Thiên Kim Báo Thù





Ai cũng nhìn về phía người vừa mới nhắm vào Lâm Sở Sênh với vẻ không có chút thiện cảm nào.

“Được rồi, còn chưa đủ mất mặt à, nên làm gì thì làm việc đó đi.” Giọng nói của ba Thẩm vang lên, ông ta lạnh lùng liếc nhìn người tình của mình rồi gật đầu với đám người vây quanh, “Để mọi người chê cười rồi.” Sau đó, ông ta coi như không có chuyện gì xảy ra, dẫn mẹ Thẩm quay người đi ra ngoài, tiếp tục đón khách mới tới.

Người tình của ba Thẩm vốn đang khóc sướt mướt, nhưng thấy ánh mắt của ba Thẩm thì lập tức ngậm miệng lại.

Nói ra cũng đúng, nhà họ Thẩm có gia nghiệp lớn như vậy, có thể nào cũng không tới lượt người nhà họ Thẩm phải đích thân động tay động chân

Có rất nhiều3phục vụ rảnh rỗi, lại không có ai tiến lên giúp đỡ, ai cũng đều như đứng xem kịch vui, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề.

Thấy ba Thẩm đi khuất khỏi tầm mắt của mọi người, người tình của ba Thẩm mới không còn câu nệ gì nữa, “Anh Cả, anh phân xử giúp em với, hôm nay là hôn lễ của con trai em, dù có thể nào đi nữa thì em cũng sẽ không để ảnh hưởng đến hôn lễ của con trai em được.” Người tình của ba Thẩm đi đến trước mặt người đàn ông mà Thẩm Mạc vừa mới đưa tới, khóc lóc nói.

Bà ta vừa gọi như thế, Lâm Sở Sênh mới biết được thân phận của người có thể khiến cho Thẩm Mạc đi cùng

Đầu tiên có thể khẳng định rằng người đó không phải là anh trai1của bà ta mà chính là anh trai của ba Thẩm

Người lăn lộn trong giới, coi trọng nhất là nghĩa khí

Nếu người tình của ba Thẩm có thể làm cho bác Cả nhà họ Thẩm lên tiếng, cho dù ông ta có tiếng nói ở nhà họ Thẩm hay không thì chỉ cần một câu nói của ông ta, ba Thẩm nhất định sẽ nghe theo.

Người tình của ba Thẩm đã suy nghĩ rồi mới nhờ ông ta phân xử, dù sao thì bà ta cũng là người phụ nữ của ba Thẩm, ông ta không thể để cho bà ta xấu mặt quá được

Thẩm Mạc nhíu mày, sau đó đứng trước mặt bác Cả nhà họ Thẩm, giống như dáng vẻ đi cùng lúc nãy, “Bác xem, đó là vị trí ba cháu đặc biệt giữ lại cho bác.” Thẩm Mạc chỉ vào một vị trí8ở hàng ghế đầu

Bác Cả nhà họ Thẩm liếc nhìn, sau đó cười khách sáo với Thẩm Mạc, “Cảm ơn cháu.” Sau đó ông ta đi về phía Thẩm Mạc vừa chỉ

Còn về người tình của ba Thẩm, người ta coi như không thấy

Lâm Sở Sênh không nhịn được bật cười, thảo nào Thẩm Mạc cứ thích dùng chiêu này


Có điều, lần này người tình của ba Thẩm xem như mất hết mặt mũi rồi

Quả nhiên, khuôn mặt của bà ta đỏ bừng lên

Bà ta muốn khóc, nhưng lại không có mặt mũi nào để khóc, nhất là khi thấy có vài người phụ nữ đang cúi đầu chỉ về phía bà ta, chắc chắn là đang chê cười bà ta.

Người tình của ba Thẩm trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh, chắc bà ta đang mong có thể dùng ánh mắt của mình để9giết chết cô

Lâm Sở Sênh nhếch môi, mắt liếc bà ta rồi lại đi loanh quanh quan sát hội trường.

“Cô đừng vui mừng quá sớm.” Lâm Sở Sênh mới vừa nhìn sang chỗ khác liền nghe thấy tiếng nói của người tình ba Thẩm ở ngay phía sau

Có điều, giọng điệu của bà ta không phải kiểu thẹn quá hóa giận như cô suy nghĩ

Cô quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy được vẻ đắc ý chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt người tình của ba Thẩm.

Lâm Sở Sênh nhíu mày, không thể hiện cảm xúc gì đặc biệt, “Có thể vui vẻ trong chốc lát thì cứ vui vẻ trong chốc lát trước đã

Có ai nói trước được tương lai đâu, ít nhất là bây giờ bà đang bị mất mặt đúng không?”

“Cô Lâm đúng là suy nghĩ thoáng thật đấy.” Lâm Sở Sênh7vừa dứt lời liền có giọng nói của một người đàn ông vang lên.

Lâm Sở Sênh nhìn lại theo hướng phát ra giọng nói ấy liền thấy một người đàn ông mặc quân phục

Anh ta càng tới gần, cô càng cảm thấy anh ta quen mắt

Cô suy nghĩ thật nhanh, cuối cùng cũng nhớ ra anh ta chính là đối tượng xem mặt của Trương Nhất Nhất - người đã làm ầm ĩ trong phòng bệnh lân trước.

“Đây là người tôi đã từng nhắc đến với cậu

Cô ấy là Lâm Sở Sênh, hiện tại đang là giám đốc điều hành tổng bộ của Thẩm Thị, cũng là tổng phụ trách dự án đầu tư của Thẩm Thị.” Ông Cam chỉ tay về phía Lâm Sở Sênh, giới thiệu cô với người đàn ông này.

“Tiểu Lâm, quân khu biết Thẩm Thị có ý muốn đó cho nên vô cùng coi trọng, cố ý cử đặc phái viên Tiểu Lục đến xem


Cậu đây là Lục Thượng Phong.” Ông Cam giới thiệu theo kiểu công thức hóa

Hôm nay, ông ta bày ra dáng vẻ như một trưởng bối hiền lành, ít nhất là không thể hiện sự thù địch của mình với cô.

Nghe cái tên Lục Thượng Phong, Lâm Sở Sênh không nhịn được bật cười

Đặt tên là Lục Thượng Phong, không biết nhà anh ta muốn anh ta thăng quan tiến chức đến mức nào mới đặt cái tên này nữa

Có điều, có thể làm đặc phái viên của quân khu thì ít nhất cấp bậc của anh ta cũng phải là đoàn trưởng.

“Rất hân hạnh được gặp anh, chuyên viên Lục.” Lâm Sở Sênh chủ động đưa tay ra

Đương nhiên, cô sẽ không vì biết anh ta là người có thân phận địa vị ở quân khu mà có cách nhìn khác về anh ta.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi Giám đốc Lâm, có điều lần gặp nào cô cũng khiến tôi ngạc nhiên đấy.” Ngay cả phép lịch sự cơ bản nhất Lục Thượng Phong cũng không có, tay anh ta không hề động đậy

Lâm Sở Sênh từ từ rút tay lại, chắp tay ra sau lưng, “Chuyên viên Lục thì khác, lần gặp nào anh cũng rất có khí phách.” Chính là không hề có phong độ chút nào, câu mắng này có chỉ để ở trong lòng

“Trùng hợp thể, hai người quen nhau à?” Ông Cam thấy Lục Thượng Phong không hề nể mặt Lâm Sở Sênh thì tươi cười tới mức nhằn cả khóe mắt, còn tỏ vẻ rất ngạc nhiên hỏi một câu

“Tôi thà rằng không quen.” Càng lúc Lục Thượng Phong càng cư xử quá đáng hơn, thậm chí Lâm Sở Sênh còn có cảm giác ai mà nói thêm câu gì nữa thì anh ta sẽ mắng người ngay lập tức

Lâm Sở Sênh sầm mặt xuống, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, tên này đúng là ngoa ngoắt thật! Có điều, Lâm Sở Sênh tự nhận mình vẫn biết khoan dung, ít nhất là trước khi dự án kết thúc, cô không muốn phải nhiều lời với loại người này.

Cái gì gọi là “cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng” đại khái là chỉ ngay lúc này đây

Lâm Sở Sênh vốn định chào hỏi rồi thôi, không thèm nói chuyện với bọn họ nữa, nhưng bọn họ lại không cho cô một chút cơ hội nào.

“Anh!” Cô gái làm rơi khay lúc nãy vốn đang đứng một bên, đột nhiên nín khóc, chạy về phía bên này, tựa người vào Lục Thượng Phong

Nói cách khác, cô ta là em gái của Lục Thượng Phong?


Thảo nào người tình của ba Thẩm lại đắc ý như vậy

Nhất định là bà ta đã biết được thân phận của cô gái này

Nghĩ cũng phải, lúc đầu mẹ Thẩm không muốn để ý đến chuyện thế tục, nhưng hôm nay lại đến dự hôn lễ này đã là rất hiếm có rồi

Chắc chắn người tình của ba Thấm là người phụ trách chuyện trong hôn lễ, bên này có gió thổi cỏ lay gì mà bà ta không biết được chứ?

“Tại sao lại khóc? Ai ức hiếp em, cứ nói với anh, chắc chắc anh sẽ không tha cho cô ta!” Mặc dù Lục Thượng Phong đang nói với em gái, nhưng anh ta lại nhìn Lâm Sở Sênh.

Vừa rồi bên này gây động tĩnh lớn như vậy, bọn họ không biết mới là lạ.

Tuy rằng người đứng xem đều nhìn ra được chuyện này không thể trách Lâm Sở Sênh, nhưng người nhà của cô gái thì khác, chắc chắn bọn họ sẽ cho rằng Lâm Sở Sênh là người gây chuyện

Hơn nữa, không cần biết vì nguyên nhân gì mà cô em gái họ Lục này về cùng phe với người tình của ba Thẩm, nhưng chắc chắn Lục Thượng Phong sẽ không cho rằng em gái mình lại hại người khác.

Cho dù có thật sự hại người đi nữa thì cũng là người bị hại không đúng.

“Anh, em xem tin tức thầy Giám đốc Lâm là một người vô cùng hiếu thảo, em chỉ đơn thuần muốn làm quen với cô ấy nên mới tự nghĩ ra cách như thế, nào ngờ cô ấy không hề giống trong lời đồn gì cả.” Rõ ràng là bản thân dùng thủ đoạn xấu xa, vậy mà còn đứng đó ấm ức thút thít kể lể, logic của cô em gái này thật chẳng giống ai

Lục Thượng Phong vừa nghe, khuôn mặt vốn đã tối sầm, lúc này lại trở nên tối đen hơn cả Bao Công.

“Nói vậy tức là cô Lục đây không làm việc ở Thẩm Thị Tuy việc làm cô thất vọng khiến tôi cảm thấy rất áy náy, có điều cô Lục đã nhắc nhở tôi một chuyện, quy định của Thẩm Thị có vấn đề.” Thay vì đợi cho người ta nói mình, chẳng bằng mình đánh đòn phủ đầu trước.

Cho dù em gái của Lục Thượng Phong có chỗ dựa thì sao chứ? Nhà họ Thẩm tổ chức tiệc lớn mà lại có người có thể cầm khay từ bếp đi ra, chuyện này là sao? Nếu lỡ có người muốn bỏ thuốc ngủ, thuốc diệt chuột thì chẳng phải muốn bỏ là bỏ được sao.

Càng nghĩ càng cảm thấy đây là chuyện lớn.

Em gái của Lục Thượng Phong không thể trả lời Lâm Sở Sênh

Có vẻ như Lâm Sở Sênh đang nói đến nội bộ Thẩm Thị, nhưng thật ra thì cô đang nói thẳng mặt em gái của Lục Thượng Phong vào bếp nhà người ta phá đám, dù cô ta có nói thế nào thì cũng không nói lại được

Nếu cô ta nói là được người tình của ba Thẩm đồng ý, vậy khác nào thừa nhận hành động bất trung bất nghĩa của người tình ba Thẩm.

Em gái của Lục Thượng Phong không phải kẻ ngu ngốc

Lúc sốt ruột không biết trả lời thế nào, cô ta trề mỗi đứng đó, không nói lời nào.


“Được rồi, tôi biết miệng lưỡi Giám đốc Lâm rất sắc bén, thế nhưng con bé là người của nhà họ Lục, chưa tới lượt người ngoài khoa tay múa chân đâu.” Lục Thượng Phong chính là điển hình của bênh vực người nhà một cách vô lý

Một người đàn ông mang phong cách như vậy, thật sự không đáng yêu chút nào.

Lâm Sở Sênh hít sâu một hơi, sự kiên nhẫn của cô sắp bị mài mòn hết rồi

Đau đầu nhất là gặp phải loại người càn quấy thế này, tình huống này chẳng khác gì câu nói “tú tài thấy binh có lý không nói được”

Lâm Sở Sênh liên tục hít sâu mấy lần, cô nhìn Lục Thượng Phong với vẻ rất bình tĩnh, “Anh xem, anh lại sai rồi, tôi chỉ đang nói đến quy định nội bộ của Thẩm Thị, không hề có liên quan gì đến cô Lục cả

Hơn nữa, tôi cũng không rảnh rỗi đi nói móc người khác

Anh thấy có đúng không?”

“Mọi người đừng nóng giận, người chị này của tôi bảo thủ từ nhỏ, nhưng lại tốt bụng lắm.” Lâm Tiêu Tiêu đứng ở một bên lập tức xen vào

Có điều, lúc này cô ta đã bỏ cái tay chống ở hông xuống, đi lại rất bình thường, như thể đang cố tình muốn lấp liếm sự thật rằng cô ta là phụ nữ có thai vậy

“Anh, em còn chưa cảm ơn chị gái này.” Miệng lưỡi em gái Lục Thượng Phong cũng rất ngọt

Vừa thấy Lâm Tiêu Tiêu đi tới, cô ta liên tươi cười nói, thậm chí còn thân thiết kéo tay Lâm Tiêu Tiêu

Lúc nãy cố ta diễn em gái làm thuê bình thường, bây giờ lại khôi phục dáng vẻ tiểu thư nhà quan

“Cảm ơn cô.” Thấy em gái đã nói như vậy rồi, Lục Thượng Phong nhất định phải biểu hiện gì đó

Anh ta khẽ gật đầu với Lâm Tiêu Tiêu, coi như là lời cảm ơn.

“Không có gì, tôi nghĩ nếu đổi lại là người khác thì cũng sẽ làm giống như tôi thôi.” Lâm Tiêu Tiêu đỏ mặt, cúi đầu, xấu hổ như cô gái ngây thơ chưa trải việc đời.

Có điều, cái bụng hơi nhô lên của cô ta lại vô cùng châm chọc

Lời nói này của Lâm Tiêu Tiêu cũng thật có ý tứ, đổi lại là ai cũng sẽ giúp em gái Lục Thượng Phong, nhưng Lâm Sở Sênh lại không giúp.

“Mấy vị trò chuyện tiếp đi, tôi có việc đi trước.” Lâm Sở Sênh giơ tay gọi phục vụ bưng vài ly rượu tới

Cô dẫn đầu cầm một ly rượu vang giơ lên với mọi người, xem như là thể hiện đủ lễ tiết, kính rượu trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận