Thiên Kim Báo Thù





Vốn dĩ Thẩm Mạc còn đang ở kia sắp xếp công việc cho cấp dưới, nhưng cuối cùng thấy Lâm Sở Sênh thành ra như vậy rồi, anh chẳng buồn quan tâm gì nữa, vội vàng túm cô lại.

“Em muốn gặp Nhất Nhất, em muốn gặp Nhất Nhất.” Lâm Sở Sênh giãy giụa, muốn Thẩm Mạc buông mình ra.

Nhưng sao Thẩm Mạc dám buông tay vào lúc này được, anh vội ôm chặt Lâm Sở Sênh vào lòng, ôm chặt đến mức cô không thể thở nổi nữa, “Lâm Sở Sênh, em nghe này, Trương Nhất Nhất không sao, người gặp chuyện không phải là Trương Nhất Nhất mà là Lục Thượng Phong.”

Sau khi nghe được câu này, Lâm Sở Sênh mới thở phào một hơi, đồng thời không nhịn nổi nữa mà bật khóc.

Vốn dĩ Lâm Sở Sênh đã3hạ quyết tâm là sau này sẽ không bao giờ khóc nữa, nhưng bây giờ cô không nhịn nổi, cuối cùng cô không thể nhịn nổi.

Mấy năm qua, hình ảnh máu me của em trai đã liên tục giày vò cô như một cơn ác mộng, cô luôn tự nói với mình, phải mạnh mẽ hơn, chỉ khi mạnh mẽ thì cô mới có thể sống theo ý mình, mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ.

Nhưng bây giờ, nếu Trương Nhất Nhất cứ thế xảy ra chuyện ngay trước mặt cô thì sao cô có thể chịu được?

Nhưng mà bên này đã xảy ra chuyện, Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc nhất định phải đến xem.

Có điều vẫn phải mất một khoảng thời gian, khi hai người còn đang trên đường thì mọi chuyện đã được2điều tra gần xong.


Hóa ra cảnh sát đã phát hiện ra một ổ buôn bán thuốc phiện, sau khi điều tra hang ổ thì đã bị xổng mất hai người, hơn nữa hai người này còn cầm theo khá nhiều hàng cấm, cảnh sát đã ban lệnh truy nã toàn quốc, nào ngờ hai người kia lại bất ngờ gặp phải Lục Thượng Phong.

Vốn dĩ hai người kia đều là dân liều mạng, lúc thấy quân phục họ lại tưởng rằng cảnh sát đã cấu kết với quân đội để bắt mình nên bị kích động, định giết người, cũng may là Lục Thượng Phong đã xử lý được hai người này.

Còn mấy người ngồi ăn cơm ở phòng bên cạnh thì đều bị tiếng súng làm cho sợ hãi, cả đám người không ai dám ra ngoài, việc đầu1tiên họ làm là gọi thông báo cho quân đội, để người bên quân đội đến.

Lần này cũng coi như là có thu hoạch, hai người kia chết, hàng cấm mà bọn họ giấu cũng đã được tìm ra.

Lúc Lâm Sở Sênh đến nơi thì cả tòa nhà đã bị quây kín lại bằng dây cảnh giới, Trương Nhất Nhất ôm ghì lấy Lục Thượng Phong chưa rõ sống chết, cô ngồi yên đấy không cho ai đến gần.

“Nhất Nhất, Nhất Nhất!” Lâm Sở Sênh thấy trên người Trương Nhất Nhất toàn là máu thì vội đẩy những người đang chặn đường ra, lao đến.

Trương Nhất Nhất thấy Lâm Sở Sênh thì mới thở phào nhẹ nhõm, “Sở Sênh, chở bọn tớ đến bệnh viện đi, tớ muốn đến bệnh viện!”

Nhân viên y tế đứng ở bên cạnh nghe thấy1Trương Nhất Nhất nói vậy thì vội tiến lên đón Lục Thượng Phong, nhưng nào ngờ Trương Nhất Nhất vừa thở phào xong lại ôm chặt lấy anh ta như đang bảo vệ sói con, “Cút, cút hết đi cho tôi!”

“Đồng chí Trương Nhất Nhất, tôi ra lệnh cho đồng chí thả Lục Thượng Phong ra, không được làm chậm trễ việc cấp cứu!” Lãnh đạo cấp cao hôm nay cũng rất mất kiên nhẫn.

“Dựa vào cái gì chứ? Tôi là vợ của Lục Thượng Phong, tôi có quyền lựa chọn bệnh viện cho anh ấy, còn quân đội mấy người ư, tôi nói cho mà biết, tôi không tin mấy người, đừng có ở đấy ra vẻ trước mặt tôi, tôi khinh!” Trương Nhất Nhất nói một hơi rồi quay đầu lại, lập tức thay đổi nét mặt với1Lâm Sở Sênh, “Sở Sênh, đưa bọn tớ đi đi.”

Cũng may là Thẩm Mạc cũng đã chuẩn bị trước, xe cứu thương của Thẩm Thị lập tức tiến đến chở người đi, Trương Nhất Nhất là người nhà của bệnh nhân nên chắc chắn cũng phải lên xe cùng.


Trương Nhất Nhất đi trước rồi, tất nhiên Lâm Sở Sênh cũng phải nói một câu, “Mặc dù tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng với tư cách là vợ của thủ trưởng Lục, cô Lục hoàn toàn có quyền lựa chọn bệnh viện, hơn nữa, tôi cũng tin chắc rằng bệnh viện Thẩm Thị không hề thua kém bệnh viện của quân đội đâu.”

Nói vậy xong, Lâm Sở Sênh quay đầu, lên xe của Thẩm Mạc rồi cũng rời đi theo xe cấp cứu.

Tuy lần này quân đội cũng khá mất mặt nhưng không ai dám nói gì, dù sao thì nổ súng lâu như vậy, có rất nhiều quan chức quân đội đang ngồi trong phòng bên cạnh, nhưng lại chẳng có ai đến xem thế nào, ngay cả xe cứu thương cũng mới được gọi cách đây không lâu.

Với tư cách là người nhà của nạn nhân, Trương Nhất Nhất nổi giận cũng là chuyện dễ hiểu.

Trương Nhất Nhất đến bệnh viện trước, cả hai người đều phải làm kiểm tra toàn diện, tất nhiên, kết quả là Trương Nhất Nhất gần như không có vấn đề gì, cùng lắm là bị trầy da. Trong khi đó, Lục Thượng Phong lại thảm hơn rất nhiều, cả người anh ta đã trúng tổng cộng ba viên đạn, mặc dù không vào mấy chỗ quan trọng, nhưng vì khoảng thời gian bị thương khá dài, mất rất nhiều máu nên hiện giờ đang nguy hiểm đến tính mạng.

Anh ta phải được phẫu thuật cấp cứu ngay lập tức.

Trương Nhất Nhất bôi thuốc xong đi ra, Lâm Sở Sênh kéo tay Trương Nhất Nhất, nhưng cô lại không biết phải nói gì. “Xin lỗi cậu.” Mặc dù từ này chẳng có tác dụng gì nhiều, nhưng nó luôn được dùng để thể hiện lòng áy náy.

Trương Nhất Nhất khẽ lắc đầu, “Chuyện này không thể trách cậu được, chúng ta cũng không lường trước được việc này, tỷ lệ gặp phải chuyện máu chó thế này cũng tương đương với tỷ lệ người trúng xổ số đấy.” Trương Nhất Nhất nói rất nhẹ nhàng, nhưng trông cô ấy vẫn vô tình để lộ ra cảm giác có vẻ hơi đau buồn.

Vốn dĩ chuyện hôm nay đã được lên kế hoạch xong xuôi, bỏ thuốc Lục Thượng Phong, để anh ta ngủ với mấy cô gái khác, sau đó lại thiết kế sao cho người bên quân đội nhìn thấy, tiếp đó Trương Nhất Nhất xuất hiện với tư cách người bị hại. Sau khi làm xong việc thì công khai đăng ảnh của Lục Thượng Phong mà trước kia Trương Nhất Nhất đã chụp được. Theo lý thuyết thì quân hôn này chắc chắn sẽ bị hủy bỏ.

Kể cả Lục Thượng Phong có quen biết người bên trên, nhưng có nhiều người nhìn thấy anh ta như vậy, Lục Thượng Phong không thể quấy rối Trương Nhất Nhất được nữa.


Hơn nữa vì bị ảnh hưởng xấu nên Lục Thượng Phong chắc chắn sẽ phải rời khỏi quân đội thành phố Thanh, vậy là coi như chuyện này sẽ được giải quyết rất hoàn hảo.

Tất nhiên, dù có người điều tra thì sao chứ, vốn dĩ Lục Thượng Phong đã dùng thủ đoạn để kết hôn với Trương Nhất Nhất, bây giờ Trương Nhất Nhất ra tay tính kế lại Lục Thượng Phong cũng là chuyện rất hợp tình hợp lý.

Còn về phần Thẩm Thị, nếu có người trách tội thì cũng chỉ có thể trách Thẩm Phong chọn khách sạn có vấn đề.

Mọi chuyện đã được tính sẵn hết rồi, nào ngờ cuối cùng lại xảy ra việc này?

Trương Nhất Nhất thấy vẻ mặt Lâm Sở Sênh vẫn cực kì ủ dột, liền duỗi tay ra, giữ cô trước mặt mình, “Mau khen tớ đi, tớ diễn tốt lắm đấy, để tớ nói cho mà nghe nhé, hôm nay tớ đã khóc suốt nửa tiếng đấy, giả vờ thâm tình đến phát tởm luôn!” Trương Nhất Nhất khoa trương cười để Lâm Sở Sênh có thể vui vẻ hơn.

Lâm Sở Sênh thở dài, sao cô lại không hiểu tâm tư của Trương Nhất Nhất chứ, Trương Nhất Nhất giữ chặt lấy cơ thể của Lục Thượng Phong cũng chỉ vì không muốn để cho người khác điều tra ra cơ thể của anh ta có vấn đề thôi.

Hai người đã chuốc thuốc Lục Thượng Phong, nếu kiểm tra máu thì kiểu gì cũng sẽ điều tra ra được.

Nếu đây chỉ là ân oán cá nhân đơn thuần thì không sao, chỉ sợ sẽ có người cố tình thêm mắm dặm muối, cố tình liên hệ đến chuyện buôn thuốc phiện thì sẽ rất phiền.

Trong khi hai cô gái vẫn còn đang an ủi nhau, Thẩm Mạc đứng ở góc tường, thấy sĩ quan cao nhất bước tới, anh liền đi đến.

“Tiểu Mạc, Tiểu Lục sao rồi?” Người này có quen biết với ba Thẩm nên xưng hô khá thân thiết với Thẩm Mạc.

“Bây giờ vẫn còn đang làm phẫu thuật, nhưng ông yên tâm đi, tôi sẽ gọi đội ngũ bác sĩ tốt nhất để điều trị cho anh ta, chưa đầy một tháng, quân đội sẽ nhận lại một cán bộ cực kì khỏe mạnh.” Thẩm Mạc nói xong, nhấc tay lên, ý bảo vị lãnh đạo kia đi về hướng ít người, có vẻ như đang muốn nói gì đó.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Sĩ quan cao nhất gật đầu liên tục, được như vậy ông ta cũng yên tâm.

“Không biết chuyện hôm nay đã có kết luận gì chưa?” Thẩm Mạc đặt tay lên lan can thủy tinh, làm như chỉ thuận miệng hỏi.


“Vốn dĩ chuyện hôm nay chỉ liên quan đến mấy tên tội phạm kia, nhưng đồng thời cũng có mấy chỗ hơi khó giải thích, có vẻ như mọi chuyện không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài.” Người kia cũng trả lời Thẩm Mạc theo tình huống thực tế, giọng điệu rất tùy ý.

Có rất nhiều chuyện khó giải thích, ví dụ như tại sao trong phòng kia lại có thêm hai người phụ nữ.

Thẩm Mạc thoải mái đặt ngón tay lên thành lan can, gõ gõ như không có chuyện gì xảy ra, có cảm giác anh gõ rất nhịp nhàng, “Theo tôi được biết thì cấp dưới của tôi làm việc không tốt, suýt nữa thì phạm phải điều cấm kị, tôi ở đây để gửi lời xin lỗi tới ông vì chuyện quản người không đủ nghiêm.”

“Cậu khách sáo rồi, họ cũng chỉ có lòng tốt thôi.” Vị sĩ quan cao nhất kia xua tay, bật cười, có vẻ như đang muốn cứ thế bỏ qua chuyện này.

Thẩm Mạc dừng tay lại, “Có thế nào thì cũng là tôi sai, bây giờ xảy ra chuyện thế này, nhỡ chẳng may người bên cục cảnh sát điều tra ra thì cả tôi và ông đều sẽ khó ăn nói.”

“Ý cậu là sao?” Nụ cười của vị sĩ quan cao nhất kia còn chưa kịp biến mất, ánh mắt ông ta đã thay đổi, giờ ông ta mới hiểu là lời nói của Thẩm Mạc còn có ẩn ý khác.

Thẩm Mạc quay người về phía vị lãnh đạo, mặc dù đối phương đang mặc quân phục rất uy nghiêm, nhưng khí thế của anh cũng không hề thua kém chút nào, anh đứng thẳng người, “Làm đơn giản thì sẽ tốt cho cả hai chúng ta đấy.”

Anh nói không nhiều, nhưng cũng đủ để thể hiện rõ ràng ý của mình.

“Cậu đang uy hiếp tôi?” Lúc này nụ cười của vị sĩ quan cao nhất kia đã hoàn toàn biến mất.

Còn Thẩm Mạc thì vẫn luôn nở nụ cười như cũ, “Tôi và ông tự hiểu với nhau là được rồi, không cần phải nói nhiều lời khó nghe như thế.” Anh nhún vai, vỗ vào lan can, “Được rồi, những gì cần nói tôi cũng đã nói cả rồi, về phần Lục Thượng Phong, tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh ta, chắc hẳn là ông cũng có nhiều việc cần phải giải quyết, tôi không tiễn nữa.”

Thấy sắc mặt của vị sĩ quan cao nhất kia vẫn chưa bình tĩnh lại, Thẩm Mạc liền chủ động động nắm tay ông ta, “Rất tiếc vì chuyện lần này, lần tới tôi nhất định sẽ đích thân đi dạo với ông.”

Sau khi Thẩm Mạc rời đi, vị sĩ quan cao nhất kia không nhịn được mà lẩm bẩm trong miệng một câu: “Gian thương.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận