Thẩm Mạc đặt ấm trà xuống, anh tỏ ra rất tự nhiên, “Món ăn của khách sạn này rất nổi tiếng, có một món sở trường nhất, nếu gọi điện thoại đặt món thì chỉ có thể đặt được một phần, trừ khi là tự mình có mặt, mỗi người đặt được một phần, vừa khéo chiều nay hai người có thể mang đi.”
Cái gì?
Lâm Sở Sênh giật mình. Vân Ly phải đi về? Vậy mà cô lại không nghe nói đến.
Thẩm Mạc tiếp tục nói: “Còn về chuyện rắc cẩu lương, tôi cảm thấy chúng tôi không hề chọc mù mắt hai người, hai người sắp bàn chuyện đính hôn, có tư cách rắc cẩu lương hơn bọn tôi. Phải biết đến tận bây giờ, Sở Sênh vẫn chưa bằng lòng gả cho tôi đâu, tôi phải thể hiện thật tốt mới được.”
Lời nói của Thẩm Mạc chắc chắn3là một tiếng sấm. Bọn họ sắp đính hôn? Bọn họ giấu cô kĩ tới mức cái gì cũng không biết.
Cô còn tưởng rằng Thẩm Mạc nổi máu ghen điên cuồng mới mời bọn họ ăn cơm, không ngờ thật sự là có chuyện.
Lâm Sở Sênh chỉ có thể nâng ly rượu lên, “Chúc mừng hai người.” Cô nở nụ cười, thật ra còn xấu hổ hơn lúc nãy, người ta trở về đính hôn, vậy mà cô không chuẩn bị quà tặng gì cả, có vẻ là không ổn cho lắm.
“Cảm ơn.” Vân Ly vẫn luôn im lặng nãy giờ, đột nhiên nói một câu rồi uống cạn ly rượu vừa mới rót.
Rõ ràng người gặp chuyện tốt nên có tinh thần thoải mái mới đúng. Nhưng từ trong vẻ mặt của Vân Ly, Lâm Sở Sênh thấy được vẻ đau buồn.
Đúng vậy, là đau buồn!
Không hề có niềm2vui mừng của người sắp đính hôn!
Hình như Linda không cảm nhận được gì cả mà chỉ cười dịu dàng nhìn Vân Ly, nhấp từng ngụm rượu nhỏ, từ từ thưởng thức rượu trong ly của mình.
Chi tiết này nhanh chóng đi qua, Thẩm Mạc vỗ tay một cái, phục vụ khách sạn xuất hiện, hai người đẩy một cặp chuột Mickey cao bằng người ra, “Đây là tấm lòng của tôi và Sở Sênh, đặt người ta làm gấp, chúc hai người hạnh phúc bên nhau tới già.”
Thẩm Mạc nói xong, bốn người đồng thời nâng ly rượu lên.
Lúc Lâm Sở Sênh muốn uống rượu, Thẩm Mạc đoạt ly rượu của cô lại, “Đổi nước trái cây.”
Nhìn vẻ mặt không hiểu ra sao của Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc chạm vào chóp mũi của cô, “Chưa biết chừng trong bụng em đã có con của anh, em chỉ được1uống nhiều nhất là một ly, không thể uống được nữa.”
Một câu nói làm cho khuôn mặt của Lâm Sở Sênh đỏ bừng.
Chỉ có điều Lâm Sở Sênh cúi đầu nên không phát hiện được ánh mắt buồn bã của Vân Ly.
“Tôi sắp không chịu nổi hai người nữa rồi.” Tiếng cười ác ma của Linda như có thể hóa giải tất cả sự ngượng ngùng.
Theo lời nói của Linda, bữa cơm này là dịp Thẩm Mạc thể hiện tình yêu của mình trước hai người bọn họ. Sau khi ăn xong, Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc tiễn hai người kia đi. Có điều bởi vì Vân Ly và Linda đều uống rượu, chắc chắn không thể lái xe, nên Thẩm Mạc cho tài xế đưa bọn họ về.
Vân Ly trước giờ luôn có vẻ thận trọng nhưng hôm nay lại uống say.
Lúc sắp lên xe, anh ta đứng1đó nôn lên nôn xuống.
Không biết là do nôn khó chịu hay là do làm sao mà lúc Vân Ly ngẩng đầu lên, có thể thấy rõ ràng trong mắt anh ta hiện lên một thứ trong suốt.
“Không nỡ như vậy à?” Sau khi xe chạy đi, thấy Lâm Sở Sênh còn nhìn theo hướng xe chạy, Thẩm Mạc mơ hồ thì thầm một câu.
Lâm Sở Sênh lườm Thẩm Mạc, sau đó mặc kệ anh, cô nhấn nút mở khóa xe, chuẩn bị mở cửa lên xe. Cô vừa đi vài bước, Thẩm Mạc liền bế cô lên từ phía sau, “Sở Sênh, người ta sắp đính hôn rồi, em có ý kiến gì không?”
Lâm Sở Sênh tưởng rằng Thẩm Mạc lại táy máy tay chân giống như trước đây, không ngờ lần này anh lại hỏi một vấn đề nặng nề như vậy.
Lâm Sở Sênh sững sờ, thật sự1là cô chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này. Cô cho rằng thấy người ta tu thành chính quả thì cô sẽ hâm mộ, vậy mà cô lại không có một chút cảm giác hâm mộ nào.
Có lẽ vì người đàn ông bên cạnh đã cho cô đủ cảm giác an toàn.
Thấy Lâm Sở Sênh không nói lời nào, Thẩm Mạc không nhìn ra được tâm tư của cô, anh chỉ có thể cúi đầu nhìn từng thay đổi nhỏ trên mặt cô.
“Ai? Ra đây!” Thẩm Mạc vốn định cúi đầu hôn Lâm Sở Sênh thì lỗ tai lại hơi nhích lên, anh nghe thấy một vài tiếng động.
Nghe Thẩm Mạc hét lên, Lâm Sở Sênh giật mình, cô bảo Thẩm Mạc buông mình xuống. Trước chiếc SUV của Honda, một người từ từ đứng lên.
Thấy là Lục Thượng Nhất, Lâm Sở Sênh thở phào nhẹ nhõm, có điều Lâm Sở Sênh cũng không muốn nói chuyện mà kéo Thẩm Mạc đi.
“Khoan đã!” Vừa thấy hai người muốn đi, Lục Thượng Nhất liền chạy tới trước mặt Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc, bịch một tiếng quỳ trước mặt hai người.
Lâm Sở Sênh lùi ra sau một bước, “Cô có ý gì vậy?”
Lục Thượng Nhất vốn đang cúi đầu, vừa nghe Lâm Sở Sênh nói chuyện, cô ta lập tức ngẩng đầu lên, “Chắc là các người đều biết chuyện anh trai tôi nằm viện, nhưng bây giờ tôi không thể gặp được anh trai mình, tôi không hề biết tình hình của anh ấy, cầu xin các người để tôi được gặp anh trai tôi.”
Mấy lần Lục Thượng Nhất đến bệnh viện thật sự rất xui xẻo. Bởi vì thái độ của cô ta với Trương Nhất Nhất có vấn đề, mà Trương Nhất Nhất cũng không phải là loại người biết nén giận, nên đã trực tiếp đánh lại cô ta.
Còn Lục Thượng Phong thì chuyện gì cũng không biết.
Hỏi ra thì làm sao? Trương Nhất Nhất là vợ hợp pháp của Lục Thượng Phong, cô ấy hoàn toàn có quyền lợi chăm sóc anh ta.
“Cô tìm nhầm người rồi.” Lâm Sở Sênh không có ấn tượng tốt với hai anh em nhà họ Lục. Cô không thèm để ý đến Lục Thượng Nhất, tùy tiện ứng phó một câu là coi như xong.
“Sao lại tìm nhầm người được chứ?” Ai ngờ Lục Thượng Nhất như bị giẫm trúng chỗ đau, cô ta phản ứng rất dữ dội, “Không phải Trương Nhất Nhất là bạn của cô sao? Bây giờ cô ta sống chết chiếm anh trai tôi, chỉ cần cô ra mặt thì chắc chắn cô ta sẽ nghe lời cô.”
Lâm Sở Sênh nghe xong loại logic này, thầm nghĩ ha ha, đúng là bệnh thần kinh.
Thấy vẻ mặt khinh thường của Lâm Sở Sênh, Lục Thượng Nhất đứng bật dậy, “Nếu không phải em gái của cô mang ý xấu, bỏ thuốc vào trong trà của anh tôi thì sao anh tôi có thể xảy ra quan hệ với Trương Nhất Nhất đanh đá kia được, càng đừng nói tới chuyện cưới cô ta.”
Nghe Lục Thượng Nhất nói vậy, ánh mắt của Lâm Sở Sênh thay đổi, cô lập tức cảm thấy có chỗ không đúng, “Cô có ý gì?”
“Cô không biết à? Chúng tôi tìm cơ quan chuyên nghiệp xét nghiệm trà, chắc chắn là không sai được. Nếu cô không quan tâm chuyện này thì tôi sẽ về nói sự thật với nhà tôi, tôi không tin bọn họ có thể khoanh tay đứng nhìn.” Lục Thượng Nhất chỉ chỉ ngón tay, hét to với Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh mặc kệ Lục Thượng Nhất, nhưng Thẩm Mạc thì không như vậy, trực tiếp đánh cánh tay của Lục Thượng Nhất qua một bên, “Vậy cô xem, Thẩm Mạc tôi sẽ sợ nhà họ Lục sao?”
Thẩm Mạc vốn có một khuôn mặt âm u độc ác, khi anh trừng mắt lên, chắc chắn sẽ khiến người ta phải sợ hãi. Lục Thượng Nhất bật khóc tại chỗ, “Tôi biết anh không sợ, nhưng tôi còn cách nào nữa chứ, người nhà tôi biết anh trai tự ý kết hôn, đều giận anh ấy, không muốn quan tâm đến anh ấy, tôi đâu còn cách nào khác nữa.”
Lục Thượng Nhất ấm ức khóc bù lu bù loa, nước mắt nước mũi chảy tùm lum, không kịp tìm khăn tay lau, trực tiếp lấy tay áo lau.
Lâm Sở Sênh nhíu chặt mày nhìn cảnh tượng này, cô kéo Thẩm Mạc ra, chuẩn bị đi vòng qua Lục Thượng Nhất.
Lục Thượng Nhất nhìn ra được ý định của Lâm Sở Sênh. Cô ta giang tay ra, ngăn hai người lại, “Tôi biết nhà họ Thẩm các người cũng rất lợi hại. Tôi lên mạng tìm hiểu, khi phụ nữ đòi hỏi đàn ông cái gì đó thì chỉ có một cách.” Sau đó, cô ta kéo quần áo của mình, trong khi còn ở đó hít hít mũi, “Tôi bảo đảm cơ thể của mình rất sạch sẽ.”
Lúc này Lâm Sở Sênh coi như đã thấy rõ, cái gì mà vì anh trai mình, e rằng đây chỉ là một lý do, còn một lý do khác chính là bản thân cô ta có ảo tưởng với Thẩm Mạc, muốn mượn cơ hội này quyến rũ anh.
Thật ra một Lục Thượng Nhất thế này vô cùng tốt. Còn về trạng thái khóc lóc như mưa kia, tuy rằng không có bao nhiêu xinh đẹp, nhưng mà cô ta còn non nớt. Khóc thành thế này, cũng có thể gợi lên lòng thương hại của người ta.
Cô nàng sắp cởi hết đồ ra, mà Thẩm Mạc lại không nhìn một cái nào, chỉ gọi điện thoại báo cảnh sát.
Lục Thượng Nhất thấy Thẩm Mạc gọi điện thoại, nhưng lại không cho là thật, còn tưởng rằng Thẩm Mạc đang hù dọa cô ta, cho nên không hề dừng tay cởi quần áo, cuối cùng cởi luôn cả đồ lót. Có điều, nhìn lại thì thấy đồ lót được chọn một cách rất cẩn thận, đều có màu trắng, thể hiện sự ngây thơ của thiếu nữ.
Lục Thượng Nhất khoanh tay trước ngực, cả người hơi run lên, không biết là do lạnh hay là do căng thẳng.
Thẩm Mạc nhìn đồng hồ, vẻ sốt ruột trên mặt vô cùng rõ ràng. Nhìn chiếc xe ở trước mặt, anh định lập tức lên xe chạy đi. Nhưng lại bị Lục Thượng Nhất giang tay, ưỡn ngực lên, không cho Thẩm Mạc đi qua.
“Tôi không muốn chấp nhặt với cô, cô đừng có không cần thể diện của mình.” Thẩm Mạc cảm thấy anh vẫn tính là đàn ông, khi mà anh đã đủ khách sáo với cô nàng Lục Thượng Nhất này.
Có điều, Lục Thượng Nhất lại rất không biết điều. Theo lời đồn, Thẩm Mạc có một khuôn mặt lạnh lùng, không chỉ riêng với một mình cô ta. Nghĩ tới đây, cô ta lại to gan hơn, “Tôi muốn làm người phụ nữ của anh!” Lục Thượng Nhất gần như thề thốt.
Các cô gái trẻ tuổi hiện nay đều hi vọng có một người bảo vệ mình. Thấy Thẩm Mạc cưng chiều Lâm Sở Sênh như báu vật, Lục Thượng Nhất rất hâm mộ. Tuy nói thời nay có chế độ một chồng một vợ, nhưng có người đàn ông thành công nào mà không có vài người phụ nữ đâu.
Cho dù là làm tình nhân ngầm thì cô ta cũng bằng lòng.
Sau đó, sẽ giống như trong tiểu thuyết, nhiều năm sau, cô ta có con của Thẩm Mạc, rồi hai người họ tu thành chính quả.
Thẩm Mạc hoàn toàn không biết loại tư tưởng trẻ con này. Anh cảm thấy rất phiền, nhét điện thoại vào trong túi, “Cô muốn lằng nhằng với tôi đúng không, vậy thì đừng hối hận!”