Thiên Kim Báo Thù



Mất đi một trưởng phòng thu mua mà Lâm Sở Sênh thì không có chuyện gì, cộng thêm cả một sự kiện truyền thông, Lâm Sở Sênh vẫn hoàn toàn không sao.

Có lẽ người đang muốn hãm hại Lâm Sở Sênh cũng tức đến hộc máu mồm rồi

“Tiểu Lâm à, cô cũng bản lĩnh thật đấy.” Sử Chí chua chát nói một câu, sắc mặt đã thay đổi rất rõ ràng

Lâm Sở Sênh không buồn để ý đến ông ta, đi nhanh vài bước, bước đến song song với Vương Phi

Vương Phi còn tưởng Lâm Sở Sênh định nói gì đó với mình nên cố ý dừng bước

Kết quả, Lâm Sở Sênh vẫn giữ nguyên biểu cảm đó rồi đi ngang qua, không nhìn cô ta dù chỉ một ánh mắt.

Vậy là xem như đã xong? Nhìn3sang sắc mặt của các lãnh đạo khi đi ra khỏi phòng họp, sắc mặt ai nấy cũng đều rất xấu, vốn nghĩ lần này sẽ thay đổi nhân sự nhiều lắm, nào ngờ, trừ việc bảo sử Chí đi làm thủ tục từ chức thì chẳng có gì cả

Bây giờ bà sử cũng không làm ầm ĩ nữa, bà ta chỉ trợn tròn mắt lên lườm sử Chí

Thế này coi như là ngủ với người phụ nữ của sếp rồi bị đuổi đi? Bà sử thầm cảm thấy hối hận hàng trăm, hàng nghìn lần! Lâm Sở Sênh ra khỏi phòng họp, trực tiếp đi vào phòng làm việc của Thẩm Mạc, sau khi vào thì lại không biết phải nói gì với anh, chỉ có thể đứng ngẩn ra đấy

Thẩm Mạc không để ý đến1Lâm Sở Sênh, chỉ ngồi đó tập trung nhìn vào máy tính

Lâm Sở Sênh cảm thấy mình quá mạnh động, cô nghĩ nghĩ, hay là dứt khoát rời đi.

“Em có ý gì đây?” Vừa quay người đi thì giọng nói của Thẩm Mạc đã thong thả vang lên từ phía sau

Lâm Sở Sênh gãi đầu một cái, trước mặt Thẩm Mạc, cô không thể trưng ra vẻ lạnh lùng thường ngày được

“Tôi nghĩ là không phải chuyện gì to tát.”


“Không phải chuyện gì to tát?” Thẩm Mạc hừ lạnh một tiếng, “Anh còn tưởng, ít nhất em cũng phải giải thích với anh chuyện bộ váy là thế nào đã chứ?” Sau khi nói xong, anh lập tức lẩm bẩm thêm một câu, “Không ngờ là sức hấp dẫn của em lại lớn đến vậy, hấp dẫn3cả một ông già đến mức khiến ông ta vứt bỏ tất cả.” Vốn là một chuyện rất nghiêm túc nhưng khi bị Thẩm Mạc nói như vậy, nó lập tức thay đổi ý nghĩa.

Lâm Sở Sênh lườm Thẩm Mạc, cô không buồn nói câu nào, quay đầu chuẩn bị rời đi.

“Đợi chút, chuyện bên ngoài là do anh dọn dẹp hay là em dọn dẹp đây?” Ở cạnh Lâm Sở Sênh lâu rồi, Thẩm Mạc càng ngày càng thích cười, dường như không có lúc nào anh chịu ngậm miệng lại

“Tôi!” Quăng lại chữ này xong, Lâm Sở Sênh mở cửa ra.

“Được rồi, vậy để tối hôm nay anh hầu hạ em thật tốt.” Thẩm Mạc dường như sợ Lâm Sở Sênh không nghe được, còn hắng giọng nói to lên.

Rầm!

Cửa bị Lâm Sở Sênh dùng3sức đóng lại, tất nhiên là cô đóng lại từ bên trong

Mặc dù da mặt Lâm Sở Sênh dày nhưng vẫn chưa dày đến mức có thể lấy chuyện giường chiếu ra làm trò cười cho người khác chiêm ngưỡng.

Thấy Lâm Sở Sênh nổi giận đùng đùng quay lại, Thẩm Mạc lại bắt đầu tỏ vẻ nghiêm túc ngồi nhìn máy tính

Cô tức giận định bắt lấy bàn phím của anh, nhưng còn chưa làm được gì thì điện thoại của Thẩm Mạc đã đổ chuông.

Vì điện thoại được đặt ngửa nên Lâm Sở Sênh nhìn thấy rất rõ tên của người gọi đến là ba Thẩm.

Vốn dĩ mặt Thẩm Mạc đang cười tươi, vừa thấy điện thoại của ba mình, vẻ mặt anh lập tức trở về trạng thái nghiêm túc, “Biết rồi, trong ba ngày,9tôi sẽ cho ông một câu trả lời thuyết phục!” Đối phương ở đầu bên kia vẫn còn lải nhải, Thẩm Mạc đã lưu loát nói một câu như thế rồi cúp máy

Thẩm Mạc ngẩng đầu lên, thấy Lâm Sở Sênh đang đứng đó ngẩn người, “Sao thế, đêm nay em muốn hầu hạ anh à? Anh rất cam tâm tình nguyện đấy.” Cứ nhất định phải lỗi chuyện riêng vào trong công việc mới chịu.

“Không cần!” Vốn dĩ Lâm Sở Sênh còn lo lắng cho Thẩm Mạc không biết giải thích thế nào với nhà họ Thẩm, nào ngờ nhìn dáng vẻ vui đùa tí tởn này của anh thì cô lại chán chẳng muốn nói thêm câu nào

Ra khỏi văn phòng của Thẩm Mạc, cả đám người bên ngoài đều ngó vào bóng chuyện, mà điều khoa trương nhất là, vừa nhìn thấy Lâm Sở Sênh ra khỏi phòng, có người còn kích động đến mức khi thu cằm lại, làm rơi cả thiết bị hiển thị xuống đất.


Lâm Sở Sênh sửa sang lại quần áo, ngẩng đầu ưỡn ngực như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà người ta hay nói, oan gia ngõ hẹp, đại khái là thế này.

Trước mặt Lâm Sở Sênh là sử Chí vừa làm xong xuôi các thủ tục và Vương Phi.

Vì chuyện Sử Chí gây ra quá mờ ám, hơn nữa bà Sử còn đến tận công ty để làm loạn, bến nhân sự điển hết các thông tin cần thiết trong hợp đồng rồi, ông ta chỉ việc kí tên vào thôi, những chuyện khác không liên quan gì đến ông ta nữa.

“Sở Sênh!” Vừa thấy mặt cô, Sử Chí gọi rất thân mật, giống như sợ người khác không biết ông ta có ý nghĩ khác đối với Lâm Sở Sênh

Lâm Sở Sênh nhìn sang ông ta một cách lạnh nhạt, “Trợ lý Vương, vừa khéo tôi có việc cần tìm cô!” Sau đó, Lâm Sở Sênh liền quay người sang nhìn về phía Vương Phi.

Sử Chí ưỡn bụng bia, ông ta đang định đến gần Lâm Sở Sênh thì lại bị cô khéo léo né tránh, phía tay phải cô là phòng họp, cô tiện tay mở cửa rồi ra dấu mời vào.

Sử Chí còn muốn dây dưa tiếp, Lâm Sở Sênh liên quăng cho ông ta một ánh mắt sát khí, khiến Sử chỉ từng ấy tuổi rồi mà vẫn phải sửng sốt dừng bước

“Có gì thì Giám đốc Lâm cứ nói trực tiếp ở đây đi, tôi không cảm thấy giữa chúng ta có vấn đề quan trọng gì mà phải vào tận phòng họp cả!” Vương Phi ngang ngược ngẩng đầu lên, dường như cuối cùng cũng đến lượt cô ta chiếm ưu thế hơn rồi.

Vương Phi đã không muốn đi vào thì Lâm Sở Sênh cũng không miễn cưỡng, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Vừa nãy tôi xin phép Thẩm tổng rồi, về sau, Trợ lý Vương sẽ làm việc ở phòng chúng tôi, tất nhiên là xem như đang học tập, còn về phần tiền lương thì tôi sẽ đích thân bàn bạc với bên nhân sự, dù là bao nhiêu thì cũng chắc chắn là sẽ được tăng.”

Đúng như dự đoán của cô, vẻ mặt Vương Phi tái mét lại.

Chuyện này về cơ bản là giáng chức, đây căn bản là điều chuyển bộ phận, giáng chức xuống làm trợ lý của Lâm Sở Sênh, dù sao thì sự khác biệt giữa trợ lý kinh doanh và trợ lý giám đốc là rất lớn

“Không thể nào!” Vương Phi không hề nghĩ gì mà lập tức phủ nhận.


Thẩm Mạc có thể đưa cô ta đến, sao bây giờ lại dễ dàng vứt bỏ cô ta đi như vậy?

Lâm Sở Sênh mặc kệ cảm xúc của Vương Phi, “Thẩm tổng còn nhấn mạnh với tôi rằng, khả năng làm việc của Trợ lý Vương rất tốt, vừa khéo, bên phía truyền thông trừ việc xử lý về phương diện PR, những việc khác vẫn cần có người nghĩ cách xoay sở, bây giờ tôi giao chuyện này cho cô xử lý!” Còn về phần ảnh chụp giường chiếu trong truyền thuyết, Lâm Sở Sênh cũng chẳng muốn liếc mắt nhìn, dù sao thì cũng là giả

Có thể chụp được ảnh, đừng nói là ảnh giường chiếu, chỉ là ảnh phòng ngủ của Thẩm Mạc thôi cũng chỉ có thể là người rất quen, cho nên mới biết được hằng ngày trong biệt thự của Thẩm Mạc luôn có người giúp việc theo giờ đến quét dọn, thật ra rất dễ để ra tay theo hướng này

Nhưng người có thể uy hiếp được Sử Chí nhất định phải có quyền.

Đúng vậy, Lâm Sở Sênh nhìn ra sử Chí bị uy hiếp

Nếu thật sự đã có tâm lý dám từ bỏ tất cả mọi thứ thì hôm qua sử Chí đã dám nói ra một chút gì đó, chứ không phải là đợi đến hôm nay rồi mới làm trò cười cho thiên hạ.

Những người khác trong nhà họ Thẩm có lẽ tạm thời sẽ không ra tay, nghi phạm lập tức thu hẹp lại rất nhiều, chẳng hạn như Vương Phi trước mặt cô, cũng là một trong số các nghi phạm.

Tất nhiên, Lâm Sở Sênh cũng rất tin tưởng, chỉ cần cô mở lời thì Thẩm Mạc chắc chắn sẽ đồng ý

Sử Chí vừa nghe thấy tin Vương Phi bị giáng chức, sắc mặt cũng thay đổi hẳn, ông ta há hốc miệng ra, nhưng từ đầu đến cuối lại không hề nói được chữ nào

Quả nhiên, đến buổi chiều, thông báo thay đổi nhân sự đã được công bố, chức vị mới của Vương Phi là trợ lý kinh doanh.

Trước kia, vị trí này là của các thực tập sinh làm việc vặt.

Để tỏ lòng coi trọng của bản thân đối với vị trí này, Lâm Sở Sênh còn mở hẳn một cuộc họp tập thể.

Phòng kinh doanh có phòng họp của riêng mình, Lâm Sở Sênh ngồi ở chỗ chủ trì, Trịnh Điềm ngồi bên cạnh, sau đó những người khác ngồi lần lượt ở hai bên, với tư cách là trợ lý của phòng, Vương Phi ngồi ở vị trí xa nhất

“Chào chị Vương Phi.” Vốn dĩ phòng kinh doanh đã có nhiều người không ưa Vương Phi, cả đám người đi vào phòng họp đều ngạc nhiên chào hỏi, không ai tiết kiệm trình tự này cả

Người ta cười chào hỏi, Vương Phi cũng chẳng thể nói gì, chỉ thể trong mặt lạnh ra rồi gật đầu

Cô ta vốn đang xấu hổ, nhưng rơi vào mắt người khác thì đó là kiêu ngạo, lại càng khiến người ta cảm thấy chướng mắt hơn.

“Để em đổi chỗ cho chị Vương Phi, tránh cho chị Vương Phi thấy lạ chỗ.” Lâm Sở Sênh đánh mắt với Trịnh Điềm, Trịnh Điềm lập tức đứng lên, tươi cười đi đến trước mặt Vương Phi


Nghĩ lại, trước kia Vương Phi từng mắng Trịnh Điểm đến mức khóc như trời sập xuống, bây giờ lại phải nhận sự bố thí của người khác

Vương Phi cảm thấy nghẹn ở ngực, không đẩy lên nổi mà cũng không hạ xuống được, “Không cần, tôi cảm thấy rất quen.” Vương Phi ngồi thẳng lưng, nhìn không chớp mắt, mà ngay cả khi nói chuyện với Trịnh Điềm, cô ta cũng không nhìn vào Trịnh Điểm.

Trịnh Điểm lại ngồi xuống trước mặt Lâm Sở Sênh, cuộc họp chính thức bắt đầu.

“Đầu tiên, chúng ta hãy cùng hoan nghênh đồng nghiệp mới gia nhập của chúng ta, Vương Phi.” Lâm Sở Sênh cười vỗ tay trước, những người khác cũng theo sau

Tiếng vỗ tay rất vang, dường như tất cả mọi người đều đang dùng cả tính mạng của mình để vỗ tay.

Nhưng mà cũng có rất nhiều người cảm thấy hai tay mình đang vỗ vào mặt Vương Phi, nên tất nhiên là càng vỗ mạnh thì càng thoải mái hơn rồi.

“Tiếp theo, mời nhân vật mới của chúng ta lên tiếng nào.” Lâm Sở Sênh vẫn nở nụ cười ôn hòa

Vương Phi hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh, giống như muốn nuốt Lâm Sở Sênh vào tận xương mình, cô ta từ từ đứng lên, “Về sau mong mọi người chỉ bảo và chăm sóc.” Vương Phi nói những lời rất máy móc của người mới đi làm.

“Ôi chao! Chị Vương Phi đang làm chúng em tổn thọ đẩy, chúng em nào dám chỉ bảo chị, chị khó chịu một chút lập tức nói trừ tiền người này, trừ tiền người kia, chúng em vất vả lắm mới kiếm được ít tiền, không đủ cho chị trừ đầu!”

Phòng kinh doanh chắc chắn là phải giỏi về ăn nói nhất rồi.

Một nhân viên có quan hệ khá tốt với Trịnh Điềm lập tức nói một câu như vậy với giọng điệu quái gở

Vương Phi nắm chặt tay lại đến mức run lên, trông có vẻ đang tức giận lắm.

“Được rồi, chuyện trước kia thì cho qua đi, bây giờ cũng làm cùng phòng với nhau rồi, tôi hi vọng mọi người có thể làm việc với nhau thật hòa thuận, đừng có ồn ào làm ra chuyện không hay khiến người khác chỉ cười!” Nghe thì có vẻ là Lâm Sở Sênh đang mắng người, nhưng giọng điệu mềm mại này, không hề có tí lực nào.

cấp dưới của Lâm Sở Sênh đều biết rõ, cô là người rất nóng tính, nếu cô thật sự không vui thì sẽ lập tức vỗ bàn đuổi người, bây giờ nghe giọng điệu mềm mại này chẳng khác gì là đang bật đèn xanh

“Tôi vẫn nói câu cũ, ở công ty điều quan trọng nhất chính là thành tích, dù trước kia bối cảnh của cô có lớn đến cỡ nào đi chăng nữa, năng lực tài giỏi đến bao nhiêu thì bây giờ cũng phải chứng minh cho tôi thấy, nếu không muốn thì có thể lập tức biến!” Lâm Sở Sênh chỉ thẳng về phía cửa ra vào

Những người ngồi dưới đều hé miệng cười, thế này rõ ràng là đang nổi giận với Vương Phi rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận