Thiên Kim Báo Thù



“Đợi đến khi nào người đại diện hợp pháp của Lâm Thị đổi thành tên Lâm Sở Sênh thì hãy nhắc nhở tôi.” Lâm Sở Sênh cúi đầu liếc nhìn thời gian rồi sải bước ra ngoài

Mẹ kế Lâm không muốn gặp cô, vậy thì để cô đích thân đi gặp bà ta.

Bây giờ cô lại rất muốn nhìn xem mẹ kế Lâm còn có thể bày ra thêm trò gì nữa.

Lâm Sở Sênh bảo lái xe đi thẳng đến biệt thự nhà họ Lâm, có vẻ như mấy người này biết rõ là cô đến, còn mở sẵn cả cửa cho cô.

Bên trong biệt thự vẫn được bài trí như trước, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác rất u ám

“Ôi! Tôi còn tưởng là vị khách quý nào đến thăm, hóa ra lại là cô - Lâm Sở Sênh, sao hôm nay cô lại rảnh rỗi đến đây thế này?” Lâm Tiêu Tiêu đi từ trên lầu xuống, ăn mặc trang điểm rất xinh đẹp, không hề có vẻ gì là lo lắng cả.

Thật ra thì Lâm Sở Sênh cũng không hề muốn để ý đến loại người này! “Lâm Sở Sênh, cô đừng có bày ra cái vẻ buồn nôn ấy trước mặt tôi

Tôi nghe nói, phó tổng giám đốc của Thẩm Thị về rồi, cô nghĩ Thẩm Thị vẫn còn là nơi để cho cô có thể một tay che trời được chắc?” Lâm Tiểu Tiểu là loại người không biết giữ mồm giữ miệng, trong đầu nghĩ gì thì sẽ lập tức nói ra cái đó.

Bảo sao mẹ kế Lâm lại đột nhiên chơi chiều này, hóa ra là họ tính toán như vậy, còn ung dung cho rằng cô sẽ không dám làm gì mà cứ thể để yên cho họ giày vò

Lâm Sở Sênh ngồi ở ghế sofa nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ rồi, phải giải quyết nhanh hơn nữa, cô thầm suy nghĩ rồi cầm túi xách lên, ra vẻ như đang định rời đi

“Này! Cố định đi đâu?” Lâm Tiêu Tiêu không biết là Lâm Sở Sênh định làm gì, vội vàng chạy xuống chặn đường cô lại

“Chẳng phải mấy người cho rằng tôi không có tiếng nói gì ở Thẩm Thị sao? Cứ chờ thử xem.” Lâm Sở Sênh thoải mái cười cười rồi vẫy tay một cái, ý bảo Lâm Tiêu Tiêu tránh đường


“Con để nó đi đi.” Mẹ kể Lâm lúc nãy vẫn còn tránh mặt, bây giờ lại đi ra ngoài, trên tay còn nâng một ly rượu, bên trong là rượu vang sóng sánh, “Nếu đã muốn đi thật thì hôm nay nó đã chẳng đến đây, đúng không? Lâm Sở Sênh!” Nói xong, bà ta thong thả đi xuống, ngồi vào chỗ mà Lâm Sở Sênh vừa ngồi.

Hôm nay, mẹ kế Lâm ăn mặc rất xinh đẹp, có cảm giác như đang hồi xuân.

Cảm giác đầu tiên của Lâm Sở Sênh là mẹ kế Lâm đã tìm được mùa xuân thứ hai của mình rồi? Nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng lắm, dù ba Lâm có thích bà ta đến mấy thì chắc chắn cũng sẽ không tha thứ cho việc ông ta bị cắm sừng

“Tất nhiên là tôi đến xem thử, bây giờ Vân Thị đã bắt đầu kiện Lâm Thị rồi, nếu không có cách giải quyết hợp lý, cứ làm ầm ĩ lên ở tòa thì mọi chuyện chắc chắn sẽ bị làm lớn hơn

Họ sẽ điều tra về chuyện thất thoát khó hiểu của Lâm Thị trước

Vả lại, ngộ nhỡ nếu như bị liệt vào vụ án lừa đảo thương mại thì các tài khoản liên quan đến Lâm Thị đều sẽ bị khóa, mà chúng ta, trong lòng ai cũng đều biết rõ tiền của bà đến từ đâu rồi đấy.” Lâm Sở Sênh gạt Lâm Tiêu

Tiêu sang một bên, đứng trước mặt mẹ kế Lâm.

“Trừ lời đề nghị của tôi ra thì bà còn lựa chọn khác là đi ra nước ngoài, nhưng hai người thử nghĩ xem, người đã vi phạm pháp luật rồi thì sao có thể ra nước ngoài dễ dàng như thể được, chỉ sợ là bây giờ hộ chiếu của bà đã vô dụng rồi.” Lâm Sở Sênh cười cười, nhưng khí thể không hề thua kém mẹ kế Lâm một chút nào.

“Cho nên, tôi hi vọng là bà sẽ nôn ra số tiền mà bà đã ăn của Lâm Thị.” Nói xong câu này, khi thể của Lâm Sở Sênh càng cao hơn hẳn.

Tiền của Lâm Thị là tiền của mẹ Lâm, dù cho nó có phá sản thật đi chăng nữa thì cũng phải do cô tự làm chứ không cần người khác nhúng tay vào.

Mẹ kế Lâm dừng động tác lắc ly rượu lại, hứng thú nhìn Lâm Sở Sênh, “Lâm Sở Sênh, mày đúng là rất thông minh, nhưng có vẻ mày đã quá coi thường tạo rồi, nếu đúng như lời mày nói thì việc gì mày phải đi một chuyến đến đây thể này.”

Bà ta chầm chậm đặt ly rượu xuống, “Chuyện Thẩm Phong và Thẩm Mạc không hợp nhau thì cả thế giới này đều biết rồi, bây giờ Thẩm Phong về nước, người đầu tiên cậu ta trừng trị chắc chắn sẽ là mày! Nhưng mà, hợp đồng với Vân Thị lại chính là thứ duy nhất khiến mày có thể trụ lại ở Thẩm Thị, muốn loại bỏ được mày thì phải loại bỏ được Lâm Thị

Cho nên hôm nay, mày đến đây, chỉ đơn giản là muốn nhắc nhở Thẩm Phong mà thôi.”


Nói đến đoạn cuối, mẹ kế Lâm còn vỗ tay vài cái để thể hiện cảm xúc khâm phục của bản thân!

“Một mặt, mày tạo áp lực với tao, nghĩ cách để tạo nhả tiền ra, mặt khác, mày nhắc nhở Thẩm Phong rằng, nếu muốn động đến vị trí của mày trong Thẩm Thị thì trước hết cậu ta phải phá bỏ hợp đồng với Vân Thị

Vì vậy, sau khi tao nhả tiền ra thì sẽ bị Thẩm Phong ép vào đường cùng, kế hoạch của mày cũng sẽ thành công một cách hoàn hảo.” Mẹ kế Lâm phân tích rất rõ ràng, càng nói bà ta lại càng cười tươi hơn, giống như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay bà ta vậy.

“Nhưng mà Lâm Sở Sênh này, mày độc ác như vậy, đúng là thông minh hơn bà mẹ đã chết của mày nhiều đấy.” Mẹ kế Lâm lại lắc lắc ly rượu trên tay, giống như là bà ta đã nhìn thấy tất cả những dự đoán từ ly rượu này.

Lâm Sở Sênh biết là mình không thể đi ngay được, cô liền dứt khoát ngồi xuống

Thong dong, bình tĩnh đối mặt với mẹ kế Lâm

Mẹ kế Lâm lắc lư một lúc, dường như nghĩ ra điều gì đó, bà ta cầm điện thoại ở bên cạnh lên, nghiêm túc ngồi đây xem một lát rồi đặt trước mặt Lâm Sở Sênh, “Mày đã hao tâm tổn sức như vậy để tạo nhả tiền ra, thì tao cũng phải nhả một ít coi như là chừa lại cho mày chút mặt mũi chứ nhỉ?”

Màn hình điện thoại đang sáng, mẹ kế Lâm để cho Lâm Sở Sênh xem thông báo từ ngân hàng, bà ta vừa gửi năm triệu vào tài khoản của công ty Lâm Thị

Số tiền này không quá lớn, nhưng nếu như từ giờ trở đi, các đơn hàng của Lâm Thị vận chuyển bình thường thì có lẽ cũng có thể chèo chống được một khoảng thời gian ngắn nữa

Vì có sự tham gia của Vân Thị, nếu như Lâm Thị phá sản thật thì số tiền mẹ kế Lâm đã bòn rút của Lâm Thị chắc chắn sẽ bị điều tra đầu tiên

Nếu như Lâm Thị không đóng cửa, chẳng may Vân Thị lại muốn làm ầm mọi chuyện lên thì mẹ kế Lâm cũng khó lòng mà quản lý được số tiền trong túi mình

Rõ ràng là đang ở tình thể tiến thoái lưỡng nan, không có sự lựa chọn, nhưng mẹ kế Lâm lại vẫn cực kì bình tĩnh


“Vấn đề của Lâm Thị đã được giải quyết rồi thì chúc Lâm Thị có thể hoạt động thật lâu.” Lâm Sở Sênh gật đầu với mẹ kế Lâm một cái, đã vậy thì cô cũng chẳng có lý do gì để ở lại đây nữa

Lâm Sở Sênh vừa đứng lên, mẹ kế Lâm liền thong thả nói một câu: “Vội như thể làm gì, vất vả lắm mới về nhà được một chuyến thì cũng phải ngồi một lúc đã chứ.” Mẹ kế Lâm vẫy tay, ý bảo Lâm Sở Sênh ngồi xuống chỗ đối diện

“Mày xem, mày về nhà rồi thì chắc cũng muốn gặp ba mày đúng không? Lâm Thị thành ra như vậy cũng có liên quan rất lớn đến hợp đồng của mày với Vân Thị, ba mày tức giận mắng mày vài câu, vậy mà mày lại cáu ngược lại với ba, hai người tranh chấp với nhau, mày đấy ba mày từ trên tầng xuống.” Đột nhiên, mẹ kế Lâm dừng động tác lắc ly rượu lại.

Choang!

Râm!

Bà ta ném mạnh ly rượu xuống đất! Đúng lúc ly rượu bị vỡ thành nhiều mảnh thì ba Lâm cũng được người giúp việc đưa ra, đẩy mạnh từ trên cầu thang xuống! Mẹ kế Lâm hét lên một tiếng như heo bị chọc tiết, “Cứu với! Lâm Sở Sênh, mày là đồ súc sinh.” Sau đó đưa tay ra ôm lấy cơ thể bất động của ba Lâm.

Lâm Tiêu Tiêu kéo tay Lâm Sở Sênh lại, “Lâm Sở Sênh, cô hành hung người ta rồi mà lại muốn chạy đi à, đừng có mơ!” Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Lâm Tiêu Tiêu giống như Lâm Sở Sênh là một người thật sự rất độc ác

Nhóm người giúp việc cũng giống như đang hùa theo để diễn trò, cứ ra vẻ bận rộn đi tới đi lui những chỗ khác

“Có chuyện gì đang xảy ra vậy.” Hai người ở công đoàn vừa đến đã bị khung cảnh này dọa sợ

Hai người được mẹ kế Lâm gọi đến vì chuyện bồi thường, vừa đến thì thấy cảnh này.

“Lâm Sở Sênh, mày không phải là người nữa rồi, ba mày dạy dỗ mày mấy câu thì sao chứ, sức khỏe ông ấy kém như vậy rồi mà mày còn ra tay với ông ấy nữa? Nếu ông ấy có chuyện gì thì tao sẽ không để yên cho mày đâu!” Mẹ kế Lâm nói rất lớn, vì kích động quá nên tóc bà ta xõa tung, cứ thế tùy tiện được gạt ra sau tai.

Chỉ một lát sau, cáng cứu thương đã đến, một đoàn người khiêng ba Lâm lên, chỉ trong chốc lát thôi mà mẹ kế Lâm đã khóc đỏ cả mắt, đi theo cáng lên xe cứu thương

Từ đầu đến cuối, Lâm Tiêu Tiêu vẫn luôn nắm chặt lấy tay Lâm Sở Sênh, “Lâm Sở Sênh, cô đừng hòng đi đâu, khiến ba bị thương như vậy rồi, hôm nay cô phải giải thích rõ ràng.” Càng đông người thì Lâm Tiêu Tiêu càng nói to hơn.

Lâm Sở Sênh vẫn còn đang cúi đầu băn khoăn nhìn đồng hồ, xem ra cô không thể về kịp cuộc họp lúc một giờ nữa rồi


Rõ ràng, tất cả mọi người đều biết Thẩm Phong đã trở về, chắc chắn đây sẽ là một trận chiến rất khắc nghiệt của cô, mẹ kế Lâm đã cắn thời gian rất chuẩn, gây chuyện vào ngay ngày làm việc đầu tiên của cô với anh ta, khiến cô không kịp trở tay.

Chuyện công đoàn chẳng qua là mỗi dẫn cô ra ngoài mà thôi, đúng hơn thì là lời dẫn cho những chuyện về sau, khiến cô phải đến biệt thự nhà họ Lâm.

Lâm Tiêu Tiêu vẫn còn đang ầm ĩ, Lâm Sở Sênh dùng sức hất mạnh tay ra một cái, Lâm Tiêu Tiêu liền ngã xuống đất, “Tôi tự đi được, không mượn cô phải vẫy cái đuôi sói ở đây làm gì.” Lâm Sở Sênh đi giày cao gót, bước bình tĩnh từng bước ra ngoài, không hề hoảng loạn chút nào.

“Ôi! Ôi!” Lâm Sở Sênh còn chưa đi được mấy bước thì đã nghe thấy tiếng Lâm Tiểu Tiểu kêu lên ở phía sau

Lâm Sở Sênh không quan tâm cho lắm, vốn chỉ nghĩ là Lâm Tiêu Tiêu đang giả vờ nên cũng không buồn quay đầu lại

Mãi đến khi lên xe của mình, thấy Lâm Tiêu Tiêu bị người ta khiêng đi bằng cáng cứu thương thì cô mới biết là Lâm Tiêu Tiêu bị đau thật

Nhưng mà trong tình huống này thì Lâm Sở Sênh chắc chắn không thể về họp được nữa rồi, cố lên của xe mình rồi đi theo sau xe cứu thương đến bệnh viện

Trên đường đi, Lâm Sở Sênh gọi điện cho Thẩm Mạc thông báo trước cho anh một câu, tránh trường hợp bị Thẩm Phong gây khó dễ, anh lại không biết phải ứng phó thế nào

Xe cứu thương vừa đến bệnh viện, một đám người đã ra đón, ba Lâm và Lâm Tiêu Tiêu đều được đẩy vào phòng cấp cứu.

Bên ngoài, mẹ kế Lâm ôm đầu khóc nấc lên, tất cả những người đi theo đều đứng đấy an ủi bà ta

“Lâm Sở Sênh, tao biết là mày vẫn luôn hận ba mày, tao cũng biết là tao đã làm sai rất nhiều, rất có lỗi với mày! Nhưng dù sao thì ông ấy cũng là ba mày, sao mày lại có thể ra tay nặng như vậy, mày có còn là con người nữa không?” Mẹ kế Lâm đứng đó rồi chỉ vào mặt Lâm Sở Sênh mà mắng, để tăng độ đau lòng của bản thân, thi thoảng bà ta còn tỏ vẻ không thể thở nổi, thậm chí còn có dấu hiệu sắp ngất.

Lâm Sở Sênh dựa người vào tường ở hành lang, từ đầu đến cuối không nói câu nào.

Người bên công đoàn cũng đi theo, nhưng gặp tình hình này thấy cũng không tiện nhắc đến chuyện tiền nong, chỉ an ủi vài lời rồi rời đi

Vốn dĩ chỗ cấp cứu này là nơi có nhiều loại người, mẹ kế Lâm vừa bắt đầu mắng như vậy, lập tức thu hút rất nhiều người đến hóng hớt, cả đám người xúm vào chỉ trỏ Lâm Sở Sênh.

Thậm chí, còn có vài người tự cho mình là hiểu chuyện cũng bắt đầu mắng chửi cô, nào là trên đời này sống là không được phụ lòng ba mẹ mình, ba Lâm làm gì đi chăng nữa thì Lâm Sở Sênh ra tay đánh người cũng là sai rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận