Nếu anh ta nói ra thì chẳng phải là vừa hay cho Lâm Sở Sênh nắm được nhược điểm?
Còn nếu nói không biết chuyện này thì chắc chắn Lâm Sở Sênh sẽ yêu cầu đối chất với Trịnh Điểm
Vậy thì sẽ lại xuất hiện thêm một vấn đề khác, ai sẽ vào cửa nhà họ Cam đón Trịnh Điểm ra?
Người đặt cái bẫy này, căn bản là không cho anh ta cơ hội chui ra ngoài
Trưởng phòng nhân sự cũng rất khó xử, chỉ có thể nhìn Thẩm Phong, dù sao thì hiện giờ Thẩm Phong cũng được xem như là người lãnh đạo cao nhất ở đây.
“Đây là Thẩm Thị, tôi họ Thẩm, không tới lượt người ngoài khoa tay múa chân!” Tuy nói là3như vậy, nhưng người xem lại có ảo giác rằng Thẩm Phong đã thừa nhận những việc này
Bây giờ anh ta phải kiểm soát tình hình trước, cho dù chỉ là kiểm soát tình hình để cho người ngoài xem
Đáng tiếc, người đối diện anh ta lại là Lâm Sở Sênh, “Tôi biết anh họ Thẩm, nhưng anh không phải là ông chủ
Phó Tổng Giám đốc Thẩm, anh có bản lĩnh thì đợi lên làm ông chủ rồi hãy lớn lối như thế.”
Ngày hôm nay, xem như Lâm Sở Sênh đã đối đầu trực diện với Thẩm Phong, không hề nhún nhường một chút nào.
“Gọi hết người của phòng kinh doanh tới cho tôi! Tôi muốn xem khi nào thì Phó Tổng Giám đốc Thẩm mới1cho chúng tôi làm việc.” Lâm Sở Sênh nói với người trong phòng kinh doanh.
Người đó chạy ra ngoài báo cho những người còn lại
Tuy bọn họ vẫn chưa nhận được thông báo thẩm tra, nhưng trưởng phòng nhân sự lại không hề phản bác lời nói của Lâm Sở Sênh, chứng tỏ thật sự có người báo cáo phòng kinh doanh dùng thủ đoạn không đúng đắn, tất cả những người trong phòng kinh doanh đều rất giận dữ, cho nên bọn họ đều tới rất nhanh
Phòng làm việc của Thẩm Phong bị vây kín.
Bây giờ, dù anh ta có muốn giải thích chuyện khiếu nại thì cũng không có tác dụng gì nữa
Bởi vì mục tiêu của Lâm Sở Sênh không ở chỗ này,6cô chỉ muốn giải quyết chuyện tiết lộ tin tức, cho nên Thẩm Phong phải đi đón Trịnh Điểm về.
Trước mặt mọi người, Lâm Sở Sênh cố ý không cho Thẩm Phong cơ hội chơi mánh khóe.
Thẩm Phong đứng đó, gõ ngón tay lên mặt bàn
Với tình huống này, nên để cho người của phòng nhân sự giải quyết
Thẩm Phong nhìn về phía phòng nhân sự, bọn họ lập tức đi tới nhỏ giọng nói: “Hay là gọi Thẩm tổng tới?” Thẩm Phong tức giận, suýt chút nữa là đạp người của phòng nhân sự
Nếu anh ta muốn gọi Thẩm Mạc thì cần đến bọn họ làm gì nữa?
Người của hai phe giằng co không được bao lâu thì Thẩm Mạc từ từ đi tới
Mọi người4tản ra thành một lối đi
Lâm Sở Sênh ngẩng đầu lên nhìn
Hôm nay, anh ăn mặc gọn gàng, ít nhất là đã thay đồ mới, không giống cô mặc lại đồ hôm qua.
“Tôi đã biết chuyện hôm nay rồi
Bên phòng nhân sự đi điều tra độ chính xác của khiếu nại, nếu có nghi ngờ hãm hại thì không cần để ý, nên làm như thế nào thì làm như thế” Thẩm Mạc vừa tới, trực tiếp được mọi người nhận định thành người đáng tin cậy.
Mặc dù lời nói này có vẻ công bằng, nhưng thật ra, người thông minh đều sẽ biết ý của anh là gì
Chuyện khiếu nại coi như không có, còn chuyên dùng thủ đoạn không lành mạnh gì đó thì3để sau này rồi tính tiếp.
“Về việc tiết lộ cơ mật...” Thẩm Mạc nhìn Lâm Sở Sênh, sau đó chuyển ánh mắt lên người Thẩm Phong, “Xử lý cũng dễ thôi, ai bắt Trịnh Điềm thì tự người đó đi đón về, sau đó sẽ biết ai là người đã tiết lộ.”
Giọng điệu của Thẩm Mạc không nhanh không chậm, thậm chí còn có cảm giác lười biếng
Trong mắt những người đứng xem, cách xử lý của Thẩm Mạc vẫn khá là công bằng
“Sao còn chưa đi?” Thẩm Mạc chớp mắt, nhìn Thẩm Phong với vẻ buồn cười
Bị Thẩm Mạc nhắc tới, mọi người đều chuyển ánh mắt lên người Thẩm Phong, bao gồm cả người ở phòng nhân sự, không ai nhúc nhích gì cả, thật giống như đang giám sát Thẩm Phong
Thẩm Phong lề mề đi tới trước mặt Thẩm Mạc, “Anh Hai đừng quên, chúng ta còn có dự án cần phải nhờ nhà họ Cam.” Thẩm Phong dùng tiếng nói chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được
Đáng tiếc, Thẩm Mạc không quan tâm tới mảnh đất đó lắm, “Đúng vậy, là nhờ nhà họ Cam, nhưng cũng không thể bởi vì quyền lợi của công ty mà hi sinh nhân viên vô điều kiện được
Ngày hôm nay, nhà họ Cam muốn Trịnh Điềm, cậu cho Trịnh Điểm
Đến ngày mai, nhà họ Cam muốn mẹ cậu, cậu cũng dâng lên bằng hai tay sao?”
Thẩm Mạc căn bản không cho Thẩm Phong đè chuyện này lại
Anh nói lớn tiếng, đủ để cho tất cả những người ở đây có thể nghe được
Cách ẩn dụ này khiến người ta phải cười vang
Thẩm Phong khó chịu, mặt mũi nóng bừng.
Lần đầu tiên trước mặt mọi người, anh ta thể hiện rõ thù hận đến vậy.
Còn Thẩm Mạc lại không hề để tâm, anh không buồn nhìn Thẩm Phong lấy một cái, “Tôi phải nhấn mạnh một chuyện, Thẩm Thị là một công ty có tình người, sở dĩ Thẩm Thị có thành tích như bây giờ, chính là vì Thẩm Thị coi trọng tình người, mà không phải là vì âm mưu quỷ kế vô nhân tính
Tôi xin tuyên bố ở đây, bất cứ nhân vật nham hiểm nào cũng không được tồn tại ở Thẩm Thị!”
Trước lời nói hùng hồn của Thẩm Mạc, có người thì khen hay, có người thì vỗ tay khen ngợi
Một người trở thành thần của dân chúng
Một người chỉ xứng sống trong bóng tối, không thể nhìn thấy sự tồn tại của ánh sáng.
Thẩm Phong không còn sự lựa chọn nào khác.
Nếu anh ta không đón Trịnh Điềm về thì anh ta còn uy tín gì nữa? Ngay cả ba Thẩm ra mặt cũng không cứu được anh ta.
Một cái bẫy đơn giản, lại có thể làm cho anh ta rơi vào tình cảnh này
Không thể giữ Lâm Sở Sênh lại được! Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Thẩm Phong!
“Được, bây giờ tôi sẽ đi tìm người, hi vọng anh Hai và chị dâu đừng hối hận.” Thẩm Phong không hề quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài
Anh ta đi như vậy, nhìn không ra được khí chất gì, thậm chí còn có cảm giác đầy chán nản.
Thẩm Phong đi rồi, mọi người lại vỗ tay hoan hô.
Vương Phi đứng trong đám người, đôi mắt hơi chua xót.
Cô ta luôn cảm thấy cô ta mới là người có thể giúp Thẩm Mạc
Kết quả, cô ta lại khiến bản thân trở thành một kẻ đầy bê bối chứ đừng nói gì là giúp đỡ anh
Nhìn lại Lâm Sở Sênh, dù là lúc nào đi nữa thì biểu hiện của cô đều giống như một nữ vương
Dường như vào giờ phút này, trong lòng cô ta có cảm giác Lâm Sở Sênh mới là người xứng đáng ở bên cạnh anh.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, cô ta lập tức vứt bỏ suy nghĩ này đi
Cô ta tuyệt đối không thể tăng thêm khí thể của kẻ thù, dập tắt uy phong của bản thân được.
Mọi người giải tán, Thẩm Mạc liếc Lâm Sở Sênh, sau đó về phòng làm việc của mình
Lâm Sở Sênh chủ động đi theo, tuy rằng cô cảm thấy mình không làm gì sai, nhưng lại cứ chột dạ cúi đầu
Lâm Sở Sênh đi vào, Thẩm Mạc liền đóng cửa lại
“Em gây ầm ĩ lớn như vậy, không sợ ông già gây chuyện với em à?” Thẩm Mạc kéo Lâm Sở Sênh ngồi lên đùi mình, nói một câu bâng quơ
Lâm Sở Sênh đoán không sai, lúc này tâm trạng của Thẩm Mạc không tệ
“Em không quản được nhiều như vậy, Cam Cửu là tên biến thái, Trịnh Điềm rơi vào tay hắn, e rằng sẽ gặp phải chuyện không may.” Đây là chuyện mà Lâm Sở Sênh sốt ruột nhất
Đã qua một đêm, không biết Trịnh Điểm thế nào rồi, nói đúng hơn là còn sống hay đã chết
Thẩm Mạc thở dài, “Một khi em ra mặt, Cam Cửu sẽ phát tiết tất cả oán hận với em lên người Trịnh Điềm, chẳng bằng để hai người họ tự xử lý chuyện của mình.” Thật ra Lâm Sở Sênh cũng biết điều này, nhưng cô vẫn không kìm được lắc đầu, “Bây giờ em chỉ muốn xác định Trịnh Điềm có còn sống hay không.”
Nếu người bắt Trịnh Điềm là một kẻ bình thường thì Lâm Sở Sênh sẽ không kích động như thế
Nhưng người đó là Cam Cửu! Lúc từ Vân Thị trở về, Lâm Sở Sênh cố tình nghe ngóng chuyện của Cam Cửu
Hắn ta là một kẻ biến thái không có tình người, lại còn được nhà họ Cam che chở, suốt ngày coi trời bằng vung, chuyện không có nhân tính nào cũng có thể làm ra.
Dù cho chỉ là vì một chút xúc động về tình chị em của Trịnh Điềm thì Lâm Sở Sênh cũng không muốn thấy cảnh Trịnh Điểm phải chịu giày vò.
Thẩm Mạc thở dài, xem ra mâu thuẫn lần trước không có tác dụng gì với Lâm Sở Sênh, “Được, em đã quyết định vậy thì anh sẽ phối hợp hết mình với em
Anh không dám đảm bảo cái gì, nhưng anh có thể đảm bảo người mà em đưa ra nước ngoài sẽ không bị một chút tổn thương nào.”
Nếu đã dám cướp người của Cam Cửu, vậy thì cũng không còn đường để lo lắng chuyện tương lai nữa rồi!
Lâm Sở Sênh kinh ngạc nhìn Thẩm Mạc, rồi lại cười tít mắt.
Thẩm Mạc là một kẻ máu lạnh, hơn nữa trước giờ anh không bao giờ lo chuyện bao đồng, nhưng lần này lại kiên quyết vì Lâm Sở Sênh
Có một kiểu yêu được gọi là tôn trọng, gọi là phối hợp vô điều kiện, hơn thế nữa có thể gọi là phụ xướng phu tùy! Sự nhìn xa trông rộng của anh, sự cưng chiều của anh bây giờ đều là cám dỗ trợ mạng đối với Lâm Sở Sênh
Thành thật mà nói, kể từ khi gặp Thẩm Mạc, bầu trời xám xịt trong cô mới xuất hiện ánh sáng sắc màu
Lâm Sở Sênh chủ động hôn lên môi Thẩm Mạc, từng chút từng chút, cam tâm dâng hiến những điều tốt đẹp nhất của cô
Thẩm Mạc đặt Lâm Sở Sênh lên bàn, lúc cởi quần cô ra mới phát hiện cô không mặc quần lót
“Em đúng là to gan thật đấy!” Nói xong, anh vỗ một cái lên mông cô
Lâm Sở Sênh ban đầu vốn rất phối hợp, nhưng vì một cái vỗ này mà cô lập tức có người lại, ôm lấy cơ thể định nhảy xuống.
“Nhưng anh thích!” Thịt đến miệng rồi, sao Thẩm Mạc có thể buông tha được, anh lật người Lâm Sở Sênh lại, mạnh bạo tiến vào.
Chờ đến lúc xong chuyện, trên bàn Thẩm Mạc đã thành một đống hỗn loạn, tất cả giấy tờ tài liệu đều đã rơi hết xuống đất.
Lâm Sở Sênh hoảng hốt nhớ lại, cũng chính tại nơi này, Thẩm Mạc đã từng nói, về sau phải tiết chế cho tốt, thế mà mới chưa được bao lâu, hai người đã diễn ra cảnh tượng này rồi!
Thấy Lâm Sở Sênh đang chìm đắm trong suy nghĩ, Thẩm Mạc hôn lên trán cô, “Còn có tâm trạng để nghĩ tới chuyện khác nữa cơ à, xem ra anh vẫn chưa dốc hết sức rồi.” Sau đó, Lâm Sở Sênh lại cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng của nơi nào đó trên cơ thể Thẩm Mạc
Cô giật mình, cũng không biết lấy được tinh thần từ đâu mà nhảy xuống đất muốn bỏ chạy
Nhưng đáng tiếc, cô vốn không phải là đối thủ của Thẩm Mạc
Cô bị anh ấn lên tường, sung sướng chơi đùa.
“Nhớ lấy, sau này bất luận xảy ra chuyện gấp gì cũng không được ra ngoài trong bộ dạng này!” Cứ nghĩ tới cảnh lỡ bị người khác phát hiện ra dáng vẻ này của Lâm Sở Sênh, ngọn lửa trong lòng Thẩm Mạc lại bùng lên, càng thiêu đốt, anh càng ra sức!
Lâm Sở Sênh bị dằn vặt đến mức nói chuyện cũng khó khăn, đôi mắt mê ly, giọng nói run rẩy, đến mức có thể nghe thấy cả tiếng khóc.
Trước mắt người khác, Lâm Sở Sênh là một người rất mạnh mẽ, nhưng chỉ khi ở trước mặt Thẩm Mạc, cô mới để lộ ra vẻ nữ tính nhất của mình
Thẩm Mạc càng thấy càng vui mừng hơn, ông trời thương xót, vào lúc cuộc đời anh trở nên u ám nhất, ông đã ban tặng Lâm Sở Sênh cho anh, cho anh sắc màu duy nhất của cuộc đời này!