Thiên Kim Báo Thù



Hành động này không phải chỉ muốn mình dễ chịu mà nhẫn tâm làm tổn thương hai người phụ nữ sao?

Làm kẻ thứ ba đương nhiên đáng xấu hổ, nhưng đối với đàn ông cặn bã cũng không nên dễ dàng bỏ qua!

“Có gì anh cứ việc nói thẳng, không còn sớm nữa, anh giả thần giả quỷ muốn làm gì?” Nghĩ tới đây, Mạnh Tri Ngư không nhịn được giục

“Người họ Đới đó không phải là đầu bếp nhà em sao, sao lại cảm thấy hình như em rất coi trọng ông ấy thế nhỉ, rốt cuộc ông ấy là thần thánh phương nào?”

Tưởng Thành Hủ tò mò hỏi.

Trên thực tế, anh ta đã sai người theo dõi Đại viện nhà họ Hà rất lâu, xuất phát từ cảm giác khó nói nên lời trong lòng mình, Tưởng Thành Hủ cứ cảm thấy3dường như nơi này cất giấu một bí mật lớn nào đó

“Liên quan gì đến anh? Tôi đi thăm ai thì liên quan đến anh, anh cứ giải quyết cho tốt chuyện của mình đi đã rồi hãy nói.”

Mạnh Tri Ngư không muốn để ý đến anh ta nữa, toan bước đi

Con hẻm rất hẹp, lúc cô đi qua Tưởng Thành Hủ, anh ta giơ tay bắt lấy cổ tay cô lại.

“Đợi đã!”

Anh ta thấp giọng gọi: “Anh vẫn chưa nói xong!” Mạnh Tri Ngư lập tức nổi giận, cô không chút nghĩ ngợi nhấc cái chân đi giày cao gót lên đạp vào đầu gối Tưởng Thành Hủ!

“A...”

Anh ta đau đớn khom người xuống.

Hai người đàn ông cao lớn giống vệ sĩ nhanh chóng chạy từ trong góc ra, nhìn dáng vẻ bọn họ, giống như muốn lập tức chế ngự Mạnh Tri1Ngư.

“Đừng, đừng đụng vào cô ấy

Lui xuống đi.” Tưởng Thành Hủ ấn một tay lên đầu gối, run giọng nói.

Nghe vậy, hai người vệ sĩ lập tức lui sang bên cạnh.


“Thật có bản lĩnh, ra ngoài còn dẫn theo người, đáng sợ thật đấy.” Mạnh Tri Ngư thu hồi tầm mắt, mỉa mai

Ban đầu cô có chút sợ hãi, nhưng bây giờ hoàn toàn không sợ nữa rồi, còn tại sao thì chính cô cũng không biết

Có thể là chắc chắn Tưởng Thành Hủ không dám làm gì có, theo Mạnh Tri Ngư thấy, anh ta và A Hải hoàn toàn khác nhau.

“Nếu anh tò mò như vậy, tôi cũng không ngại nói cho anh biết

Chú Đới là một người bạn thân của mẹ tôi lúc còn sống, hai người bọn họ có duyên không phận, chú ấy đối xử với tôi giống như3con gái ruột, tôi cũng tôn kính chú ấy, cho nên thường xuyên qua lại

Lý do này đủ chưa? Hay là tôi muốn tiếp xúc với ai cũng phải được anh đồng ý, tiếp tục bị anh lừa gạt giống như trước đây?”

Cổ đứng ở chỗ cách Tưởng Thành Hủ khoảng một mét, liên tục hỏi vặn lại

Cho dù có phải là thần kinh mình nhạy cảm không, Mạnh Tri Ngư có thể chắc chắn một điều, đó chính là cô nhất định phải bảo vệ tốt cho Đới Lập Bân

Mạnh Gia Nhàn cũng vậy, Tưởng Thành Hủ cũng thế, nếu để bọn họ sớm biết chuyện của Đới Lập Bân và Mạnh Nhị thì đều không phải là chuyện tốt.

“Một người bạn thân? Chỉ đơn giản như vậy à? Nhưng anh lại nghe nói...” Tưởng Thành Hủ đứng thẳng lên, đầu gối anh3ta vẫn hơi đau, nhưng anh ta cố ý làm như không để ý

“Anh nghe nói cái gì? Tôi khuyên anh mau đến bệnh viện chụp X-quang đi, tôi đạp anh ngộ nhỡ gãy xương, anh không sợ sau này không đi lại được à?” Mạnh Tri Ngư quan sát đầu gối anh ta, tốt bụng khuyên nhủ

“Em đừng đánh trống lảng nữa!” Tưởng Thành Hủ nghiến răng: “Em càng như vậy, càng chứng minh suy đoán của anh là chính xác! Em và người họ Đới kia nhất định có chuyện gì xấu xa mờ ám!”

Cô sững sờ, sau đó, lại phì cười

“Anh đúng là người có suy nghĩ không sạch sẽ, giữa tôi và chú Đới có thể có cái gì, không phải anh cho là tôi và chú ấy..

anh điên rồi à?”

Mạnh Tri Ngư đảo mắt, nhìn anh ta như nhìn9kẻ thiểu năng.

“Ý anh không phải là chuyện nam nữ!” Tưởng Thành Hủ gần như muốn nổi cơn tam bành, anh ta suýt nữa đã bị cô lôi xuống hồ.


Cho dù Tưởng Thành Hủ có ngu thể nào cũng không đến nỗi nghi ngờ cô và một ông già có chuyện bẩn thỉu gì.

Hơn nữa, Phó Cẩm Hành làm sao có thể tha thứ?

“Vậy ý anh là gì? Bây giờ chú Đới đã nhiều tuổi, vì Đại viện nhà họ Hà mà lao tâm lao lực, lại sống cô đơn cả đời, tôi là bà chủ, cũng là phận con cháu, đích thân quan tâm một chút, như vậy là phạm pháp à?”

Mạnh Tri Ngư nhún vai, vô tội hỏi.

“Ông ấy mới là cha ruột của em đúng không?”

Tưởng Thành Hủ không có tâm tư vòng vo nữa, nhìn chằm chằm vào cô.

“Đồ điện, không biết là ai khua môi múa mép trước mặt anh, ngay cả lời như vậy anh cũng nói ra được!” Mạnh Tri Ngư hoàn toàn thả lỏng, xem ra, đúng là Tưởng Thành Hủ đang lén điều tra Đới Lập Bân

Chỉ có điều, hướng điều tra của anh ta sai rồi, lại nghi ngờ mình.

“Em cũng nói rồi còn gì, ông ấy và mẹ em là bạn tốt, nói không chừng hai người bọn họ đã sớm có gì với nhau...”

Tưởng Thành Hủ dứt khoát nói hết.

“Im miệng! Anh bôi nhọ một người đã sớm không còn nữa, ngay cả chứng cứ cũng không có, định làm việc chết không đối chứng à?” Mặc dù biết rõ anh ta nói đúng, nhưng Mạnh Tri Ngư vẫn không thỏa hiệp, phủ nhận ngay

“Chết không có đối chứng? Cái này thì không đúng rồi, không phải với Lập Bân vẫn còn sống đó sao?” Tưởng Thành Hủ nhíu mày, nghiền ngẫm hỏi

“Ồ, anh khăng khăng cho rằng tôi là một đứa con gái riêng, căn bản không phải là người nhà họ Hà đúng không?” Mạnh Tri Ngư nghe hiểu rồi, cô gật đầu: “Được thôi, bây giờ anh đi tìm người nào nhà họ Hà có thể làm chủ, bảo bọn họ lên tiếng, tôi lập tức cùng chú Đới đi làm giám định người thân

Nhưng anh nhớ lấy, anh không có cái quyền này.”

Nghe thấy thế, Tưởng Thành Hủ do dự

Nhà họ Hà bây giờ đâu có còn ai có thể làm chủ? Không nói người có tuổi thì sức khỏe không tốt, không lo nổi thân mình, cho dù người có lòng có thừa sức cũng sẽ ngại thân phận và địa vị của Phó Cẩm Hành, không dám lỗ mãng

Trước kia có lẽ còn có người nghi ngờ Phó Cẩm Hành có yêu cô thật không, nhưng bây giờ, vấn đề này đã sớm không phải là vấn đề nữa rồi


Phóng tầm mắt nhìn khắp Trung Hải, còn có ai không biết Phó Cẩm Hành cưng chiều vợ đến nỗi vì cô mà chạy đến chương trình tổng hợp nấu ăn? “Em..

em thật sự dám đi làm giám định người thân à?” Thấy thái độ Mạnh Tri Ngư kiên quyết như vậy, hơn nữa không lộ ra chút hoảng loạn nào, Trưởng Thành Hủ cũng không nhịn được mà nghi ngờ

Chẳng lẽ là tin tức của mình sai thật rồi? Nhưng nhìn quan hệ của cô và Đới Lập Bân thật sự không bình thường.

“Anh nghe rõ cho tôi, tôi dám làm, tôi sẵn sàng làm và tôi làm, đây là ba chuyện khác nhau

Nếu như có người nghi ngờ chất vẫn là tôi phải phối hợp, vậy há chẳng phải là ngày nào tôi cũng bận chết à?”

Mạnh Tri Ngư hếch cằm lên, dửng dưng nhìn Tưởng Thành Hủ.

Cũng không thể vì anh ta tò mò mà cô ném một bản giám định ra, hơn nữa, cho dù mình thật sự lấy ra, nói không chừng anh ta cũng cho là giả.

Đúng vậy, bởi vì người ta vĩnh viễn không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ được.

Cô hiểu đạo lý này hơn ai hết.

Có điều, thái độ của Mạnh Tri Ngư đã có tác dụng nhất định, bởi vì Tưởng Thành Hủ từ có dự tính trong lòng biến thành hoài nghi không dứt

“Tôi vẫn nói câu đó, lo cho tốt chuyện của mình đi, không biết cô Tưởng cho phép anh sinh con với người tình không?” Cô nghiêng đầu, nói với giọng điệu đẩy châm biếm

Nhà giàu có không thiểu chuyện chưa cưới đã có con, rất nhiều người có tiền ngoại trừ để vợ sinh con ra, còn mua nhà, sắp xếp ổn thỏa cho người phụ nữ bên ngoài, để cô ta ngoan ngoãn nuôi con lớn khôn.

Nhưng Mạnh Gia Nhàn có bằng lòng không?

Người với người khác nhau, những người phụ nữ kia bằng lòng, không có nghĩa là cô ta cũng nhất định sẽ bằng lòng

Quả nhiên, vừa nhắc tới Mạnh Gia Nhàn, sắc mặt Tưởng Thành Hủ đã rét lạnh

“Anh và Lương Vũ Thư chỉ là gặp dịp thì chơi, cô ta muốn tiền, anh muốn thư giãn, còn đứa bé chắc chắn không thể giữ lại!”

Anh ta không chút do dự nói.

“Đồ cặn bã, đó là cốt nhục của anh đấy, nếu anh không muốn, tại sao không dùng biện pháp tránh thai? Đúng là không bằng cầm thú!”

Mạnh Tri Ngư không chút nghĩ ngợi lớn tiếng mắng chửi

“Nếu như em sinh con cho anh, anh nhất định muốn.” Ngược lại, Tưởng Thành Hủ không giống đang nói đùa.


Cô giận đỏ bừng mặt: “Vô si!” Cho rằng lời buồn nôn là thú vị, người đàn ông này làm cô cảm thấy vô cùng căm ghét

May mà cô sớm thoát ra được cạm bẫy anh ta đích thân bày bố, nếu không, nói không chừng thật sự bị Minh Duệ Viễn nói trúng, người làm kẻ thứ ba có thể chính là mình! “Nói xong rồi chứ? Vậy tôi cũng nói luôn, nơi này là Trung Hải, nếu anh còn dám tiếp tục quấy rầy chú Đới, ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của chú ấy, đừng trách chúng tôi không khách sáo với anh.” Ở với Phó Cẩm Hành lâu, cô cũng học được cách lấy lông gà làm lệnh tiễn, dù sao thỉnh thoảng lôi tên hắn ra dùng chút, hiệu quả vẫn rất tốt

Quả nhiên, vừa nghe cô nói như vậy, rõ ràng Tưởng Thành Hủ có chút sợ hãi

Cô nói đúng, nơi này là Trung Hải, là địa bàn của đám người Phó Cẩm Hành, rồng mạnh không thắng được rắn địa phương, huống hồ anh ta tự biết sức mình không phải là đối thủ của Phó Cẩm Hành

“Anh không phục thì đi tìm đối thủ ngang sức ngang tài đi, dán mắt vào một ông già và phụ nữ thì có gì giỏi!” Mạnh Tri Ngư bỏ lại một câu, bước nhanh đến đầu ngõ.

Đi thẳng đến ven đường, cô mới nhận ra lưng mình bị mồ hôi lạnh làm ướt cả rồi

Một trận gió thổi qua, cô lạnh run lên

Nói không sợ là giả, giả vờ cứng rắn thế nào thì cũng chỉ là giả vờ.

Mạnh Tri Ngư không dám quay đầu lại nhìn, cái ngõ này giống như một con quái thú to lớn, lúc nào cũng há cái miệng đỏ lòm ra muốn nuốt chửng cô

Tài xế thấy cô, vội vàng mở cửa xe

Ngồi ở trong xe rất lâu, cuối cùng mới ổn trở lại

Mạnh Tri Ngư không nói với Phó Cẩm Hành chuyện này, không phải cố ý giấu giếm, mà là có thật sự không muốn nói chuyện liên quan đến Tưởng Thành Hủ.

Thế nhưng điều làm người ta bất ngờ là chưa đến hai ngày, Lương Vũ Thư lại tìm đến nhà.

Nhìn cái bụng hơi nhô ra của cô ta, Mạnh Tri Ngư ngây người, không nhịn được buột miệng nói: “Cô mang thai thật à?” Không trùng hợp như vậy chứ, lúc đó cô muốn dẫn dụ Mạnh Gia Nhàn ra, mới cố ý để lại một miếng giấy, dùng thân phận tình nhân của Tưởng Thành Hủ nói dối, nói mình mang thai rồi

Kết quả..

Không nói đến chuyện mọc ra một Lương Vũ Thư, còn mèo mù đụng phải chuột chết, ngay cả chuyện mang thai này cũng đúng luôn!

“Cô Phỏ, tôi muốn gặp anh Phó.” Giọng Lương Vũ Thư rất khách sáo, nhưng cũng có vẻ lo lắng, cô ta không ngừng nhìn lên cầu thang, hình như muốn gặp Phó Cẩm Hành ngay.

Mạnh Tri Ngư há miệng, không lên tiếng

Cô ta mang thai, tìm Phó Cẩm Hành làm gì? Chẳng lẽ đứa bé kia là con của Phó Cẩm Hành? Thế này không phải là sai trái quá rồi à!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận