Thiên Kim Báo Thù Hương Ly


"Cô chủ, cô chuẩn bị xong chưa ạ? Lão gia ở dưới đang giục rồi."
Bạch Tuệ Nghi đang ngây người, cô nhìn vào bản hợp đồng quan trọng trước mắt, tâm trạng nặng nề dường như đang suy tư về điều gì đó thì bị tiếng gọi của quản gia làm cho giật mình.

Cô nhanh cho nó chỉnh lại đầu tóc, ổn định tâm trạng, trên môi cố gắng nặn ra một nụ cười.
Cô trả lời: "Bác à, bác cứ xuống trước đi, cháu xử lý vào việc rồi xuống ngay ạ!"
Ngay khi cánh cửa vừa đóng, Bạch Tuệ Nghi thu hồi nụ cười trên khuôn mặt, cô não nề thở dài ra một hơi.

Mấy ngày nay, hôm nào cô cũng thức khuya để lo cho công việc quan trọng, nếu như thành công, nó có thể giúp cho Bạch Tuệ Nghi nhận được một chiếc ghế trong hội đồng quản trị.

Chính vì thế, cô nàng mới cảm thấy vô cùng hồi hộp và lo lắng.
Người con gái thầm cầu nguyện rằng bản thân mình cố gắng làm tốt.
Bạch Tuệ Nghi chẳng thể để cơ hội ấy vụt mất được.
Hít một hơi thật sâu, Bạch Tuệ Nghi cố gắng ổn định trạng thái, cô cầm theo bản hợp đồng bước xuống nhà.

Ba cô đang đi qua đi lại, có vẻ như cũng bất an không kém gì Bạch Tuệ Nghi.
Cô trấn an ba mình: "Ba à, con nhất định sẽ làm được.

Mong ba hãy đặt hết sự tin tưởng vào con." Chả phải sẽ đâu, mà Bạch Tuệ Nghi bắt buộc hoàn thành thử thách mà ba đã đặt ra cho mình, và còn chống lại những kẻ có tâm địa xấu xa độc ác nữa cơ mà.
Chính vì thế, Bạch Tuệ Nghi, mày hãy tự tin lên, đừng để áp lực khó khăn dập tắt lý trí trong người.
"Cố lên con gái." Bạch Dục Tiêu vỗ vai người đang đứng trước mặt mình.
Phía bên kia, Bạch Tuệ Nghiên và Lưu Diên Huệ cố gắng gượng cười, nhưng hai kẻ đó đang có những suy nghĩ vô cùng độc ác.

Bạch Tuệ Nghiên chỉ muốn chị gái mình thất bại, tốt nhất là ê chề mặt mũi đi, thế thì ba sẽ chẳng còn tin tưởng vào chị ta nữa.

Đến lúc đó sẽ là thời đại của Bạch Tuệ Nghiên.
Bạch Tuệ Nghi lên đường, khi lướt qua đứa em gái kia, cô có tặng cho cô ta một nụ cười nhạt nhưng đầy ẩn ý kèm theo sự mỉa mai.

Đương nhiên là cô nhận ra Bạch Tuệ Nghiên đang nghĩ cái gì, nhưng làm sao cô có thể để cho người phụ nữ đó đạt được mục đích chứ?
Ngồi trên xe, Bạch Tuệ Nghi cứ lẩm nhẩm thứ gì đó trong miệng, thanh âm rất bé, những người xung quanh chẳng thể nghe được cô đang nói gì nữa.
Két.
Chiếc xe đột ngột thắng gấp.
Cả người Bạch Tuệ Nghi theo quán tính đổ về phía trước.
Đợi mọi thứ ổn định, cô hốt hoảng mở miệng hỏi tài xế: "Bác à, có chuyện gì vậy? Xe có vấn đề gì à?" Bạch Tuệ Nghi chỉ hy vọng mọi thứ thuận lợi, nhưng có vẻ ông trời đang thử thách cô đây.
"Tiểu thư à, hình như phía trước có người." Một giọng nói cất lên: "Tôi còn tưởng chúng ta vừa gây tai nạn cơ, nhưng may mắn tôi phanh gấp.

Mà giờ phải làm gì đây, tôi thấy người ta bị thương cũng nặng, bỏ mặc trên đường có hơi tàn nhẫn."
Bạch Tuệ Nghi chau mày, cô ngẫm nghĩ vài giây rồi đưa ra quyết định: "Để tôi xuống đó xem sao!" Biết là ký hợp đồng quan trọng nhưng cô cũng chẳng muốn thấy chết mà không cứu.
Đẩy cửa xe ra, Bạch Tuệ Nghi tiến về phía trước, đập vào mắt cô là một người đàn ông toàn thân bê bết máu, anh ta nằm vật vã trên đường, dường như vừa trải qua một tai kiếp kinh khủng lắm vậy.

Bạch Tuệ Nghi nâng người anh ta dậy, hơi thở yếu ớt phả thẳng vào gương mặt cô, thần sắc anh ta rất kém, cứ như sắp sửa mất mạng rồi vậy.
Bạch Tuệ Nghi muốn đưa anh ta đến bệnh viện, nhưng đúng lúc ấy tài xế nói: "Nhưng tiểu thư, nếu làm như vậy thì chúng ta sẽ lỡ mất buổi ký kết đấy ạ! Tôi thấy ông chủ có vẻ rất kỳ vọng vào bản hợp đồng ấy."
"Kệ đi! Cứu người quan trọng hơn!" Bạch Tuệ Nghi dùng hết sức đỡ anh ta dậy, cô ra hiệu tài xế giúp mình một tay.

Đúng là sau khi trở lại, Bạch Tuệ Nghi luôn có mục tiêu cho riêng mình, nhưng thấy người đàn ông này bị thương nặng như vậy thì cô bắt đầu cảm thấy thương hại cho anh ta.
Đẩy anh ta vào phòng cấp cứu, khoảng ba mươi phút sau, bác sĩ bước ra, nói với Bạch Tuệ Nghi: "Hiện giờ bệnh nhân đã an toàn rồi, chỉ là bị thương ngoài thôi, các cơ quan bên trong không có bị ảnh hưởng, một lát nữa sẽ tỉnh dậy thôi.

Nhưng mà nhớ phải cẩn thận đấy, đi xe gì mà liều mạng quá, cô nên khuyên bệnh nhân chú ý đi, nhiều lần thì chẳng có thần may mắn nào phù hộ đâu."
"Dạ! Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ!" Bạch Tuệ Nghi cúi đầu, trả lời cho qua chuyện.
Dù sao cô cũng đâu có biết anh ta là ai, chỉ là tình cờ nhặt được ở trên đường thôi mà.
Tính chạy đến chỗ hẹn luôn, tuy nhiên, Bạch Tuệ Nghi lại nghĩ bỏ mặc anh ta một mình ở đây thì có hơi quá đáng.

Cho nên cô quyết định đợi anh ta tỉnh lại thì mới đi, cứu rồi thì cứu cho trót vậy chứ biết sao giờ trời?
Mà công nhận người đàn ông đang nằm trên giường bệnh đẹp trai thật, Bạch Tuệ Nghi híp mắt nhìn chằm chằm anh ta, đến người có tiêu chuẩn cao như cô mà cũng phải thừa nhận.
Anh ta nằm đó khoảng bốn mươi lăm phút thì tỉnh dậy.

Chàng trai đó mở mắt ra, lãnh đạm nhìn mọi thứ xung quanh mình, từ từ ngồi dậy.

Dù đang bị thương nhưng trên người anh ta luôn toát ra sự quyền thế đi kèm với luồng sát khí lạnh lẽo đến rợn cả tóc gáy.
Bạch Tuệ Nghi thấy vậy thì mở miệng: "Anh tỉnh rồi à? Tôi thấy anh bị thương trên đường nên đưa anh đến bệnh viện.

Giờ anh dậy rồi thì tôi cũng nên rời khỏi đây rồi." Cô nói sơ qua cho anh ta tình hình mà bản thân mình gặp phải, sau đó chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã." Một thanh âm rùng rợn vang lên khiến cho bước chân Bạch Tuệ Nghi sững lại.

Chỉ với một câu nói ngắn gọn nhưng cường quyền tỏa ra từ người đàn ông kia phải khiến cho người ta run rẩy.

Anh ta điềm tĩnh, khuôn mặt lạnh như tiền, khoanh tay trước ngực, cặp chân mày sắc bén nhíu chặt: "Cô đã cứu tôi?"
Dường như anh ta đang nghi hoặc, không tin vào những lời mà Bạch Tuệ Nghi vừa nói.
Cô đưa tay đỡ trán, chẳng chút kinh sợ mà thẳng thừng đáp trả: "Không phải tôi thì chả lẽ là ma à? Anh hỏi câu gì mà vô lý thế? Đầu óc có vấn đề? Hay để tôi đưa anh vào trong bệnh viện tâm thần?" Ban đầu Bạch Tuệ Nghi đúng là bị dọa, nhưng vài giây sau cô có thể bình thường trở lại, không kiêng nể đối diện trực tiếp với tảng băng trước mặt mình.
"Nếu cô đã cứu tôi, vậy thì Dịch Khải Văn tôi nợ cô một ân huệ.

Khi nào cần giúp đỡ thì cứ đến Dịch thị tìm tôi!" Dịch Khải Văn không hề liếc cô gái đứng trước mắt mình một cái, nhưng vì Bạch Tuệ Nghi đã cứu mạng mình, chính vì thế anh cần trả ơn.
Dịch Khải Văn cũng khá là bất ngờ khi có người phụ nữ dám ngang ngạnh chống trả mình.

Trước giờ anh luôn sống trong thế giới riêng, người này đúng là có chút thú vị.
Dịch Khải Văn.
Nghe đến ba chữ ấy, Bạch Tuệ Nghi sợ đến ngây người.

Chẳng lẽ người mà cô vừa mới cứu được chính là nhị công tử nhà họ Dịch à? Ông trời đang giúp cô.
Bạch Tuệ Nghi cũng biết được sơ sơ về con người Dịch Khải Văn này, anh ta là kẻ vô cùng lạnh lùng, cả ngày chỉ biết cắm mặt với công việc mà thôi, hơn nữa, Dịch Khải Văn không gần nữ sắc, những kẻ có ý đồ bất chính với người đàn ông phía trước đều bị anh ta ra tay trừng trị chẳng chút thương tiếc.
Với cô Dịch Khải Văn là một vị thái tử gia rồi.
Một suy nghĩ bỗng xẹt qua đầu Bạch Tuệ Nghi.

Anh có năng lực tài giỏi, tài chính ổn định, không phải dạng vừa đâu, nếu như Bạch Tuệ Nghi dựa dẫm được vào Dịch Khải Văn là chuyện tốt.
Nhưng cô nhớ ra bản thân mình còn có chuyện quan trọng cần xử lý, liền hốt hoảng chạy đi.

Trước khi rời khỏi, Bạch Tuệ Nghi có bỏ lại một câu: "Dịch Khải Văn, tên tôi là Bạch Tuệ Nghi, anh hãy nhớ kỹ tên tôi và những lời hôm nay bản thân mình đã nói đấy.

Sẽ có ngày tôi đến tìm anh!" Cô trợn mắt cảnh cáo Dịch Khải Văn, rồi vội vã đi ra ngoài.
Dịch Khải Văn trong phòng bệnh, anh nhìn theo bóng lưng Bạch Tuệ Nghi vừa biến mất, trên khuôn mặt lãnh đạm bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười, anh có chút hứng thú..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui