Nghiên há hốc mồm, sửng sốt thốt lên: "Bạch Tuệ Nghi chẳng chịu đồng ý á?" Khuôn mặt người phụ nữ lúc bấy giờ đã vặn vẹo đến mức cực kỳ khó coi.
Trác Tiêu Phàm gật đầu: "Ừ.
Thậm chí cô ta còn đe dọa, nếu anh tiếp tục làm phiền thì nhất định tống anh vào tù vì tội quấy rối, chưa hết, Bạch Tuệ Nghi còn cậy Dịch Khải Văn uy hiếp anh cơ."
"Người phụ nữ đó, cô ta dám làm như vậy sao?".