“Tôi không báo cảnh sát, đây là chuyện nhà tôi, tôi tự mình xử lý.” Ba Thẩm thể hiện khí phách của mình, cơ bản là ông ta vừa mở miệng liền có một loại khí thế khiến người khác phải nghe theo lời ông ta nói.
“Ba!” Thẩm Mạc đột nhiên nghiêm túc hô lên, “Cho dù là người nào đi nữa, chỉ cần là công dân của quốc gia chúng ta thì đều có quyền được hưởng sự bảo vệ của pháp luật, không có ai có thể cướp đoạt quyền lợi này. Hơn nữa, không ai là vật sở hữu của ai, tất cả đều thuộc về quốc gia, sau này ba đừng nói lời không có chừng mực như vậy nữa. Dù sao thì thời bây giờ, chủ nghĩa cướp bóc đã không còn thịnh hành nữa rồi.”
Bên này, Thẩm Mạc nói một cách đầy căm phẫn. Bên kia, bác Cả Thẩm bắt đầu do dự.
Nhất là câu chủ nghĩa cướp bóc càng thêm nhắc nhở bọn họ, bây giờ bọn họ đã tẩy trắng, không phải người trong giới muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết như trước kia nữa.
Bác Cả Thẩm nhìn ba Thẩm, muốn khuyên nhủ gì đó, có điều ba Thẩm không hề nhìn ông ta mà chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Mạc.
“Đi ra ngoài! Tôi nói rồi, tôi không báo cảnh sát! Đi ra ngoài!” Giọng ba Thẩm càng lúc càng lớn, nhất là khi thấy dáng vẻ nhàn nhã của Thẩm Mạc, ông ta lại càng cảm thấy phải nhanh chóng giải quyết chuyện này.
Biểu hiện của Thẩm Mạc rất không bình thường, thậm chí ông ta còn không biết Thẩm Mạc báo cảnh sát từ lúc nào.
Cảnh sát khom lưng 90 độ. Nếu thật sự không có án mạng thì bọn họ không sợ gì cả, chỉ sợ trong trò chơi của đám giàu có quyền thế này, bọn họ bị đem ra làm công cụ đấu đá.
“Được, được rồi, hiểu lầm, là hiểu lầm, chúng tôi đi trước, đi trước.” Cảnh sát đảo mắt, cân nhắc lợi và hại, cảm thấy vẫn nên rút lui, còn những chuyện khác thì chờ khi trời sáng cục trưởng tự mình đến nhà họ Thẩm nói chuyện là được.
Thấy cảnh sát nhận thua, sắc mặt ba Thẩm mới dễ coi hơn một chút.
“Khoan đã.” Lúc cảnh sát sắp đi, Thẩm Mạc đột nhiên gọi bọn họ lại, “Nếu các anh quyết đi, không định giải quyết chuyện này, vậy thì hãy dẫn người của các anh đi đi.”
Trong lòng cảnh sát run lên, lúc đầu vốn định giả ngu, lúc sau lại sợ ra ngoài bị người ta chê cười, ngay cả người của mình cũng không dám đòi.
“À, ông Thẩm, ông xem có thể thả cảnh sát ngầm của chúng tôi ra trước không? Nếu bọn họ có chỗ nào xúc phạm đến ông thì tôi nhất định sẽ báo cáo lên trên, hủy bỏ tư cách Đảng viên của bọn họ, không chừa một chút tình cảm nào cả.” Cảnh sát khom người, nhích từng bước nhỏ về phía trước, chậm như ốc sên bò.
“Chỗ tôi không có người của cậu.” Ba Thẩm không nhịn được nói.
Thấy vẻ mặt khó xử của cảnh sát, Thẩm Mạc đi vào, vỗ vai cảnh sát, ý bảo cảnh sát lùi ra sau, giao cho anh xử lý chuyện này.
Cảnh sát như phát hiện được nhánh cỏ cứu mạng, gật mạnh đầu với Thẩm Mạc rồi nhanh chóng lùi ra sau.
Thẩm Mạc nhìn ba Thẩm, trước tiên là thấp giọng cười, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, người không biết còn tưởng rằng anh bắt được tiền từ trên trời rơi xuống, “Ba, để con nói cho ba nghe, chuyện là thế này, người anh em này của con tình cờ gặp mẹ của Thẩm Phong lén lút đi trên đường, sau đó liền báo chuyện này với con, con vốn định hỏi ba xem thế nào. Ai ngờ, anh ta đi theo bà ta được một đoạn đường thì phát hiện được cái này.”
Nói tới đây, Thẩm Mạc đi tới chỗ bác Cả Thẩm, giơ tay vạch ra một thứ hình chữ nhật, “Một trang giấy, bên trên còn có bột phấn màu trắng gì đó.” Thấy bác Cả Thẩm hiểu rồi, Thẩm Mạc mới nói tiếp: “Người anh em của con hoảng sợ báo cảnh sát, cảnh sát cũng cố gắng làm tròn trách nhiệm của mình, không dám bứt dây động rừng, chỉ cử vài cảnh sát ngầm theo dõi bà ta.”
Đương nhiên, cảnh sát có thể làm tròn trách nhiệm như vậy, còn có một nguyên nhân, đó là vụ Lục Thượng Phong bị bắn có liên quan đến hàng trắng. Cảnh sát đứng mũi chịu sào, không ai dám mạo hiểm, lúc này lại xảy ra một vụ án tương tự.
Cho nên cảnh sát vô cùng để ý tới chuyện của bà ta, thậm chí còn cử nhiều cảnh sát ngầm có thân thủ giỏi theo dõi.
Lúc này, khuôn mặt của ba Thẩm khó coi như nuốt phải ruồi.
Ông ta cho rằng mình đã nắm được nhược điểm của Thẩm Mạc, kết quả lại tạo ra một trò cười tự cho là đúng.
Đương nhiên, mưu kế này của ba Thẩm thật sự rất cao tay, ông ta sắp xếp cho người tình của mình chạy trốn đến chỗ Thẩm Mạc, ép anh phải ra tay, anh vừa ra tay liền bị người ta bắt được.
Bên này Thẩm Phong diễn trò khổ nhục kế, khiến bác Cả Thẩm không thể không thỏa hiệp.
Muốn động đến mẹ Thẩm, cần có sự đồng ý của đám anh em nhà họ Thẩm, nếu không thì ba Thẩm phải bận rộn một thời gian để xử lý bọn họ.
Cảnh sát thấy không ai nói gì thì lớn tiếng ho khan, thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng lại không dám nói thẳng ra, chỉ có thể dùng cách uyển chuyển này.
“Thả người đi.” Ba Thẩm giơ tay lên, quyết định dứt khoát.
Người thông minh luôn có thể lựa chọn điều có lợi nhất với mình. Nếu hôm nay ông ta cứng đầu nói không gặp đám cảnh sát kia thì cũng không có ai dám tới đây lục soát. Nhưng mà, có nhiều người như vậy, phải xử lý như thế nào? Giết chết hết? E rằng không thể xử lý một cách tùy ý như vậy được.
Thấy người của mình được thả ra, cảnh sát khom lưng nói cảm ơn ba Thẩm, sau đó dẫn người của mình rút lui. Còn đám cảnh sát vừa được thả ra, vốn định nói gì đó, kết quả lại không nói gì nữa do bị đám cảnh sát mới tới trừng mắt lên nhìn.
Cảnh sát đi rồi, trong phòng yên tĩnh lại, thậm chí có thể nghe rõ được tiếng tích tắc của kim đồng hồ quay.
Đêm càng khuya, Lâm Sở Sênh không chịu được hắt xì.
Thẩm Mạc quay đầu lại, nhìn Lâm Sở Sênh với vẻ đau lòng, anh cởi áo khoác của mình khoác lên trên người cô, “Mệt thì về nghỉ ngơi trước đi, lát nữa anh sẽ về.” Anh giơ tay lên, ra hiệu cho người vừa được anh cứu đưa cô về.
Lâm Sở Sênh khẽ lắc đầu, cô đứng lên hoạt động gân cốt, “Không cần, em chờ anh, không gấp.”
Hiếm khi Lâm Sở Sênh nói năng dịu dàng nhỏ nhẹ với mình như vậy, Thẩm Mạc hơi động lòng, anh kéo cô qua, hôn lên trán cô một cái.
Khuôn mặt Lâm Sở Sênh đỏ lên, vừa rồi cô chỉ hơi buồn ngủ, thật sự là không mệt.
Bác Cả Thẩm trừng mắt nhìn, rồi mất tự nhiên nhìn sang bên khác, ban đầu ông ta định nói vài câu, rồi lại cảm thấy nói gì cũng không phải, dù sao thì cũng đúng là bọn họ đã nói oan cho Thẩm Mạc. Nếu vẫn luôn có cảnh sát đi theo người tình của ba Thẩm thì chắc chắn là người tình của ba Thẩm không thể bị thương trong tay Thẩm Mạc được.
Nói cách khác, người tình của ba Thẩm về tới chỗ ông ta mới bị thương.
Nói thẳng ra, kết cục của người tình ba Thẩm là do một tay ông ta gây ra. Trước đó Thẩm Phong giả vờ xin lỗi, cũng là làm cho ông ta nhìn.
Giống như Thẩm Mạc nói, ba Thẩm đã thiên vị đến mức này, thật sự là quá đủ rồi.
Thấy vẻ mặt của bác Cả Thẩm từng chút một trở nên khó coi, Thẩm Mạc mới buông Lâm Sở Sênh ra, có điều anh vẫn không nhịn được dùng đầu ngón tay chạm lên chóp mũi cô rồi mới tiếp tục chiến đấu, “Ba, nếu chuyện đã rõ ràng thì nói nhiều cũng vô ích, con chỉ không muốn để bi kịch của anh con lại xảy ra với con, cũng không muốn mẹ con bị tổn thương thêm lần nào nữa. Cho nên phiền ba buông tha cho mẹ con, ba mẹ ly hôn đi, sau này chúng ta sống riêng, không cần dây dưa gì nữa cả.”
“Không được!” Không đợi ba Thẩm nói gì, bác Cả Thẩm đã phản ứng vô cùng mạnh mẽ, “Hạo Chấn, anh không biết tại sao chú lại thành ra thế này, cũng không biết tại sao chú lại làm trái lời thề ban đầu. Nhưng mà cả nhà em dâu đã cứu mạng anh em chúng ta, chú có thể quên mất tình xưa, nhưng đám anh em bọn anh thì không. Nếu chú ly hôn với em dâu, giữa anh em chúng ta cũng không còn tình nghĩa gì nữa.” Bác Cả Thẩm hất tay áo, quay đầu sang chỗ khác, không nhìn ba Thẩm nữa.
Lúc này Lâm Sở Sênh mới hiểu được vì sao lại nói mẹ Thẩm nổi giận có thể khiến cho Thẩm Mạc trở lại tiếp nhận Thẩm Thị. Đó là vì có sự ủng hộ của đám anh em nhà họ Thẩm! Ba Thẩm muốn làm cho đám anh em này thay đổi ý định, ngoại trừ quyền lợi, còn phải dùng lý do máu mủ mới được.
“Bây giờ em có nói gì thì anh cũng sẽ không tin. Đã như vậy, nói nhiều cũng vô ích, tương lai sẽ chứng minh là em đúng.” Sắc mặt ba Thẩm cũng khó coi, suy cho cùng thì sự thật cũng bày ra trước mắt, có nói gì cũng vô dụng mà thôi.
Nếu vậy thì Thẩm Mạc vẫn là tổng giám đốc của Thẩm Thị, Thẩm Phong có quỳ cũng là quỳ không công.
Chuyện đã có kết quả, bác Cả Thẩm muốn ra về. Trước khi ra ngoài, ông ta vỗ vai Thẩm Mạc, “Làm cho tốt, bác Cả che chở cho cháu.”
Tuy rằng lời nói này nực cười, rõ ràng là vừa rồi bác Cả Thẩm có thái độ buông lỏng, nhưng Thẩm Mạc vẫn gật đầu tỏ vẻ tôn kính.
Bác cả Thẩm xoay người, lúc sắp bước ra cửa, đột nhiên ông ta cảm thấy có một cơn gió thổi tới, ông ta lập tức bật người quay đầu lại liền thấy ánh dao sáng long lanh lắc lư trước mặt mình. Có điều, đối phương không thể đâm về phía trước vì đã bị Thẩm Mạc nhanh tay chắn được.
Bác Cả Thẩm nheo mắt lại, “Thẩm Hạo Chấn, chỉ vì đứa con trai không có chí tiến thủ mà chú dám ra tay với tôi?”
Bị ông ta nhìn thấu, ba Thẩm cũng không phản bác lại, “Xin lỗi anh, chỉ cần anh đồng ý không nói ra chuyện hôm nay, em bảo đảm sẽ để anh an toàn ra khỏi đây.”
“Phì!” Bác Cả Thẩm tức giận nhổ nước bọt xuống đất, “Vậy bây giờ tôi nói rõ ràng cho chú biết, chỉ cần đám anh em già chúng tôi còn sống ngày nào thì Thẩm Phong vĩnh viễn cũng đừng mong thăng chức. Còn chú nữa, mặc dù cổ phần gốc trong tay bọn tôi không thể so được với chú, nhưng nếu chú ép buộc bọn tôi, chúng tôi cũng có thể sống mái với chú.”
Ba Thẩm từ từ lắc đầu, “Đáng không? Vì những chuyện nhỏ nhặt này mà khiến anh em chúng ta xích mích, có đáng hay không?”
“Tôi nên hỏi chú những lời này mới đúng. Hao tâm tốn sức vì một người phụ nữ, vì một đứa con trai không lên mặt được, có đáng hay không?” Lúc nói, bác Cả Thẩm vô cùng đau lòng, thậm chí ông ta còn nắm quần áo của mình mới có thể giảm bớt một chút cảm giác đau lòng.
Ba Thẩm chắp tay ra sau, “Đã vậy thì làm phiền anh Cả vĩnh viễn không được bước ra cánh cửa này.” Ba Thẩm vừa dứt lời, ngoài cửa lập tức bị bao vây.
Đây là địa bàn của ba Thẩm, ông ta có lòng tin, cho dù là Thẩm Mạc thì cũng không thể gây ra được sóng gió gì.
Bác Cả Thẩm tức giận đến mức toàn thân run rẩy. Thay đổi! Tình nghĩa sống chết cùng nhau giữa anh em bọn họ thay đổi rồi!
“Anh Cả, chỉ cần anh đảm bảo không bao giờ nói chuyện hôm nay cho bất cứ kẻ nào khác, em sẽ lập tức đưa anh về nhà.” Ba Thẩm vẫn còn dụ dỗ, nói năng như thể không thể làm gì khác được.