“Nhất Nhất, cậu lại ăn nói khách sáo rồi.” Lâm Sở Sênh lập tức tỏ vẻ không vui.
Trương Nhất Nhất lắc đầu cười, “Thẩm tổng cũng nói cho tớ biết vụ Bắc Kinh của Lục Thượng Phong rồi, tớ có ra mặt thì dù người bên trên muốn trách tội thì anh ta cũng chẳng có lý do gì.” Thấy Lâm Sở Sênh còn định nói gì đó, Trương Nhất Nhất lập tức đút miếng dưa chưa ăn vào miệng cô.
“Tớ cũng hiểu tâm ý của cậu, không phải là tớ muốn phân biệt rõ cảm xúc của cả hai, mà là không cần phải hi sinh vô ích. Lâm Sở Sênh, cậu thấy thế nào?” Trương Nhất Nhất cầm khăn ướt lên lau tay, quay đầu ra ngoài3cửa.
“Cậu nhìn xem, nếu để lòng mình lắng xuống thì sẽ phát hiện ra thế giới này vẫn cực kì tươi đẹp, những lo lắng trước mắt rồi cũng sẽ thành quá khứ, tớ vẫn đang nhìn về phía xa với rất nhiều hi vọng, tương lai còn rất nhiều thời gian, về sau nếu gặp chuyện mà không làm được thì chắc chắn tớ sẽ không khách sáo.” Trong khoảnh khắc này, Trương Nhất Nhất đột nhiên trở nên khác hẳn trước kia, thậm chí còn có cảm giác cô ấy đã trưởng thành hơn hẳn.
Nhưng mà cô ấy đã nói như vậy rồi, Lâm Sở Sênh cũng không khuyên gì nữa.
Chỉ cần thuận lợi hủy cuộc quân hôn này là được rồi.
Suy cho cùng thì Lục Thượng2Phong không phải là Cam Cửu, ít nhất anh ta cũng không quá vô lại.
Trương Nhất Nhất nói mấy câu với Lâm Sở Sênh rồi đứng lên chuẩn bị đến bệnh viện, “Ba mẹ tớ nhập viện vì tớ, về tình về lý, tớ cũng phải đến bệnh viện thăm họ.”
Cô ấy còn nói thêm, “Chuyện cũng không lớn lắm, nếu đã chọn cách lừa họ rồi, cùng lắm thì tớ tự gánh lấy vậy, nói là định khiến hai người ngạc nhiên, nào ngờ Lục Thượng Phong lại bất ngờ tự đến trước.”
“Nếu họ không tha thứ cho tớ thì tớ sẽ quỳ xuống van xin họ, là ruột thịt mà, tớ không tin là họ sẽ nhẫn tâm đến vậy.”
Sống trên đời lúc nào cũng phải có1hi vọng, cố gắng nhìn về phía xa.
Lâm Sở Sênh thật sự rất quý Trương Nhất Nhất, dường như lần nào gặp cô ấy cũng luôn tỏ ra tươi cười, dù là đau khổ vì gặp phải một người đàn ông cạn bã, cô ấy cũng sẽ đánh bại những cảm xúc tiêu cực ấy bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó đứng lên, lại trở về là một Trương Nhất Nhất vô lo vô nghĩ trước kia.
Lâm Sở Sênh tự mình tiễn Trương Nhất Nhất ra ngoài, lúc ở cửa, Trương Nhất Nhất đột nhiên quay lại, ôm chầm lấy cô, “Nghe nói người đàn ông kia của cậu thật ra rất nhỏ nhen đúng không, bây giờ tớ ôm cậu cho anh ta ghen chết đi, ai1bảo hôm qua anh ta dám để tớ lại trong phòng một mình chứ.”
Sau khi ôm xong, nếu Lâm Sở Sênh không trốn nhanh thì chưa biết chừng cô đã bị Trương Nhất Nhất hôn luôn rồi.
Dây dưa như vậy một lúc, hai cô gái mới tươi cười tách nhau ra.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào giữa hai người, giống như có ánh sáng màu đỏ xuất hiện.
Có lẽ, tình bạn thuần khiết chính là thứ đẹp đẽ nhất trên đời!
Lúc quay người về, trên mặt Lâm Sở Sênh vẫn còn đượm ý cười, có điều cô vẫn phải tranh thủ xử lý nhanh chuyện của Trương Nhất Nhất mới được.
Hôm nay chính là ngày đầu tiên Thẩm Phong quay lại làm kể từ khi chịu đả kích1đến giờ.
Vốn dĩ hôm nay chính là ngày tổ chức cuộc họp hàng tháng, Thẩm Phong đã âm thầm quyết định phải cố gắng đứng lên từ chỗ bị ngã, phải khiến bản thân đau đớn đến tột cùng rồi phấn chấn vươn lên.
Nhưng cuối cùng Thẩm Mạc lại hoãn cuộc họp này lại, khiến cho Thẩm Phong ngay cả cơ hội lộ mặt cũng không có.
Với tư cách là trợ lý đặc biệt, Thẩm Phong được xếp ngồi ở vị trí trước kia của Vương Phi. Thật ra vốn dĩ Thẩm Phong là người được ba Thẩm đích thân phân chức, nên anh ta hoàn toàn có thể ngồi ở ngoài phòng làm việc của Thẩm Mạc, nhưng phòng nhân sự lại cố ý sắp xếp như vậy để kích thích anh ta.
Có vẻ như bây giờ cục diện càng ngày càng rõ ràng hơn, sau lần ầm ĩ vừa rồi, ngay cả những người kỳ cựu nhất cũng ủng hộ Thẩm Mạc, điều này đủ để nói rõ là vị trí của anh đã không thể dao động được nữa rồi. Tất nhiên là bây giờ mọi người phải thể hiện sự trung thành của mình, để sau này còn lăn lộn theo Thẩm Mạc.
Mười một giờ ba mươi phút trưa, sắp đến giờ ăn cơm trưa, đây chính là thời điểm mà mọi người thường có cảm giác lười nhác, thậm chí còn vừa ngồi ở vị trí của mình, vừa bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau.
Tất nhiên, không có ai chủ động nói chuyện với Thẩm Phong cả.
Thẩm Phong ngồi yên ở vị trí của mình, nhìn chằm chằm vào màn hình, định dùng cách này để thể hiện rằng mình không thèm để ý đến xung quanh.
“Phó Tổng Giám đốc Lâm đến rồi.” Không biết là ai lên tiếng nhắc nhở một câu, tất cả mọi người đều trở nên ngoan ngoãn, khu làm việc yên tĩnh như một lớp học.
Tiếng giày cao gót càng ngày càng đến gần hơn, Thẩm Phong căng thẳng đến mức toát hết cả mồ hôi tay, nhưng anh ta lại không dám ngẩng đầu lên nhìn thử! Đúng vậy, anh ta đang căng thẳng, cực kì căng thẳng, thậm chí anh ta còn không dám nghĩ xem Lâm Sở Sênh sẽ sỉ nhục mình như thế nào.
“Hôm nay tôi có chuyện muốn nói với mọi người, kế hoạch từ thiện quy mô lớn của Thẩm Thị chúng ta sắp bắt đầu rồi, bốn rưỡi chiều nay bên quân đội sẽ cử người đến kiểm tra, tôi hi vọng mọi người sẽ chuẩn bị lại một lượt, đừng có để xuất hiện chuyện ăn nói không suy nghĩ, nếu kế hoạch này mà có vấn đề gì thì tôi tin chắc không phải ai cũng gánh nổi đâu.” Ánh mắt sắc bén của Lâm Sở Sênh quét một vòng quanh những người đang có mặt ở nơi này.
Không một ai trong số những người ba hoa chích chòe vừa nãy dám ngẩng đầu lên.
Lâm Sở Sênh liếc đồng hồ, “Còn nữa, mọi người nhớ chú ý kỷ luật trong văn phòng, tôi không muốn sau khi người của quân đội tới, chúng ta lại bị đánh giá là có tinh thần rã đám!” Giọng của Lâm Sở Sênh rất cao, nhưng lại cực kì khí thế.
Lúc cô nói chuyện, không có bất kì âm rung nào.
Như thể cô chính là một nhà lãnh đạo bẩm sinh vậy!
Lâm Sở Sênh có quan tâm đến lời đánh giá của người trong quân đội không? Có quỷ mới biết.
Dù sao Lâm Sở Sênh đã nói vậy rồi thì mọi người ở đây cũng đều tin cả.
Cô vỗ tay một cái, ra hiệu mình đã nói xong, bảo mọi người tiếp tục làm việc.
Nhưng sau khi nói xong, Lâm Sở Sênh không đi ngay mà cô tiến lên vài bước, đứng lại trước bàn làm việc của Thẩm Phong.
Dường như tất cả mọi người trong văn phòng đều dựng tai lên nghe ngóng, ai cũng cảm thấy bão sắp đến rồi.
Kể cả Thẩm Phong cũng nghĩ như vậy.
Lâm Sở Sênh gõ vào bàn của Thẩm Phong, “Anh lập tức tìm khách sạn thật đắc sắc, tốt nhất là thuộc quyền sở hữu của Thẩm Thị, khoảng năm rưỡi chúng ta sẽ xuất phát từ công ty đến khách sạn, muộn nhất là sáu rưỡi phải có đồ ăn. Còn nữa, chuẩn bị thêm vài tiết mục giải trí.”
Từ đầu đến cuối, Lâm Sở Sênh chỉ dùng giọng điệu bàn giao công việc cho cấp dưới để sai bảo Thẩm Phong, thậm chí còn cố ý giảm tốc độ nói của mình lại.
Thẩm Phong hơi sững sờ, thật ra buổi sáng hôm nay anh ta không hề có công việc gì cả, bây giờ đột nhiên giao việc như vậy, thứ nhất là anh ta chưa kịp phản ứng lại, thứ hai đây là việc trước đây anh ta chưa làm bao giờ, nên trong thoáng chốc đầu óc anh ta trở nên trống rỗng.
Nhưng chỉ một lát sau, anh ta đã suy nghĩ thông suốt, là một trợ lý thì làm mấy chuyện này cũng là rất bình thường, “Được, tôi làm ngay đây.” Giọng nói của Thẩm Phong rất thấp, so về khí thế thì rõ ràng là bây giờ anh ta đã thua Lâm Sở Sênh rất nhiều.
“Còn nữa, đặt sẵn khách sạn rồi đến đấy xem thử đi, đừng để xuất hiện bất kì một sai sót nào. Xong việc anh có thể về nhà nghỉ ngơi, chiều nay không cần quay lại công ty nữa.” Lâm Sở Sênh lại nhìn đồng hồ, giống như sắp có chuyện cực kì gấp gáp, không thể chậm trễ thêm một giây phút nào.
“Tại sao?” Mặc dù đã nghĩ kĩ là phải nhịn, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, Thẩm Phong vẫn không thể nhịn nổi.
Lâm Sở Sênh lại liếc mắt nhìn đồng hồ, “Tôi vẫn biết là anh không có năng lực gì, nhưng không ngờ là lại kém cỏi đến mức này đấy! Vì sao ư? Bây giờ tôi nói cho anh biết nhé, vì anh họ Thẩm, vì anh đã khiến cho Thẩm Thị mất mặt, tôi không mong là người ta đến đây thăm rồi mà trong đầu vẫn còn chê cười đứa con bất hiếu của Thẩm Thị.”
“Vì anh mà bây giờ tôi đã muộn hai phút đồng hồ, có lẽ anh không hiểu nổi trong hai phút này tôi có thể xử lý được bao nhiêu việc, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở anh, đừng khiến cho Thẩm Thị phải xấu hổ vì anh nữa.” Lâm Sở Sênh nói liên tục một tràng dài, nói xong thì lập tức sải bước rời đi.
Đến khi Lâm Sở Sênh vào phòng làm việc của mình, Thẩm Phong chỉ nghe thấy tiếng cười rất rõ bên cạnh.
Đúng vậy, nực cười thật đấy!
Đã từng là một phó tổng giám đốc nói một là một, nói hai là hai, bây giờ lại phải làm trợ lý cho người ta, lại còn phải chịu nhục.
Thậm chí còn không đến lượt Thẩm Mạc ra mặt, Lâm Sở Sênh cũng không cần cố ý nghĩ kế để trừng trị anh ta, nhưng vẫn có thể khiến anh ta xấu hổ đến mức không thể ngóc đầu lên được!
Nực cười biết bao, cả công ty đều chuẩn bị cho người bên quân đội đến thị sát, nhưng cuối cùng mình lại là người còn chẳng có tư cách để được thị sát.
Lâm Sở Sênh vừa về văn phòng thì có tiếng người gõ cửa, cô nói một tiếng mời vào thì thấy trưởng phòng nhân sự tươi cười đi đến, “Phó Tổng Giám đốc Lâm, đây là danh sách nhóm nhân viên được chuyển lên chính thức, cô xem thử, xem có gì cần sửa đổi không?”
Sau đó cung kính dùng hai tay đặt danh sách xuống cạnh bàn phím của Lâm Sở Sênh.
Hợp đồng với nhân viên mới của công ty cũng phải có chữ ký của phó tổng giám đốc, bình thường sẽ có chuyên viên bên phòng nhân sự đến, hôm nay trưởng phòng phòng nhân sự lại đích thân tự mình mang sang, chắc chắn là còn có việc gì đó. Lâm Sở Sênh thấy rõ nhưng không nói rõ ra, chỉ thoải mái ký tên lên danh sách, “Con người xưa nay luôn ghê gớm, có thể qua được ải này của bà chắc hẳn là không có vấn đề gì rồi.”
Lâm Sở Sênh cố ý nói đùa, tất nhiên cũng không phủ nhận là cô đang cố ý lấy lòng trưởng phòng nhân sự.
Nhớ ngày đó, thật ra khi mới bắt đầu hợp tác, cả hai đều không hề vui vẻ gì, nhưng đã lên được đến vị trí này rồi thì cũng nên có sự độ lượng với những người này.
Trưởng phòng nhân sự ngại ngùng cười cười, “Không dám, không dám.” Trong lòng bà ta lại thầm cảm thấy may mắn, trước kia mình đã chọn đúng, Lâm Sở Sênh này hoàn toàn không phải là người mà Vương Phi có thể so sánh được.
“Phó Tổng Giám đốc Lâm, vừa nãy tôi có nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và Trợ lý Thẩm, dù sao thì Trợ lý Thẩm vẫn còn một lớp quan hệ, ngộ nhỡ chẳng may anh ta bị kích thích quá, chỉ sợ sẽ làm ra chuyện gì đó quá đà.” Trưởng phòng nhân sự nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng quyết định nhắc nhở Lâm Sở Sênh.