Lâm Sở Sênh nói vậy, ngay cả ba Thẩm cũng phải tiên phong vỗ tay.
Rõ ràng chỉ đơn giản là đấu thầu một miếng đất mà đột nhiên Lâm Sở Sênh nói một câu như “sự hưng vong của quốc gia”, cũng giống như đang nhắc nhở mỗi người có mặt tại phòng đấu thầu, khiến họ cũng không thể không kiêng kị cục diện căng thẳng của thế giới bấy giờ.
Một quốc gia có quân đội vững mạnh đồng nghĩa với việc quốc gia đó cũng rất vững mạnh
Quốc gia coi trọng quân đội như vậy sẽ là lời cảnh cáo cho những người thường xuyên khiêu khích kia: “Sau khi chuẩn bị xong chuyện khắc phục hậu quả, chúng3tôi có thể ra quân bất cứ lúc nào!” Thời đại vũ khí hạt nhân, kẻ khiêu khích nào cũng cần có dũng khí.
Ông Cam tuyệt đối không dám loại bỏ kế hoạch này của Lâm Sở Sênh, thậm chí nó còn có thể kinh động đến Trung ương, đến lúc đó Thẩm Thị sẽ lại nổi tiếng khắp cả nước, hơn nữa nhà nước cũng không thể không đầu tư cho dự án lớn như vậy được
Ông Cam mím chặt mối lại
Ông ta hận! Tốn nhiều tâm tự như vậy mà cuối cùng vẫn bị Lâm Sở Sênh đánh bại bằng chiêu này
Hội trường lại một lần nữa vang lên tiếng vỗ tay.
“Vậy thì tôi tuyên bố, mảnh đất này1thuộc về Thẩm Thị, không biết các vị ở đây có ý kiến gì không?” Nếu chuyện này đã rơi vào tình thế không thể thay đổi được nữa thì cứ chủ động một chút, coi như để lại ấn tượng tốt cho mọi người, tăng thành tích chính trị của bản thân lên bằng bản kế hoạch của Lâm Sở Sênh, coi như là trong cái rủi có cái may
Đúng là lão hồ li.
Ông Cam cũng chỉ hỏi cho có, dự án này ông ta còn không dám loại bỏ thì ai dám phản đối?
Lâm Sở Sênh khẽ cúi đầu, coi như cảm ơn tràng pháo tay của mọi người, cái tên Lâm Sở Sênh lại vang danh một lần6nữa rồi.
“Mục đích sử dụng mảnh đất này đã được quyết định, tôi hi vọng là các vị không tự ý thay đổi, tôi có quyền thu hồi nó về bất kì lúc nào!” Cuối cùng ông Cam dặn dò một câu, xem như kết thúc buổi đấu thầu ở đây
Vốn dĩ phiên đấu thầu này còn phải trải qua vòng hai, vòng ba gì đó nữa, bây giờ tất cả các công đoạn đều được lược bớt, trực tiếp quyết định chọn Thẩm Thị, sau đó là trực tiếp bàn bạc về vấn đề phân công công việc
Ông Cam ra ngoài đầu tiên, còn Lâm Sở Sênh thì bị mọi người vây kín lại ở phía sau, cả đám đều4xúm vào khen cô là thiên tài kinh doanh, không hổ danh là nữ vương kinh doanh của Thẩm Thị, dù làm gì thì cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Lâm Tiêu Tiêu bị dồn vào một góc, liền nhìn Lâm Sở Sênh bằng ánh mắt căm hận.
Rõ ràng Lâm Tiêu Tiêu xinh đẹp hơn Lâm Sở Sênh, đáng lẽ ra cô ta mới phải là người đứng giữa cả vạn người như vậy chứ! Lâm Tiêu Tiêu nắm chặt móng tay vào lòng bàn tay, muốn trách thì chỉ có thể trách Lâm Sở Sênh nham hiểm, đưa một bản kế hoạch giả nên mới khiến cô ta bị mất mặt như vậy! Chắc chắn là như thế, Lâm Sở3Sênh thật nham hiểm!
Lúc ra khỏi cửa, Lâm Tiêu Tiêu còn cố ý đuổi theo, cô ta kéo tay Lâm Sở Sênh lại, “Lâm Sở Sênh, cô đừng đắc ý, chắc chắn cô sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!” Lâm Sở Sênh lạnh lùng liếc nhìn Lâm Tiêu Tiêu, cô dùng sức hất cô ta ra, “Vốn dĩ cô và tôi đã không cùng một đẳng cấp rồi, có đầu óc chút đi.” Sau đó cô mở cửa, ngồi thẳng vào trong xe
Lâm Tiêu Tiêu đứng đấy tức đến mức giậm chân, cô ta vẫn luôn cảm thấy mình xinh đẹp, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ lại, trừ khuôn mặt ra thì cô ta còn có gì? Thật ra đến tuổi này rồi thì khuôn mặt đã không còn là thứ quan trọng nhất nữa.
Lên xe, Lâm Sở Sênh cảm thấy chiếc xe này cực kì bất thường
“Đây không phải chiếc xe chúng ta lái đến vào sáng nay?” Nhìn một lúc lâu cô mới tổng kết ra được một câu như vậy
Tài xế liếc nhìn gương chiếu hậu
“Đúng, vừa nãy Thẩm tổng đặc biệt cho người đến đổi, phanh của chiếc xe lúc nãy có vấn đề.” Tài xế nói rất hời hợt, nhưng Lâm Sở Sênh lại lo lắng, phanh của ô tô có vấn đề, tức là người trong xe có thể bị nguy hiểm đến tính mạng bất kì lúc nào
Mà chiếc xe kia được lái từ biệt thự của Thẩm Mạc đến đây, chắc chắn không ai có thể động tay động chân được ở đó, vậy thì nhất định có người đã ra tay ở tòa thị chính, dù sao thì Lâm Sở Sênh và người của cô ở trong đấy lâu như vậy, những chuyện khác thì không nói, nhưng chắc chắn tài xế phải đi vệ sinh
Mà đối với người đã ủ mưu từ lâu thì chừng ấy thời gian cũng đủ rồi.
“Hả? Sao xe lại xảy ra vấn đề lớn như vậy?” Một người đi cùng sợ hãi hô lên
Dù sao cũng chẳng ai dám lấy tính mạng của bản thân ra để đùa
“Tạm thời vẫn chưa rõ lắm, nhưng Thẩm tổng đã cử người đi điều tra rồi, chắc sẽ sớm có kết quả thôi.” Lái xe an ủi vài câu, sau đó không ai lên tiếng nói gì nữa.
Trừ Lâm Sở Sênh, tất cả mọi người đều rướn cổ nhìn ra ngoài, ai cũng sợ xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
Lâm Sở Sênh cảm thấy chuyện này không đúng lắm, cô lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Mạc, nhưng điện thoại đổ chuông rất lâu mà đầu dây bên kia vẫn không có ai nghe máy, chuyện lớn nhất ở Thẩm Thị vào ngày hôm nay chắc hẳn là chuyện đấu thầu mảnh đất công này chứ không phải chuyện nào khác.
Lâm Sở Sênh nhíu chặt mày, hai người kia thấy sắc mặt cô không tốt lắm, cảm thấy chắc chắn xe gặp vấn đề gì đó nên lại càng lo lắng hơn
Cuối cùng cũng đến cửa ra vào của Thẩm Thị, lúc xuống xe, chân của hai người đi cùng Lâm Sở Sênh đã mềm đến mức suýt nữa ngã xuống đất.
Lúc đi vào văn phòng, Lâm Sở Sênh cũng thấy các nhân viên hôm nay bất thường, cả đám đều ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của mình, không ai dám nói chuyện, thậm chí cô còn cảm thấy mấy người này không dám thở mạnh, kì lạ, thật sự quá kì lạ.
“Giám đốc Lâm, Phó Tổng Giám đốc Thẩm bảo là khi nào chị về thì lập tức vào phòng họp.” Người tạm thời thay thế Trịnh Điểm cúi đầu nói chuyện với Lâm Sở Sênh.
Nhưng cô ấy không tự nhiên như Trịnh Điểm, có vẻ như vẫn đang sợ Lâm Sở Sênh nên nói rất ít.
Lâm Sở Sênh khẽ gật đầu, cô để tài liệu ở văn phòng rồi đi ra gõ cửa phòng họp, nghe thấy bên trong vang lên tiếng “mời vào”, Lâm Sở Sênh mới đi vào
Ban đầu Lâm Sở Sênh còn tưởng rằng Thẩm Phong tính gây chuyện gì nên đi bộ đến, kết quả Lâm Sở Sênh vừa mở cửa ra thì lập tức bị dọa đến mức nhảy dựng lên, ba Thẩm vốn rất ít xuất hiện ở công ty hôm nay cũng đến đây.
Trừ Thẩm Mạc ra thì tất cả các quản lý cấp cao đều đã có mặt đầy đủ
“Giám đốc Lâm ngồi đi.” Ba Thẩm không nói gì, Thẩm Phong coi như được dịp thể hiện, anh ta chỉ tay ra hiệu cho Lâm Sở Sênh ngồi đối diện mình
“Giám đốc Lâm, đây là lời chất vấn bên thị chính mới gửi sang, không biết là ai đã đồng ý bản kế hoạch xây dựng viện dưỡng lão của cô nhỉ?” Thẩm Phong đưa bản kế hoạch ra trước mặt Lâm Sở Sênh, sau đó lại cầm một bản khác lên, “Còn đây là bản kế hoạch cuối ngày hôm qua Chủ tịch Thẩm nhận được.” Khi đẩy bản thiết kế khác sang, Thẩm Phong lại giải thích thêm.
Lâm Sở Sênh híp mắt lại, nể tình người ta đã ở đây chờ mình nên cô liếc nhìn cả hai bản kế hoạch, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, “Trước hết, bản thiết kế của tôi đã được Thẩm tổng thông qua chứ không phải tôi đột nhiên thay đổi, thứ hai...” Lâm Sở Sênh cầm bản kế hoạch thứ hai lên, “tôi cảm thấy Phó Tổng Giám đốc Thẩm cũng phải giải thích xem tại sao bản kế hoạch của tôi lại nằm trong tay người phụ trách bên công ty Lâm Thị?” Lâm Sở Sênh trực tiếp đặt bản kế hoạch xuống mặt bàn ở ngay trước mặt ba Thẩm.
“Tôi nhớ là Giám đốc Lâm cũng có cổ phần ở công ty Lâm Thị này mà, cấp dưới lấy bản kế hoạch của cô ra dùng mà cô lại hỏi tôi là đang xảy ra chuyện gì? Tôi còn phải hỏi ngược lại Giám đốc Lâm, có phải là cố định giúp Lâm Thị được quan tâm hơn không đấy?” Có ba Thẩm ngồi đây trấn áp cục diện, Thẩm Phong ăn nói cũng mạnh miệng hơn.
Lâm Sở Sênh cười lạnh vài tiếng, cô gõ tay xuống mặt bàn, chuyện này rất khó để giải thích chỉ bằng cách nói suông
Trong mắt người khác, Lâm Sở Sênh im lặng tức là cô đang đuối lý, người Thẩm Mạc đề bạt cũng muốn nói thay Lâm Sở Sênh vài câu, nhưng thấy ba Thẩm ngồi đó, không ai dám lên tiếng.
Toàn bộ phòng họp trở nên yên lặng lạ thường
Cuối cùng, Lâm Sở Sênh không gõ bàn nữa, cả người cô đổ ra sau, dựa hẳn lưng vào ghế, “Vậy thì không biết Phó Tổng Giám đốc Thẩm có dự định gì?”
Hỏi một câu như vậy tương đương với việc Lâm Sở Sênh thừa nhận lời nói của Thẩm Phong
“Làm theo quy định của công ty, đuổi việc.” Thẩm Phong liếc nhìn ba Thẩm, anh ta còn hơi nâng giọng để thể hiện khí thế của mình.
Thẩm Phong đuổi việc Lâm Sở Sênh vào đúng thời điểm cô vừa ký xong dự án này, dù dự án có làm ra tiền hay không thì hành động sa thải này của Thẩm Phong cũng rất dễ bị người khác nghi ngờ rằng anh ta có ý kiến với bên tòa thị chính.
Ba Thẩm vẫn không nói câu nào, chỉ ngồi yên ở chỗ của mình, nhìn bản kế hoạch đặt trên bàn, không rõ là đang nghĩ gì.
Lâm Sở Sênh cũng không nói là có đi hay không, cô đang ngồi ở trên ghế thì điện thoại rung, cô cầm điện thoại lên xem, không nhịn được mím môi cười cười
Sau đó cô nhanh chóng đặt điện thoại xuống, “Không biết quy định này chỉ dành cho một nhóm người nhất định hay giành cho tất cả mọi người?” Lâm Sở Sênh nhìn thẳng vào Thẩm Phong.
“Tất nhiên là tất cả mọi người rồi.” Thẩm Phong trả lời với vẻ thoải mái
Người gửi bản kế hoạch này cho Lâm Tiêu Tiêu là anh ta, nhưng chắc chắn không có bất cứ chứng cứ nào, dù đích thân Lâm Tiêu Tiêu đến đây cũng vô ích nên Thẩm Phong cũng không có gì phải sợ
Lâm Sở Sênh đã hiểu rõ, cô khẽ gật đầu, sau đó từ từ đứng lên, đi đến trước mặt trưởng phòng kế hoạch, vỗ vỗ ghế của anh ta, “Đứng lên.” Lâm Sở Sênh nói với vẻ rất thong thả.