Thiên Kim Báo Thù





Đau đến tận tim nhưng lại không hề nguy hiểm đến tính mạng! Kiểu tra tấn sống không bằng chết thế này cũng chỉ để Cam Cửu tận hưởng cảm giác thú tính không ai sánh được của hắn.

Han!

Trịnh Điềm chỉ hận không thể ăn hết thịt, uống hết máu của Cam Cửu!

Nhưng cô không thể làm được gì.

Hai tay cô bị người ta giữ chặt, dù đâm đau đến mấy thì cũng không thể nhúc nhích được

Có mấy lần Trịnh Điềm đau đến mức ngất đi, nhưng một lúc sau lại tỉnh lại trong cơn đau, cứ thể lặp đi lặp lại

Có lẽ trước mặt Cam Cửu, Trịnh Điềm không phải là người, cô chỉ giống như một món đồ chơi sống,3việc cô còn sống cũng chỉ là để hầu hạ hắn mà thôi

Người bên ngoài vào báo với Cam Cửu là Thẩm Phong đến gặp hắn, Trịnh Điểm thầm thở phào một hơi, ít ra thì cũng có thể yên tĩnh một lúc

“Con đĩ kia, mày vui lắm à? Thẩm Phong đến chứ không phải Thẩm Mạc đâu, không ai giúp được mày hết! Vừa nãy mày còn quỳ xuống cầu xin tao như chó, bây giờ lại trở mặt nhanh như vậy, xem ra là vẫn chưa học được cách nghe lời.” Cam Cửu ngừng lại, vỗ lên mặt Trịnh Điếm.

“Hôm nay ông đây nói cho mày biết, nếu mày không chết thì kể cả con ông trời cũng không thể đưa1mày đi đâu!” Cam Cửu vốn còn cho rằng Trịnh Điềm đã khuất phục, đang định tha cho cô thì biểu cảm của cô lại khiến cơn giận khó khăn lắm mới tìm được của hắn bùng lên.

Cam Cửu không tin là mình không thể thuần phục được Trịnh Điềm, nếu không thì hắn sẽ đổi họ! “Cầm kìm nhổ ra đây!” Hắn nổi trận lôi đình, dọa những người trước mặt hoảng sợ vội vàng chạy đi lấy kìm.

Trịnh Điềm sợ đến mức trợn tròn mắt lên, “Không, Cửu Gia, tôi van anh, tôi xin anh, đừng làm vậy, tôi sai thật rồi, sau này anh nói gì thì tôi cũng nghe theo anh hết!” Mặc dù Trịnh Điềm không biết Cam6Cứu định làm gì, nhưng sau khi bị giày vò nhiều như vậy, cô thật sự rất sợ.


“Tao đã nói phải là làm trí nhớ của mày tốt hơn.” Vẻ mặt Cam Cửu không hề thả lỏng chút nào.

Nước mắt Trịnh Điểm chảy xuống, khuôn mặt vốn đã cắt không còn một giọt máu giờ lại càng trắng bệch hơn, “Cửu Gia, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, anh muốn tôi làm gì cũng được!” Trịnh Điểm vừa khóc vừa bắt đầu giãy giụa, ghé sát môi vào người Cam Cửu, chủ động hôn những chỗ mà cô có thể chạm vào được trên người hắn, dù cho như thể có thấp hèn đến mức bản thân Trịnh Điềm cũng coi thường4chính mình! “Muộn rồi!” Cả người cô lại bị Cam Cửu ném lên giường

Sau đó tay Trịnh Điềm bị người khác khống chế

“Nhổ!” Giọng nói của Cam Cửu khiến Trịnh Điềm cảm thấy đó là giọng nói vang lên từ địa ngục.

“A!”

Đầu óc Trịnh Điềm vẫn còn đang mơ hồ, cơn đau ập đến khiến cô kêu lên thảm thiết

Mười đầu ngón tay vốn nối liền với tim, đây đích thị là một kiểu tra tấn sống không bằng chết! Trịnh Điềm hét lớn một tiếng rồi ngất đi

Mà lúc này Cam Cửu cũng giải tỏa xong, cả người hắn run lên mấy hồi rồi mới chầm chậm đứng lên khỏi người Trịnh Điểm.

Đàn em của hắn đứng bên cạnh, đưa móng tay3chảy máu đầm đìa vừa rút khỏi tay Trịnh Điềm cho hắn

“Ném đi, bôi ít thuốc cho cô ta là được.” Cam Cửu liếc nhìn ngón tay máu thịt lẫn lộn của cô, trong lòng thoáng hiện lên một cảm xúc khác lạ, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi

Với hắn, phụ nữ lúc nào cũng phải dùng tới thủ đoạn mới được

Cam Cứu hừ lạnh một tiếng, hắn không tin là mình không trị nổi Trịnh Điềm.

sửa sang lại quần áo xong, Cam Cửu thong thả đi ra ngoài xem Thẩm Phong có chuyện gì mà lại đến tìm hắn vào giờ này.

Trịnh Điềm bị bôi thuốc đau đến mức tỉnh lại, không phải là do người giúp việc dùng sức, mà là vừa chạm nhẹ vào vết thương thì đã khiến cô đau đến thấu tim gan rồi, cũng không biết là do máu hay do mồ hôi mà Trịnh Điềm cảm thấy ga giường dính hết vào người, khiến cô rất khó chịu.


Trịnh Điềm nhịn đau, cuối cùng cũng bôi xong thuốc

“Cô gái, cậu chủ chỉ ăn mềm không ăn cứng, cô cứ chiều theo cậu ấy thì sẽ không phải chịu nhiều khổ cực đến thế này.” Khác với cấp dưới của Cam Cửu, người giúp việc lại cảm thấy đồng cảm với cô

Trịnh Điềm không nói gì, chỉ quay đầu sang một bên, bây giờ cô không dám thể hiện cảm xúc thật sự của mình ra bên ngoài nữa

Người giúp việc thở dài một hơi, thu dọn đồ đạc của mình rồi rời đi

Trong căn phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình cô.

Thuận theo hắn? Trịnh Điểm muốn cười nhưng nước mắt lại chảy ra

Chiều theo Cam Cửu chỉ có thể sống cuộc sống chẳng khác gì một con chó, không có cuộc sống của riêng mình, không có nhân cách, không có lòng tự tôn, ngày nào cũng vẫy đuôi như một con chó để cầu xin hắn thưởng cho một bữa ăn

Trịnh Điềm tự ôm lấy người mình, cô thật sự rất sợ cảm giác tối tăm này, rất sợ sự tra tấn khiến người ta sống không bằng chết này

Gió khẽ thổi vào mang theo hương thơm ấm áp của mặt trời bên ngoài lại khiến Trịnh Điềm nảy ra một ý nghĩ, cô vùng vẫy đứng lên, nhìn tấm rèm cửa đang phập phồng kia, nhịp tim cô cũng bắt đầu tăng theo.

Cô đứng cạnh cửa sổ, đây là tầng ba của biệt thự, nếu nhảy xuống thì chắc chắn sẽ chết

Nhảy xuống là sẽ được giải thoát.

Trịnh Điềm nhìn thoáng qua căn phòng ở sau lưng, lần đầu tiên cô nở một nụ cười thật lòng

Vĩnh biệt sự tra tấn sống không bằng chết mà cô đã phải chịu đựng!


Sau đó, cô tung người nhảy từ bệ cửa sổ xuống

Mà ở phòng khách phía dưới, Cam Cửu cảm thấy rất khó chịu vì Thẩm Phong đến đòi người, đang nổi điên với cái bàn thì đột nhiên nghe thấy tiếng “rầm” vang lên, hắn khẩn trương hỏi: “Tiếng gì vậy?” Đàn em của hắn chắc chắn đã chạy ra ngoài xem trước, thấy Trịnh Điềm đang nằm trong vũng máu, không ai dám nói lời nào

“Chết tiệt!” Cam Cửu lao ra, bế xốc Trịnh Điềm lên, “Bệnh viện, đi bệnh viện!” Hắn hoảng loạn hô lên, trái tim bỗng trào lên cảm giác trống rỗng

Cơ thể Trịnh Điềm mềm nhũn, dường như không còn chút sức sống nào nữa, từ đầu đến cuối, Cam Cửu không dám nhìn vào cô, hắn đang sợ, đúng vậy, hắn rất sợ rằng Trịnh Điềm sẽ chết

Vừa đưa cô đến phòng cấp cứu, Cam Cửu vội vàng túm lấy cổ áo bác sĩ, “Nếu ông không cứu được cô ấy thì ông đây sẽ giết chết cả nhà ông!” Bác sĩ cũng là người có kinh nghiệm, ông đẩy tay Cam Cửu ra, “Nếu anh không bỏ tay ra thì chắc chắn cô ấy sẽ chết đấy.” Nói vậy tức là Trịnh Điểm vẫn chưa chết? Nghe xong tin này, Cam Cửu nhanh chóng thả tay ra, không chết, không chết là tốt rồi.

Bên này Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc đã làm xong việc của mình, hai người thu dọn phòng ốc xong xuôi rồi Thẩm Phong mới gõ cửa, Lâm Sở Sênh tự mình đi ra mở, vừa thấy Thẩm Phong về một mình, trái tim cô lập tức lạnh đi

Thẩm Phong là người nhà họ Thẩm, hơn nữa cũng coi như là người có đầu óc, chỉ cần anh ta muốn thì chắc chắn có thể đón Trịnh Điềm về, dù chỉ đón về gặp mặt một lúc thôi cũng được

“Trịnh Điềm đang cấp cứu ở bệnh viện, tạm thời không thể về được.” Thẩm Phong thong thả nói, nhưng ánh mắt lại hơi rũ xuống, trong không còn ngang ngược như trước nữa.

“Anh có ý gì?” Lâm Sở Sênh hơi ngạc nhiên, mới một ngày trôi qua thôi mà, sao Trịnh Điểm lại phải đi cấp cứu, chẳng lẽ? Trái tim cổ lạnh đi, cô biết ngay là tên biến thái Cam Cửu kia sẽ giày vò Trịnh Điềm mà! “Cô ta nhảy từ trên lầu xuống tự sát, mới được đưa đến bệnh viện rồi.” Thẩm Phong thật thà nói ra những gì mình đã nhìn thấy.

Tự sát:

Nếu còn chịu đựng được thì ai lại đi tự sát?

Hỏi địa chỉ xong, Lâm Sở Sênh lập tức rời đi, Thẩm Mạc cũng vội vàng đi theo cô

Thẩm Phong thấy Lâm Sở Sênh lo lắng cho cô trợ lý này như vậy, lại nghĩ đến dáng vẻ mất hồn của Cam Cửu, ngộ nhỡ...

Thẩm Phong không nhịn được híp mắt lại, từ bây giờ, anh ta bắt đầu cầu nguyện, tốt nhất là cô gái này nên chết đi cho rồi!

Lâm Sở Sênh đến bệnh viện, Cam Cửu đang ngồi bệt dưới đất ngoài hành lang, bên cạnh hắn còn có vài người đàn em

Lâm Sở Sênh vừa thấy mấy người này liền tức điên lên, nhưng cô vẫn còn chút lý trí, cô không để ý đến Cam Cửu nữa mà chỉ lo lắng chờ sẵn ở cửa ra vào.


Cam Cửu ngẩng đầu nhìn Lâm Sở Sênh, cũng không nổi trận lôi đình như trước mà chỉ im lặng ngồi đó, thậm chí còn không buồn động đậy

Cuối cùng, cửa phòng phẫu thuật cũng được mở ra, Trịnh Điềm nhắm chặt mắt lại, trên mặt không hề có tí máu nào, nếu không đeo mặt nạ khí thì trông chẳng khác gì người đã chết

Lâm Sở Sênh vội vàng tiến đến, vì toàn thân phải bồi thuốc nên bây giờ Trịnh Điềm cũng không mặc gì trên người

Lúc chuyển giường, chăn trên người Trịnh Điềm bị xê dịch, cho nên Lâm Sở Sênh nhìn thấy rất rõ, ngoài những vết thương đã được băng bó lại thì trên người Trịnh Điềm còn có cả vết lằn của thắt lưng, vết cào cấu! Ngay đến mấy đầu ngón tay cũng bị thương.

“Vị nào là người nhà của bệnh nhân?” Bác sĩ cầm bệnh án gọi một tiếng

“Tôi.” “Tôi.” Lâm Sở Sênh và Cam Cửu lao lên cùng một lúc.

“Bệnh nhân có nhiều chỗ gãy xương, sọ não bị xuất huyết rất nghiêm trọng, nếu như bệnh nhân có thể tỉnh lại trong vòng hai mươi từ tiếng thì có thể thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dù cô ấy có tỉnh lại thì cũng phải rất chú ý, trường hợp của cô ấy, nếu sau này còn bị va chạm gì đó nữa thì rất dễ xảy ra tình trạng vỡ màng não và chảy máu trong.” Bác sĩ dặn dò rất cẩn thận, nói cách khác, dù Trịnh Điểm có khỏe lại thì vẫn sẽ là một người lúc nào cũng trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng.

Tựa như sau chuyện này, trong người cô ấy sẽ có một quả bom hẹn giờ, có thể nổ tung bất kì lúc nào

“Được, được, về sau tôi sẽ chú ý hơn.” Cam Cửu vội vàng đồng ý, chỉ cần Trịnh Điềm còn sống là được.

“Còn nữa, trên người bệnh nhân có khá nhiều vết thương, hơn nữa có thể thấy rõ đây không phải là vết thương được tạo thành do ngã xuống đất mà giống như bị ai đó tra tấn, móng tay cũng bị rút ra, chúng tôi đã kiểm tra, kẽ ngón tay của bệnh nhân cũng có vết thương, cá nhân tôi đề nghị mọi người nên báo cảnh sát về tình huống này.” Đây cũng là lần đầu tiên bác sĩ gặp bệnh nhân như vậy nên phá lệ nói thêm một chuyện ngoài lề

Lâm Sở Sênh đứng cạnh gật đầu liên tục, trong lòng đã thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Cam Cửu.

Chuyện nhổ móng tay mà hắn cũng dám làm, hắn có còn là người của nền văn minh này nữa không? Nghe rợn cả người.

Trịnh Điềm bị đẩy vào trong phòng theo dõi đặc biệt, Cam Cửu thay quần áo vô trùng, định vào xem thì lại bị Lâm Sở Sênh chặn lại, “Nếu anh Cam thật sự muốn lấy mạng Trịnh Điềm thì đáng ra lúc đó không nên đưa cô ấy tới đây mới phải!” “Cô nói vậy là có ý gì?” Nếu không có Thẩm Mạc ở đây thì hắn đã xông lên rồi chứ đừng nói là có tâm trạng đứng đây nói chuyện với Lâm Sở Sênh thế này

“Ý của tôi rất đơn giản, chính anh đã ép Trịnh Điềm phải tự sát, ngộ nhỡ cô ấy tỉnh dậy rồi thấy anh, thấy mình vẫn chưa thoát khỏi anh thì có lẽ cô ấy sẽ nghĩ cách để tự sát tiếp đấy! Nếu anh không muốn cô ấy chết thì hãy giải thoát cho cô ấy đi.” Lâm Sở Sênh càng nói càng thấy tức.

“Tất nhiên, tôi sẽ kiện chuyện của Trịnh Điểm, tôi muốn chống mắt lên xem thử nhà họ Cam của anh có thể liều lĩnh đến mức nào, thành phố Thanh này không ai quản được anh thì tôi sẽ hiện lên tận Bắc Kinh, để xem nhà họ Cam các anh có thể dùng tay che trời nổi nữa không?” Thầy Trịnh Điềm đang hấp hối qua cửa sổ thủy tinh, Lâm Sở Sênh cảm thấy cực kì phẫn nộ.

Rốt cuộc là kiếp trước Trịnh Điềm đã tạo ra cái nghiệt gì mà lại gặp phải tên súc sinh này chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận