Thiên Kim Báo Thù





Tính tình cậu Cả nhà họ Thẩm vốn rất hiền lành, không hay so đo với Thẩm Phong, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không vin vào chuyện này để bắt lỗi!

Là phó tổng giám đốc của công ty mà lại không phân biệt được chuyện công - chuyện tư, vì ân oán cá nhân mà không để ý đến lợi ích của công ty chính là bất nghĩa! Đường đường là con riêng, đã được cậu Cả nhà họ Thẩm cất nhắc rồi mà không biết điều, lại còn muốn chiếm lấy vị trí của người ta, đó chính là bất trung!

“Ba, con không hề!” Thẩm Phong không thể giải thích nổi với Lâm Sở Sênh, đành chuyển ánh mắt sang ba Thẩm

Ba Thẩm giơ tay lên, ý bảo Thẩm Phong không cần nói nữa,3ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh

Khi đối diện với ba Thẩm, Lâm Sở Sênh còn hơi ngẩng đầu lên, nhưng cô không hề có cảm giác khí thế của mình yếu đi chút nào.

“Lâm Sở Sênh, mấy trò vặt này không có tác dụng gì với tôi đâu! Nếu trong vòng ba ngày tới cô không thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục thì lập tức rời đi!” Ba Thẩm nói xong, trực tiếp đứng lên bỏ đi, không hề nói thêm bất kì câu nào nữa.

Vậy là coi như đã xong

Vẻ mặt Lâm Sở Sênh vẫn bình thường, đúng là gừng càng già càng cay

Hàng chữ trên tài liệu là do Lâm Sở Sênh cố ý dùng font chữ nhỏ nhất để thêm vào, nhìn thì chẳng khác nào dòng ngăn cách1bình thường

Hơn nữa Lâm Sở Sênh còn cố ý cài đặt cho tờ giấy nào cũng có dòng phân cách, nên mới có thể qua mắt được nhiều người như vậy


Hôm nay lúc in ra, Lâm Sở Sênh cố ý chỉnh font chữ lớn hơn nên tên của Thẩm Phong mới hiện rõ

Thẩm Phong không thể phản bác lại nổi vì đột nhiên bị Lâm Sở Sênh dọa sợ, mà hòm mail thật sự có chức năng ấy, lúc gửi thư Thẩm Phong cũng đã đặc biệt chú ý không để tên của mình hiện lên rồi, nhưng anh ta vẫn sợ rằng máy tính chưa xóa hết nên mới không dám cứng miệng nói

Đợi đến lúc anh ta phản ứng lại được thì những lời Lâm Sở Sênh vừa nói sẽ chẳng còn tí tác dụng nào6nữa.

Vốn dĩ thứ này là do Lâm Sở Sênh cài đặt, ai gửi thì cũng như nhau, không thể coi là chứng cứ buộc tội Thẩm Phong được

Sau khi bị nhìn thấu, cô cũng chỉ xấu hổ cười nhẹ một tiếng, “Vâng, tôi cam đoan là sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Lâm Sở Sênh hơi cúi đầu, xem như là cung kính tiễn ba Thẩm rời đi.

Ba Thẩm vừa bước chân ra khỏi phòng họp, Lâm Sở Sênh lập tức quay người lại nói với trưởng phòng kế hoạch, “Thật ra Chủ tịch Thẩm nghi ngờ cũng có lý, phòng làm việc của Phó Tổng Giám đốc Thẩm ai cũng có thể ra vào, cũng khó nói tài liệu này có phải là anh ta gửi đi hay không, anh nghĩ cho kĩ vào, anh có từng thảo4luận riêng với người nào trong bộ phận của anh không? Sau đó kiểm tra từng người một.”

Lâm Sở Sênh hất cằm về phía trưởng phòng IT vừa lên tiếng nói chuyện.

Mấy chuyện vặt vãnh này rất hợp với người của phòng IT.

Câu “không dám” vừa nãy của trưởng phòng IT chắc chắn đã đắc tội với Thẩm Phong, nếu anh ta còn muốn tiếp tục làm việc ở Thẩm Thị thì chỉ có thể đầu quân cho Thẩm Mạc, ngoan ngoãn phối hợp với trưởng phòng kế hoạch, làm tốt công việc của mình.

Nghe xong lời của Lâm Sở Sênh, trưởng phòng kế hoạch suýt nữa thì bật cười thành tiếng, anh ta không ngờ Lâm Sở Sênh lại đang chờ anh ta ở đây.

Thẩm Phong vừa quay lại đã khai đao bằng dự án này, chắc3chắn trong lòng anh ta đã có sẵn người phù hợp cho vị trí trưởng phòng kế hoạch, Lâm Sở Sênh lại nhân cơ hội này đá văng người của Thẩm Phong đi một cách quang minh chính đại


Bên phòng hành chính cũng đắc tội với Thẩm Phong nên chỉ có thể về phe Thẩm Mạc.

Công ty có nhiều phòng ban như vậy, bây giờ phòng kinh doanh, thu mua, hành chính, kế hoạch, nhân sự, IT đều là người của Thẩm Mạc hết.

“Chủ tịch Thẩm, xin ông chờ một chút.” Nói xong những gì muốn nói ở bên này, Lâm Sở Sênh liền chạy nhanh ra ngoài, gọi với theo bóng lưng của ba Thẩm

Ba Thẩm và Thẩm Phong đã sắp đi đến cửa thang máy, Lâm Sở Sênh thở hổn hển, gật đầu với ông ta

Hôm nay Lâm Sở Sênh dám to gan như vậy vì cô biết chắc rằng ba Thẩm sẽ không trực tiếp xử lý cô, theo những gì cô đã điều tra về ba Thẩm thì ông ta là người có thói quen quyết định rất nhanh chóng, nếu ông ta đã muốn sa thải ai thì chắc chắn đối phương sẽ không có cơ hội để lảm nhảm.

Cho dù ba Thẩm có mục đích gì đi chăng nữa thì Lâm Sở Sênh cũng muốn lợi dụng chính mục đích này của ông ta

“Tôi thấy ông nhọc lòng như vậy không đáng chút nào nên cố tình ra đây nói một câu, ông đúng là một người ba tốt.” Sau đó Lâm Sở Sênh lại khom lưng cúi đầu với ba Thẩm để thể hiện lòng kính trọng của mình với ông ta.

Nếu Lâm Sở Sênh không phải người của Thẩm Mạc thì có lẽ mọi người sẽ thấy câu nói này của cô chỉ đơn giản là tâng bốc, nhưng bây giờ, họ lại cảm thấy Lâm Sở Sênh đang châm chọc ba Thẩm.

“Lâm Sở Sênh, cô đừng có được nước lẫn cái!” Thân là con trai ngoan của ba Thẩm, tất nhiên là Thẩm Phong phải ra vẻ mình bảo vệ ba Thẩm đến thế nào.

Lâm Sở Sênh vừa cười vừa nhìn vào mặt Thẩm Phong, “Chẳng lẽ Phó Tổng Giám đốc Thẩm không muốn biết tại sao tôi nói vậy à?” Thấy ba Thẩm không phản đối, Lâm Sở Sênh lại nói tiếp, “Theo như tôi được biết thì sức khỏe của Chủ tịch Thẩm từ trước đến nay vẫn luôn rất tốt, hơn nữa ông còn rất rộng lượng, tuyệt đối không bao giờ có chuyện ông bị chọc tức đến mức nhập viện vì một chuyện cỏn con, hơn nữa nếu tôi không nhầm thì xưa nay bà Thẩm lúc nào cũng là người chuẩn bị sẵn đồ ăn cho Chủ tịch Thẩm.”

“Cô nói mấy chuyện này ra làm gì?” Thẩm Phong trừng mắt với Lâm Sở Sênh, nhưng đồng thời cũng chú ý đến phản ứng của ba Thẩm nên ánh mắt anh ta cứ đảo qua đảo lại nhìn hai người.


Trước giờ, mẹ Thẩm không bao giờ tham gia vào mấy chuyện đầu đá nhàm chán này, mà sự im lặng của bà dường như lại càng khiến đám người này kiêu căng hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là những người xung quanh mẹ Thấm đều câm, mặc kệ cho mấy người có ý đồ muốn nói gì thì nói! “Làm gì à, Phó Tổng Giám đốc Thẩm biết rất rõ mà?” Lâm Sở Sênh nói với Thẩm Phong rồi lại quay sang phía ba Thẩm, “Chỉ tiếc là Chủ tịch Thẩm mất nhiều công sức như vậy nhưng cuối cùng lại chẳng có tác dụng gì.”

Ba Thẩm hơi nheo mắt lại, cuối cùng vẫn im lặng

“Ba, ba phải tin con.” Thái độ của ba Thẩm lại khiến Thẩm Phong cảm thấy không hiểu nổi, càng như vậy thì lại càng khiến anh ta cảm thấy bất an hơn.

“Chủ tịch Thẩm đã biết cũng đã cảnh cáo anh, nhưng tiếc là anh lại chẳng hiểu gì cả.” Lâm Sở Sênh lắc đầu, thở dài một tiếng, “Nhìn Phó Tổng Giám đốc Thẩm ngẩn ra kìa, anh nghĩ lúc Chủ tịch Thẩm nổi giận với Thẩm tổng là đang dạy dỗ anh ấy ư? Là con trai của Chủ tịch Thẩm mà anh còn không biết tính tình của ông ấy à? Chắc chắn ông ấy sẽ không bao giờ nổi trận lôi đình như vậy chỉ vì một người ngoài.”

Lâm Sở Sênh vuốt tóc, “Huống chi Thẩm tổng cũng chỉ trừng trị Cam Cửu chứ không làm gì ảnh hưởng đến mạng người.” Lâm Sở Sênh tiến về phía trước một bước, ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt tái nhợt của Thẩm Phong, “Anh có nhớ Chủ tịch Thẩm đã ném thứ gì vào Thẩm tổng không?” “Dao gọt trái cây.” Thẩm Phong lập tức trả lời mà không hề nghĩ ngợi gì, cảnh tượng hôm đấy đã để lại ấn tượng rất sâu sắc đối với tất cả mọi người.

Lâm Sở Sênh khẽ gật đầu, “Dù là con dao nhỏ thì nó cũng có thể gọi là dao găm, mà từ dao trong dao găm lại đồng âm với từ “tì” trong “tì” nữ

Phó Tổng Giám đốc Thẩm có biết chữ này có nghĩa là gì không?” (*) (*) ĐỀ (bishou): dao găm - Lào (bìnă) tì từ Lâm Sở Sênh thấy có vẻ như Thẩm Phong không hiểu mình đang nói gì thì lại càng cười tươi hơn, “Nếu như chữ “tì” mông lung quá thì anh xem thử chữ “thiếp” đi, chữ này chắc là anh hiểu chứ nhỉ?” Khuôn mặt Thẩm Phong lập tức đen xì lại

Người tình của ba Thẩm không danh không phận đi theo ba Thẩm cũng khác nào những thiếp thất kém ở thời cổ đại? Mà không đúng, thiếp ở thời cổ đại thì vẫn coi như là người có chút thân phận, chỉ có tì nữ mới thấp hèn thôi.

Không ngờ cách hình dung này của ba Thẩm cũng khá chính xác

“Lâm Sở Sênh, cô có tin là tôi bóp chết cô không!” Có lẽ bị vạch trần nên thẹn quá hóa giận, không thì là vì thật sự quan tâm đến vấn đề thân phận nên Thẩm Phong đứng đấy trừng mắt giống như muốn lao lên liều chết với Lâm Sở Sênh.

“Câm miệng!” Ba Thẩm vốn đang im lặng, đến khi Thẩm Phong sắp không khống chế nổi nữa liền đánh giọng khiển trách

Những hành động đó của ba Thẩm cũng không khác gì khẳng định lời Lâm Sở Sênh nói là đúng, tính kế với cả ba ruột thì cũng chẳng phải là loại người nhân nghĩa gì, cộng thêm những lời cô đã nói khi nãy, Thẩm Phong chính là tên bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, Lâm Sở Sênh không muốn làm việc chung với loại người này thì cũng hợp tình hợp lý.

Trong lòng Thẩm Phong, ba Thẩm vẫn là người rất có uy tín, tiếng quát này của ông ta đã khiến cho Thẩm Phong tỉnh táo lại hoàn toàn, lập tức cúi thấp đầu xuống không dám lên tiếng nữa


“Cô thông minh lắm.” Ba Thẩm nghiêm túc nói bốn chữ này với Lâm Sở Sênh, sau đó dẫn Thẩm Phong đi về hướng thang máy.

Sau đó ư, không còn sau đó nữa.

Thang máy vừa mở cửa thì những nhân viên cấp cao khác cũng đi ra, tất cả mọi người đều chúc mừng Lâm Sở Sênh, nhưng sắc mặt cô lại không hề tốt chút nào, nhìn bề ngoài thì có vẻ như ba Thẩm đang khen cô, nhưng về mặt nghiêm túc ấy lại không hề giống vậy.

Lâm Sở Sênh chế giễu nhà họ Thẩm trước mặt nhiều người như thế mà ba Thẩm lại không hề quan tâm, chắc chắn không phải là vì ông ta không quan tâm đến Thẩm Phong, mà có lẽ là vì yêu cho roi cho vọt.

Ông ta muốn kích thích Thẩm Phong qua lời nói của Lâm Sở Sênh.

Từ trước đến giờ, khi ở nhà, biểu hiện của ba Thẩm luôn là yêu chiều hai mẹ con người tình của mình, còn ở công ty thì lại coi trọng Thẩm Mạc hơn, nhưng sau lưng thì sao?

Nghĩ đến khả năng này, Lâm Sở Sênh cảm thấy lưng mình lạnh toát

Lâm Sở Sênh lấy điện thoại ra xem tin nhắn của Thẩm Mạc, cô không nhịn được muốn nhổ một bãi nước bọt, Thẩm Mạc thông minh như vậy, chắc hẳn là đã biết ý đồ của ba Thẩm, bình thường thì lúc nào cũng nói nhảm, vậy mà đến khi có chuyện nghiêm túc thì chẳng hé lời nào, xấu tính!

Lâm Sở Sênh càng nghĩ càng cáu, thậm chí còn bắt đầu đứng đấy nghiến răng, mà hành động này lại vô tình dọa mấy người đang đứng quanh lấy lòng cô, họ còn tưởng mình làm gì đắc tội với cô.

Nếu chuông điện thoại không vang lên thì Lâm Sở Sênh vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, cô lấy điện thoại di động ra, cười áy náy với những người xung quanh rồi đi ra chỗ khác nghe điện thoại.

Đến khi thấy tên trên màn hình điện thoại thì Lâm Sở Sênh lại sửng sốt vài giây, sao lại là Vân Ly, cô thầm nghĩ, có phải là lại xảy ra vấn đề gì đó không: “Alo, chào Vân tổng.” Sau khi nghe điện thoại, cô vẫn chào hỏi rất khách sáo.

“Sở Sênh à, tôi đến rồi, sao lại không gọi được điện thoại cho Thẩm Mạc thế?” Vân Ly ở đầu dây bên kia lại cực kì thoải mái, còn gọi thẳng tên Sở Sênh, giống như hai người rất thân với nhau.

“Anh đến đâu rồi?” Đầu óc Lâm Sở Sênh rối bời, cô không hiểu Vân Ly đến làm gì? Vân Ly ở đầu dây bên kia cũng hơi ngẩn ra, “Thẩm Mạc không nói với cô à? Cậu ta bảo tôi đến thành phố Thanh bằng tốc độ nhanh nhất, bây giờ tôi đến rồi này, đang đứng ngay trạm tàu cao tốc.” Vốn dĩ Vân Ly định đi máy bay qua, nhưng thấy Thẩm Mạc nói gấp như vậy, anh ta đành có vẻ gì thì mua vé ấy, dù sao thì đi kiểu gì cũng sẽ nhanh hơn tự lái xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận