Thiên Kim Báo Thù



Quả là thế

Anh ta vội vàng trở về như vậy, chắc chắn là vì nghe thấy có tin đồn như thế

“Phó Tổng Giám đốc Thẩm đừng nói vậy, tôi không gánh nổi đâu, lục đục với nhau đến tình trạng như vậy thì bầu không khí ở Thẩm Thị cũng nên chỉnh đốn lại, không hiểu sao trước kia Phó Tổng Giám đốc Thẩm lại chịu đựng được.” Nếu muốn nói ấn ý với Lâm Sở Sênh thì anh ta đúng là tìm nhầm người rồi.

Thẩm Phong cười khan hai tiếng, Giám đốc Lâm giỏi ăn nói thật đấy.” Nói vậy xem như câu chuyện kết thúc tại đây.

Thật ra, Thẩm Phong cũng có thể nhắc đến cậu Cả nhà họ Thẩm, dù sao thì trên danh nghĩa3đó mới là người quản lý Thẩm Thị, nhưng mà người ta đã bị tai nạn giao thông hôn mê rồi, nhắc lại cũng thiếu ý tứ quá

Lúc này mấy người mới tiến vào trong xe

Đón được người rồi thì chắc chắn là phải cùng nhau về nhà họ Thẩm, lúc này Lâm Sở Sênh mới kịp phản ứng lại, Thẩm Mạc đang muốn dẫn cô về nhà họ Thẩm, cô vỗ đầu một cái, sao cứ gặp Thẩm Mạc thì đầu óc cô sẽ hoạt động không ra gì vậy, sao lúc ở biệt thự cô lại không nghĩ đến việc mình cũng sẽ phải đến biệt thự nhà họ Thẩm chứ? Thẩm Mạc cúi đầu nhìn dáng vẻ ảo não của Lâm Sở Sênh, khẽ mỉm1cười

Vốn dĩ Lâm Sở Sênh nhìn có vẻ như là một người rất lạnh lùng, cao ngạo, nhưng trong mắt anh, cô lại rất đáng yêu, đúng vậy, là đáng yêu.

“Tình cảm của anh Hai và Giám đốc Lâm có vẻ rất tốt, có phải là chuyện vui của hai người cũng sắp đến rồi không?” Thẩm Phong ngồi phía trước, nhưng lúc nào cũng tranh thủ chứng tỏ sự hiện diện của bản thân.

Nếu đổi thành người bình thường thì có lẽ sẽ không trả lời những lời này, dù sao thì nhà họ Thẩm cũng coi như là nhà có tiền, mà trước giờ muốn vào nhà có tiền cũng khá là khó

Thẩm Mạc nhàn nhạt lên tiếng, “Ừ, sắp rồi, khi nào cô ấy gật3đầu thì khi đó sẽ tổ chức.” Lúc nói chuyện, anh còn có ý kéo tay Lâm Sở Sênh, dùng ánh mắt thâm tình, chân thành nhìn chằm chằm vào cô

Thẩm Phong vốn chỉ định kiếm chuyện để nói, cuối cùng lại bị người ta phát cho thức ăn của chó.

Mọi người đến biệt thự nhà họ Thẩm rất nhanh, người giúp việc cũng đã ra mở cửa từ sớm để chào đón

Biệt thự nhà họ Thẩm không hổ danh là chỗ ở đắt tiền nhất trong nước, vừa rộng vừa thoáng, riêng cái cửa lớn cũng đã tương đương với một quảng trường để nghỉ ngơi của người bình thường.

Hai con sư tử đá uy phong, lẫm liệt, đứng sừng sững ở cửa ra vào, trừng mắt3nhìn tất cả những người tới đây, dường như muốn nhìn xem ai là người đến đây với ý xấu


Trên tường có gắn các thiết bị cao áp, ngăn chặn việc xâm nhập từ bên ngoài.

Vừa vào cửa đã thấy có một đài phun nước rất lớn, miệng đài được thiết kế hình miệng con hổ, ấn tượng đầu tiên về chủ nhân ngôi nhà này, đó là một người như rồng như hổ.

Mà vườn hoa ở phía trước cũng được trồng các loại thực vật màu xanh, không có hoa, toàn bộ đều hướng lên phía trên, khiến người ta cảm thấy nghiêm túc và trang trọng

Tất nhiên, nếu đã có thợ tỉa hoa rồi thì chắc chắn là cũng có cả vườn hoa ở phía sau9nữa, chẳng qua bây giờ không nhìn thấy thôi.

Lối để đi vào nhà là con đường được lát đá riêng, hai bên có lan can, ở dưới còn có hoa văn, thoáng chốc đã có cảm giác như đang đi vào hoàng cung

Mà trong phòng thì có đèn trắng, nền nhà được lát đá cẩm thạch màu đen, tất cả đều khiến người ta có cảm giác thâm trầm

Kể cả những người giúp việc đang vội vàng đi qua đi lại ở đây cũng đều rất im lặng, nhưng cũng tạo cảm giác có hơi người

Dù sao thì toàn bộ kiến trúc nơi này cũng đủ khiến cho người ta có cảm giác lạnh như băng rồi.

“Tiểu Phong về rồi đấy à?” Lâm Sở Sênh vừa mới tiến vào đã có một người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ ra đón

Đại khái có thể dùng câu nói “bộ bộ sinh liên” để hình dung người phụ nữ này

Dáng người đong đưa, dù đã ở độ tuổi trung niên rồi nhưng vẫn rất quyến rũ, mang theo một loại ý vị khác.

Mặt mày thanh tú, nhìn có vẻ rất có tinh thần.

Khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, ắt hẳn là không có người đàn ông nào có thể từ chối một người phụ nữ như thế.

“Mẹ.” Thẩm Phong khẽ gọi một câu, dáng vẻ lúc anh ta cười rộ lên nhìn rất giống người phụ nữ trước mặt

Còn Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh ở bên cạnh cứ thể bị người ta bỏ qua

Đi tiếp vào trong thì thấy có một người đàn ông trung niên đã ngồi sẵn ở ghế chủ nhà, người này mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, biểu cảm nghiêm túc, tay trái cầm một tràng hạt gảy gảy


Nhưng dù làm vậy thì vẫn không thể che giấu đi vẻ sát khí nghiêm túc và trang trọng vốn có.

“Ba, con đã về.” Thẩm Phong tươi cười đi đến, nhận lấy ẩm trà trên tay người giúp việc, rót một chén cho ba Thẩm, “Con đi mấy tháng thấy lo quá, không nhịn được nên quay về gặp ba.” Khác với khí chất của Thẩm Mạc, nhìn qua thì Thẩm Phong có vẻ như là người rất hiền hòa, mấy lời quan tâm này rất phù hợp với khí chất của anh ta.

“Ừ.” Ba Thẩm không nói nhiều lắm, tạm thời thì nhìn không ra là ông ta đang thiên vị ai

Nhưng mà nghe nói ngày xưa tên của Thẩm Phong là Thẩm Phong, ba Thẩm chế tên đó nghe quá tục nên mới đổi sang một cái tên khác nghe có vẻ văn thơ hơn

Nhưng sau này, Thẩm Phong khi có hứng thú với chuyện nghệ thuật, nên mọi người đều nói về chuyện ba Thẩm đổi tên, bây giờ có đứa con trai như vậy đúng là không phụ sự kì vọng của ba Thẩm

*Hai từ đồng âm nhưng khác nghĩa và khác cách viết, từ Phong trong tên mới có nghĩa là cây phong, còn từ phong trong tên cũ có nghĩa là phong phú, giàu có

Thẩm Mạc ở một bên nhàm chán ngáp dài một cái, anh kéo tay Lâm Sở Sênh, trực tiếp ngồi vào phía bên tay phải ba Thẩm

Bình thường thì đây là chỗ dành cho tình nhân của ba Thẩm và Thẩm Phong.

Mẹ Thẩm ngồi ở phía bên tay trái.

Ba Thẩm nâng mắt lên nhìn Thẩm Mạc, không nói nhiều lời, “Nghe nói gần đây con gây ra chuyện rất lớn? Người trẻ tuổi thì phải biết kiềm chế “Xem ra ông ta cũng đã nghe được chuyện cắt giảm biên chế ở Thẩm Thị.

Nhưng mà qua nội dung của những lời này thì tạm thời vẫn không nghe ra được là vui vẻ hay giận hờn gì.

“Ba yên tâm đi, anh Hai ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tất nhiên là cũng có kinh nghiệm và kiến thức của riêng mình

Hơn nữa, bên cạnh còn có cánh tay đắc lực là Giám đốc Lâm

Con nghe nói là trong một tháng mà Giám đốc Lâm đã có thể kiểm về cho công ty một trăm triệu tiền lợi nhuận, bản thân con cũng cảm thấy mình chưa bằng...” Thẩm Phong ngồi một bên, trông có vẻ rất ngưỡng mộ Lâm Sở Sênh.

Nhưng mà điều này cũng thành công khiến sự chú ý của mọi người đổ dồn vào cổ


Ánh mắt ba Thẩm hướng về phía Lâm Sở Sênh, sau đó dần dần nhìn sang hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Thẩm Mạc và cô, “Bình thường thì nhớ chú ý đến ảnh hưởng của bản thân.” Ba Thẩm chỉ nhàn nhạt nói một câu như vậy, cũng không chú ý hay đánh giá quá nhiều về hai người.

“Con đi theo ba một lát.” Ba Thẩm uống một ngụm trà do Thẩm Phong rót, sau khi đặt chén trà xuống thì gọi Thẩm Mạc vào.

Thẩm Mạc vỗ vỗ tay Lâm Sở Sênh, “Đợi anh.” Anh thì thầm bên tai Lâm Sở Sênh một câu rồi mới thong thả đi theo

Thẩm Mạc và ba Thẩm vừa rời đi, Thẩm Phong lập tức đổi chỗ, “Không biết liệu tôi có cơ hội gọi cô một tiếng chị dâu không nhỉ?” Vấn đề này của Thẩm Phong, nghe vào có cảm giác hơi vặn vẹo.

Lâm Sở Sênh không phản ứng lại, chỉ hơi cúi đầu xuống tập trung nhìn vào quần áo của bản thân

Thẩm Phong bị Lâm Sở Sênh bỏ qua như vậy, anh ta không để ý mà chỉ nhún vai, ngồi uống cốc trà mà vừa nãy Thẩm Mạc còn chưa động đến.

Cộc cộc!

Trong lúc đang cực kì yên tĩnh thì trên lầu vang lên tiếng giày cao gót, Lâm Sở Sênh nhìn về phía tiếng động ấy vang lên, cô thấy một người phụ nữ trung niên mặc áo sườn xám màu xám nhạt, lúc bà quay mặt ra, cảm giác có thể nhìn thấy được bóng dáng của Thẩm Mạc từ nét mặt của bà.

chắc đây là mẹ Thẩm

Trái với khí chất của tình nhân ba Thẩm, mẹ Thẩm nhìn có vẻ như là người phụ nữ đàng hoàng, chỉ sống ở nhà.

Quần áo trên người không có bất kì màu sắc lòe loẹt nào, trang điểm cũng rất mộc mạc, nhìn có vẻ như là rất giữ gìn khuôn phép

“Sức khỏe của chị không tốt mà, sao lại xuống đây sớm thể?” Tình nhân của ba Thẩm tươi cười ra đón mẹ Thẩm, khuỷu tay hướng ra ngoài, giống như muốn đỡ lấy mẹ Thẩm

Ánh mắt mẹ Thẩm chỉ nhìn thẳng về phía trước, ngẩng đầu ưỡn ngực, tiếp tục đi thẳng con đường mình muốn đi

Tình nhân ba Thẩm dần dần thu tay về, quơ quơ mấy móng tay đỏ tươi của mình, “Nhiều năm như vậy rồi mà còn ra vẻ với em thì có ích gì chứ?” Bà ta nhấc chân lên, dứt khoát chắn ngang trước mặt mẹ Thẩm, “Chị không cho em vào cửa nhà này, em cũng vào được rồi, còn tức tối nữa thì người bị tổn thương chỉ có mình chị thôi.” Cả người lắc qua lắc lại trước mặt mẹ Thẩm, giống như đang khoe khoang dáng người của mình.

Mẹ Thẩm không buồn nhấc mí mắt lên, có lẽ là đã quen với mấy lời khiêu khích này của tình nhân ba Thẩm rồi

Mẹ Thẩm đi xuống dưới, bà vốn định ngồi vào chỗ của mình, kết quả là tình nhân ba Thẩm lại nhanh chân hơn một bước, ngồi xuống ở vị trí phía bên trái ba Thẩm

Bây giờ trên bàn ăn chỉ còn chỗ ngồi cùng cấp bậc với Lâm Sở Sênh.

Mẹ Thẩm đứng trong phòng, ánh mắt hơi rũ xuống.

Bà không nói câu nào, chỉ yên lặng quay đầu chuẩn bị quay về phòng mình


Mỗi lần Thẩm Mạc nhắc đến người mẹ này, anh đều nói, bà luôn có sự kiêu ngạo của người có học thức, kiểu như có cũng được mà không có cũng chẳng sao, Lâm Sở Sênh còn chưa từng thấy bao giờ, bây giờ coi như cũng đã hiểu được phần nào

Tám phần là bà ấy biết Thẩm Mạc đã về, cũng muốn đi gặp con trai mình, nhưng lại khinh thường việc lục đục với loại người này nên chỉ có thể đi lên lầu.

Lâm Sở Sênh không nhìn được nữa, dù sao thì đây cũng là mẹ Thẩm Mạc, vừa đứng lên thì Thẩm Phong ngồi cạnh thong thả nói một câu, “Tôi khuyên Giám đốc Lâm, trong tình huống không có lập trường nào thì đừng có quản chuyện mình không nên quản.”

Lâm Sở Sênh ngừng một lát, quay đầu lại nhìn nụ cười đắc ý của Thẩm Phong, cảm thấy không thoải mái trong lòng

Mặc dù có biết rõ, thật ra nên làm đúng như Thẩm Phong nói, cô không nên quản

Cô thẩm phân vân một lúc, cuối cùng chọn cách yên lặng ngồi xuống

Bây giờ không cần vội

Tình nhân của ba Thẩm lúc này lại càng đắc ý hơn, bà ta cười tươi rói, so sánh với mẹ Thẩm thì đúng là càng có phong thái hơn một ít.

Cũng không biết là Thẩm Mạc và ba Thẩm đã đàm đạo thế nào rồi mà sau khi nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, sắc trời đã tối thì hai người mới thong thả đi ra

Sắc mặt Thẩm Mạc vẫn như bình thường, nhưng vẻ mặt ba Thẩm thì không hề tốt chút nào.

Thẩm Mạc vừa đi ra đã thấy Thẩm Phong ngồi ở chỗ của mình, mặc dù khi Thẩm Phong nhìn thấy Thẩm Mạc đã lập tức đứng dậy, nhưng sắc mặt anh vẫn đanh lại, còn cầm chén trà mà Thẩm Phong đã uống, hất thẳng vào mặt Thẩm Phong.

Thẩm Phong lập tức nhắm mắt lại, tốc độ chảy của nước trà nguội trên mặt anh ta trở nên cực kì rõ ràng.

Choang!

Chén trà đã cạn bị Thẩm Mạc ném xuống đất

Ba Thẩm vốn còn đang định ngồi xuống thì bị tiếng động này làm phiền, lập tức đứng lên, “Thẩm Mạc, đừng có khiêu khích tính nhẫn nại của ba!”

Thẩm Mạc vẫn làm như không nghe thấy gì, đá chân một cái, đạp cái ghế trước mặt ra rồi để cho người giúp việc cầm ghế mới lên thì mới chịu ngồi xuống

Tất nhiên là cũng không ngồi ngay ngắn mà còn giơ chân lên đạp vào cái ghế trước.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận