Thiên Kim Báo Thù



Đêm nay, Lâm Sở Sênh ngủ khá ngon.

Vừa xuống lầu, cô đã thấy Thẩm Mạc đang ngủ thiếp đi trên ghế sofa, dù quá trình ra sao thì bây giờ Lâm Sở Sênh cũng cho rằng đêm qua Thẩm Mạc đã thức khuya làm việc mệt mỏi nên mới ngủ dậy muộn như vậy

Lâm Sở Sênh ngồi cạnh ghế sofa, kéo chăn lên đắp cho Thẩm Mạc

Sau đó cô mở máy tính ở bên cạnh lên, thấy máy đang ở trạng thái ngủ thì lại càng nghĩ đêm qua Thẩm Mạc đã quá vất vả.

Ngồi đấy một lúc thì người giúp việc Thẩm Mạc thuê đến chào hỏi với Lâm Sở Sênh rồi đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng

Lâm Sở Sênh sợ tiếng ồn sẽ ảnh hưởng đến Thẩm Mạc nên gật đầu bảo người giúp việc cứ đi làm việc gì cần làm.

Thấy Thẩm Mạc không có ý muốn tỉnh dậy, cô chỉ sửa sang bản thân một cách qua loa, vừa hay bây giờ cô cũng không bận gì cả, nhất là Vân Ly cũng đã đến đây, cô có cớ để không đến công ty nên cô cũng không vội đi làm

Khoảng một lúc sau, người tình của ba Thẩm cử người giúp việc sang gọi, nói là muốn ăn sáng cùng nhau, Lâm Sở Sênh liếc nhìn Thẩm Mạc, cuối cùng cô vẫn không đành lòng gọi anh dậy, “Lát nữa chúng tôi còn có việc, không sang đấy đâu.” Sau đó cô chỉ tay ra bên ngoài, ý là ra ngoài nói chuyện, đồng thời cô cũng cố gắng nói khẽ nhất có thể.

Mà người giúp việc này lại không biết điều gì cả, cô ta cúi đầu xuống, nhưng giọng điệu lại không nhỏ đi chút nào, thậm chí còn có cảm giác cô ta cố nói to lên, “Cô Lâm, thật không phải, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cô điều này, chủ của căn nhà này chính là bà Hai nhà họ Thấm, dù sao thời gian bà ấy ở đây cũng lâu hơn cô, nếu chỉ vì một bữa cơm mà đắc tội với bà ấy một lần nữa thì không đáng đâu.”

Vì người tình của ba Thẩm có thân phận đặc biệt nên mọi người đã bí mật gọi bà ta là bà Hai nhà họ Thẩm

Nếu như chỉ nghe thoáng qua thì không hề có vấn đề gì, nhưng nhìn thái độ của người giúp việc này thì lại cực kì không thoải mái


Lâm Sở Sênh không tin là người giúp việc này không biết chuyện của cô và người tình của ba Thẩm hôm qua

Sáng sớm nay, cô ta còn cố ý nói vậy, chắc hẳn là còn có chuyện gì khác đang chờ cô

Lâm Sở Sênh quay đầu lại thấy Thẩm Mạc đang ngủ say trong phòng, nếu như trước kia thì chưa biết chừng cổ vẫn còn có tâm trạng để cãi nhau với người giúp việc này, nhưng bây giờ cô chỉ khẽ lắc đầu coi như đáp lại, sau đó đi thẳng về phía trước

Người giúp việc cũng đã để ý đến việc Lâm Sở Sênh liên tục quay đầu lại, nhưng suy nghĩ của cô ta lại khác với Lâm Sở Sênh, Lâm Sở Sênh nhìn Thẩm Mạc ngủ là vì lo sẽ đánh thức anh dậy, còn trong mắt người giúp việc thì Thẩm Mạc ngủ rồi có nghĩa là không còn ai chống lưng cho Lâm Sở Sênh nữa, đây lại chính là cơ hội cực kì tốt!

Người giúp việc ho khan một tiếng, cổ ra vẻ thâm trầm nói một câu, “Cô Lâm đang lấy trứng chọi đá đấy, nếu cô là người thông minh thì nên nịnh nọt bà Hai trước đi, chưa biết sau này khi vào nhà họ Thẩm thì ai sẽ là mẹ chồng cổ đâu.”

Lời nói của cô ta càng lúc càng quá đáng..

chỉ là một người giúp việc mà cũng dám coi thường mẹ Thẩm

Lâm Sở Sênh cau chặt mày lại, một mặt là vì chán ghét sự to gan của người giúp việc này, mặt khác là thấy cô ta phiền, không hề biết điều chút nào, đến giờ vẫn chưa chịu thôi.

“Cô Lâm, cô nghĩ kĩ lại đi, bao nhiêu năm nay rồi mà vẫn không ai có thể lật đổ được bà Hai, sau này cô trông cậy vào ai còn không rõ, chuyện hôm qua tôi cũng nghe nói rồi, tôi phải nói thế này, cô nên tìm một cơ hội để xin lỗi bà Hai đi, không chừng bà ấy sẽ không so đo với cô, cuộc sống sau này của cô cũng sẽ khá hơn đấy.” Người giúp việc càng nói lại càng nặng lời hơn, nếu ai không biết mà nghe được, có khi còn tưởng rằng cô ta là bậc bề trên.

Lâm Sở Sênh hít thở sâu, chỉ hận không thể che khuôn miệng đang lải nhải của cô ta lại, “Đi ra ngoài, cô đi ra ngoài ngay cho tôi.” Lâm Sở Sênh nói từng câu từng chữ, cố gắng để cho giọng của mình bình tĩnh nhất có thể.

Tiếc là người giúp việc không hề quen biết Lâm Sở Sênh từ trước, cô ta thấy mình nói khó nghe đến vậy rồi mà phản ứng của Lâm Sở Sênh không kịch liệt lắm liền thầm nghi ngờ, không biết hôm qua Lâm Sở Sênh bị cái gì kích thích mà bất thường đến vậy


Sau đó cô ta vẫn đứng đấy, không hề nhúc nhích một chút nào, “Tôi nói này cô Lâm, cô đừng có được nể mặt rồi mà còn không biết xấu hổ, bà Hai gọi cô ăn cơm chính là nể mặt cô rồi đấy, cô có biết người trên lầu kia không?” Người giúp việc bĩu môi, chỉ về chỗ Vương Phi ở, “Cũng có ít tâm tư đấy, nhưng bây giờ thì sao, cuối cùng vẫn bị bà chủ chúng tôi dạy dỗ cực kì nghe lời, thậm chí còn quỳ hẳn xuống đất liểm giày bà chủ của chúng tôi đấy.”

Vừa nghĩ đến hình ảnh kia, người giúp việc liền không nhịn được, nở một nụ cười sắc bén

“Cô có cút ra ngay không?” Lâm Sở Sênh tức giận, cô tiến lên, trực tiếp đẩy người giúp việc ra ngoài.

Người giúp việc vừa lùi ra sau, cô ta muốn gạt tay Lâm Sở Sênh ra, nhưng tất nhiên là vẫn không chịu ngậm miệng lại, “Cô hung hăng càn quấy với tôi làm gì? Nếu dám đắc tội với bà chủ của chúng tôi thì người tiếp theo phải lè lưỡi ra liếm giày chắc chắn là cô đấy!”

Cuối cùng người giúp việc cũng bị đẩy ra ngoài sân, cô ta lảo đảo ngã xuống đất, nhưng người này có vẻ rất nhanh nhẹn, vừa chống tay xuống đã nhanh chóng đứng lên, “Con điếm này, đừng nói là mày, dù có là thằng đàn ông của mày thì sau này cũng phải lè lưỡi ra liếm lòng bàn chân cậu Ba nhà chúng tạo thôi!”

Bây giờ người giúp việc kia lại càng không giữ mồm giữ miệng hơn!

Chát!

Lâm Sở Sênh tiến lên tát cô ta một cái.

“Mày dám đánh tao?” Người giúp việc che mặt, nhìn Lâm Sở Sênh với vẻ không thể tin nổi.

Khu biệt thự này thông với nhau, Lâm Sở Sênh đánh cô ta trong sân cũng tương đương với việc đang tát thẳng vào mặt người tình của ba Thẩm.

Chát, chát, chát!


Lâm Sở Sênh không nói lời nào, trực tiếp tát mạnh thêm mấy cái nữa

Đầu tóc người giúp việc vốn đang được búi lên, nhưng sau khi bị tát mấy cái liền rối tung rối mù, hơn nữa khóe miệng cũng xuất hiện vết máu, nhìn rất chật vật! “Tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi đánh cô, về sau đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu còn xuất hiện lần nào thì tôi sẽ đánh lần đấy!” Lực tay của Lâm Sở Sênh rất lớn, trong quá trình này, người giúp việc cũng định phản kháng lại nhưng cuối cùng vẫn bị Lâm Sở Sênh khống chế đánh tiếp.

“Mày, mày chờ đấy cho tao!” Người giúp việc đưa hai tay lên che mặt, quăng lại một câu rồi chạy biến mất

Lâm Sở Sênh phủi tay giống như trên đó có dính bụi, cô thật sự chẳng thèm để tâm, đánh thì cứ đánh thôi, miễn là khiến cô ta câm mồm lại, không làm ồn ào ở đây nữa là được

Người chướng mắt đi rồi, Lâm Sở Sênh liền quay lại nhà, nhìn thấy Thẩm Mạc vẫn đang nằm đó ngủ ngon lành, cô mới thấy yên tâm.

Mà phía bên kia, người tình của ba Thẩm và ba Thẩm đang ngồi một bên, Thẩm Phong và Vương Phi cũng ngồi bên cạnh, thức ăn đầy bàn nhưng không ai động tay vào, “Bọn trẻ bây giờ nhiều khi chẳng biết điều gì cả, ở cùng nhà với người lớn mà không biết đường đến nhanh lên.” Người tình của ba Thẩm nhỏ giọng trách mắng vài câu như đang lầm bầm một mình.

Nhưng đến lúc quay đầu lại nhìn ba Thẩm thì bà ta lại tươi cười, “Bảo anh ngồi đây chờ với em thật tội cho anh quá, haiz, em cũng chỉ vì muốn giữ hòa khí trong nhà thôi, dù sao Tiểu Phong sắp kết hôn rồi, chúng ta cũng không thể để người ngoài chê cười hôn lễ của nó được.”

Người tình của ba Thẩm nói thẳng ra, mẩy việc làm có mục đích này còn có vẻ chân thật hơn là kiểu giả vờ làm đóa sen trắng vô tội của bà ta

Ba Thẩm liếc nhìn đồng hồ, ông ta không trả lời mà chỉ gật đầu, nhưng vẻ mặt luôn trầm ngâm.

Vương Phi cúi thấp đầu đến mức sắp chạm cả xuống bàn, bây giờ cô ta vẫn chưa thoát khỏi cơn hoảng sợ kia, nhìn đồ ăn chỉ cảm thấy cực kì buồn nôn nên chỉ có thể cúi thấp đầu xuống, coi như mắt không thấy, tim không phiền.

Hu hu!!

Vừa nhắc đến chuyện này xong thì người giúp việc đã khóc lóc chạy vào.

“Xin lỗi ông chủ, bà chủ, tôi không có bản lĩnh, không mời được cô Lâm sàng.” Trên đường về, người giúp việc đã cố ý cho tóc ra, nhìn càng lôi thôi hơn, lúc trả lời cũng nâng mặt lên, để cho mọi người có thể thấy rõ khuôn mặt sưng đỏ của cô ta

“Sao lại thế này?” Người tình của ba Thẩm ngạc nhiên đứng lên, còn có ý đi ra xem thử vết thương của người giúp việc.


Người tình của ba Thẩm vừa nói như vậy, người giúp việc lại càng khóc to hơn, cô ta luôn miệng nói bản thân không làm được việc, tất nhiên, đồng thời cô ta cũng thêm mắm dặm muối nói là Lâm Sở Sênh ngang ngạnh, hống hách đến nhường nào, “Cô ấy nói về sau không được nhắc đến tên bà ở trước mặt cô ấy, nhắc lần nào là cô ấy sẽ đánh lần đấy.” Trước khi chết, cô ta vẫn còn không quên đặt điều cho Lâm Sở Sênh.

Người tình của ba Thẩm nghe xong liền tức đến mức đỏ bừng mặt mũi, sau đó liền quay đầu lại nhìn chằm chằm vào ba Thẩm

“Anh Hai chiều Lâm Sở Sênh đến mức không biết trời cao đất dày thì cũng không đến mức ăn nói khó nghe với cô như vậy đâu.” Thẩm Phong vốn đang ngồi không lại thong thả nói một câu, nghe qua thì có vẻ như đang thanh minh cho Lâm Sở Sênh, những cầu trước lại xác nhận hình tượng ngang ngược của Lâm Sở Sênh

“Ba, xem ra họ không đến rồi, chúng ta ăn cơm thôi.” Thẩm Phong nói xong, lập tức cầm đũa lên, ăn uống như không hề bị ảnh hưởng gì

Ba Thẩm không hề động đũa, chỉ chuyển vẻ mặt của mình từ nghiêm túc thành vẻ cau mày không vui

“Khinh người quá đáng, em không thể nuốt trôi cục tức này được!” Người tình của ba Thẩm cũng ngồi xuống, nhưng lúc cầm đũa của mình lên, bà ta càng nghĩ lại càng cảm thấy không thoải mái, lập tức ném lại đũa xuống bàn.

Thấy bà ta quăng đũa như vậy, ba Thẩm vốn đang không có thái độ gì, lập tức thay đổi về mặt của mình, ông ta trừng mắt lên rồi đứng dậy, “Các người đừng có diễn kịch trước mặt tôi nữa, tôi khinh cho đấy!”

Sau đó ông ta nhấc chân lên, đá ghế sang một bên, “Ăn một bữa cơm thôi mà cũng không yên, lát nữa bưng mâm cơm lên phòng cho tôi.” Ba Thẩm chắp tay sau lưng, mặc kệ tất cả mọi người, cứ thể quay lưng đi lên lầu

Nhưng đến lúc đứng trên cầu thang, ông ta quay đầu lại nói: “Sau này tự mà xử lý mấy chuyện nhỏ này, đừng có diễn mấy trò vặt này trước mặt tôi.” Dặn dò như vậy xong, ba Thẩm mới đi nhanh lên lầu

Mặc dù người tình của ba Thẩm bị dạy dỗ, nhưng tâm trạng bà ta lại rất tốt, vội vẫy tay bảo người giúp việc cẩm thêm một đôi đũa lên, sau đó vui vẻ ăn uống

Nghe thấy tiếng đũa, Vương Phi thật sự không nhịn nổi nữa, cô ta ọe một tiếng rồi chạy vội vào nhà vệ sinh

“Xui xẻo!” Tâm trạng người tình của ba Thẩm đang rất tốt, nhưng vừa thấy Vương Phi làm vậy thì bà ta lại cảm thấy rất tức giận, vốn dĩ bà ta còn có ý bao dung với Vương Phi, nhưng từ khi biết Vương Phi quyến rũ Thẩm Mạc thì ngay cả bụng của Vương Phi bà ta cũng cảm thấy phiền, đối với bà ta thì Vương Phi chính là một sự sỉ nhục biết đi, nhìn kiểu gì cũng thấy ngứa mắt.

“Mẹ, mẹ đừng tức giận với cô ta làm gì, nếu ba đã cho cô ta sống, vậy cứ để cô ta sống là được, còn Thẩm Mạc thì con nhất định sẽ khiến anh ta phải hối hận!” Thẩm Phong hơi nheo mắt lại, có vẻ như anh ta đã nghĩ ra được cách đối phó với Thẩm Mạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận