Thiên Kim Báo Thù





Lục Thượng Nhất thấy có nhiều đàn ông như vậy lập tức ngồi xổm xuống đất, bắt đầu gào thét!

Lần này thì cô ta khóc thật!

Thậm chí khi xe bắt đầu đi rồi, Lâm Sở Sênh vẫn còn quay đầu lại liếc nhìn cảnh Lục Thượng Nhất đang ngồi xổm dưới đất, “Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.”

Thẩm Mạc kéo tay Lâm Sở Sênh, cọ nhẹ ngón tay cái vào đầu ngón tay của cô, “Cô ta là người nhà họ Lục, xử lý thế nào là chuyện của nhà họ Lục, nhưng con gái nhà mình đã làm ra chuyện như vậy thì trong khoảng thời gian ngắn nhà họ Lục sẽ thấy mất mặt, tạm thời sẽ không xuất hiện nữa.”

Từng câu từng3chữ của anh đều giống như đang giải thích xem tại sao mình lại làm như vậy, đồng thời cũng là giải thích tại sao để lâu như vậy rồi mới rời đi.

“Anh một lòng một dạ như thế với em mà vẫn không bằng sự một lòng hai dạ của em.” Thẩm Mạc nói nhỏ một câu, sau đó lại phối hợp với hành động thở dài đau khổ độc quyền của mình.

Lâm Sở Sênh cảm thấy lời của Thẩm Mạc chắc chắn có ý xấu, cô lập tức phản bác lại, “Ai một lòng hai dạ hả?”

Thẩm Mạc vốn đang ra vẻ đau khổ buồn rầu, nghe thấy Lâm Sở Sênh nói vậy, anh lập tức nở nụ cười, vốn dĩ anh đang cầm tay2Lâm Sở Sênh bằng một tay, bây giờ lại kích động nắm bằng hai tay, “Nói vậy, tức là trong lòng em chỉ có anh thôi à?”

Lâm Sở Sênh bất lực nhìn Thẩm Mạc, cô có cảm giác anh đang chờ mỗi điều này thôi.

Gã đàn ông này đúng là!


“Anh nói xem, tại sao anh lại yêu em chứ?” Lâm Sở Sênh nghĩ mãi vẫn không hiểu được vấn đề này! Cô cũng chẳng thể tin nổi là tình yêu sét đánh lại là kiểu tình cảm sâu sắc đến thế được.

“Kiếp trước anh không thể tu thành chính quả với em, kiếp này anh nhất định phải cưới em về nhà.” Thẩm Mạc hoàn toàn không muốn nói dối Lâm Sở Sênh về chuyện của mình.

Có1điều Lâm Sở Sênh nghe Thẩm Mạc nói vậy xong, phản ứng đầu tiên của cô đó là anh lại nói hươu nói vượn, cô lườm anh một cái, coi như đề tài này chấm dứt ở đây, không cần phải nói tiếp nữa.

Vốn dĩ Thẩm Mạc đã định nói bí mật của mình với Lâm Sở Sênh, anh thậm chí còn chuẩn bị xong cả cảm xúc rồi, nhưng thấy vẻ mặt của cô có vẻ như không muốn nghe, anh ngẫm nghĩ một lúc rồi cuối cùng vẫn đành nuốt mọi chuyện lại, anh trừng mắt lên, thôi để khi nào có cơ hội thì nói chuyện của mình cho cô sau vậy.

Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh đều bận rộn1nhiều việc, phải nói là cuối tháng nào hai người cũng đều rất bận, phải làm rất nhiều bản báo cáo, rất nhiều bản phân tích.

Hơn nữa, mặc dù năng lực làm việc của Lâm Sở Sênh rất tốt, nhưng dù sao thì Thẩm Thị cũng là một công ty lớn, với tư cách là phó tổng giám đốc mới nhậm chức, chắc chắn cô cũng phải bận rộn làm việc tử tế một thời gian. Nhưng mà đây cũng là một trải nghiệm mới với Lâm Sở Sênh, đồng thời cũng là cơ hội để tăng năng lực làm việc của cô.

Về phần Thẩm Mạc, anh bận rộn là vì tất cả các bản báo cáo mà bên chỗ Lâm Sở Sênh nộp lên, anh đều1đích thân kiểm tra lại, thậm chí anh còn nhìn kĩ từng số lẻ một.

Không phải Thẩm Mạc không tin Lâm Sở Sênh, mà là người bình thường nào cũng đều cần một khoảng thời gian để thích ứng, đây là việc hết sức bình thường, anh cũng không muốn người khác phát hiện ra bất kì khuyết điểm nào, dù là nhỏ nhất của Lâm Sở Sênh.

Vất vả lắm Lâm Sở Sênh mới làm xong được bản kê khai cuối cùng thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa, “Mời vào.” Cô hơi dựa người ra phía sau, nâng cốc nước lên chuẩn bị rót thêm nước.

“Chị dâu!” Nghe thấy giọng nói này, Lâm Sở Sênh lập tức ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không ngờ Thẩm Phong lại đến, anh ta mặc vest trông có vẻ rất phấn chấn, không hề giống người mới khỏi ốm chút nào.

“Ngồi đi.” Lâm Sở Sênh tiện tay chỉ về phía ghế sofa, còn cô thì quay lưng lại với Thẩm Phong, cô đứng trước máy đun nước rót thêm nước.

Mặc dù cô cảm thấy chắc chắn mình không mang thai, nhưng cô lại cứ như bị Thẩm Mạc lây bệnh vậy, nghĩ thế nào cũng vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, cho nên cô đã đổi sang uống nước sôi để nguội mà không uống cà phê.


Thẩm Phong không tiến vào mà đứng yên ở cửa.

Lâm Sở Sênh rót xong nước, nhìn Thẩm Phong với vẻ khó hiểu, “Sao thế, có chuyện gì à?”

“Lúc tôi đến, tôi thấy có người đang ngồi ở chỗ của tôi.” Thẩm Phong vẫn còn đang đặt tay lên cửa, giống như sợ cửa sẽ đóng lại bất cứ lúc nào.

“Phải có người vào làm thay công việc của anh, nếu anh không muốn làm nữa thì tôi đành phải tìm người khác thôi.” Lâm Sở Sênh nhấp một ngụm nước, lúc ngồi xuống ghế còn hơi lắc lư trái phái.

“Tôi bị ốm!” Hiển nhiên là Thẩm Phong đang rất kích động, tông giọng của anh ta cực kì cao.

Các nhân viên đi ra đi vào có vẻ như không nhịn được mà ngó vào phía trong vài lần.

“Nhưng anh không xin phép nghỉ! Theo quy định của công ty, nếu vô cớ bỏ việc ba ngày thì có thể trực tiếp đuổi việc, tôi nhớ không nhầm thì anh đã bỏ việc đúng ba ngày rồi!” Lâm Sở Sênh đặt mạnh cốc nước xuống bàn, hai tay đan vào nhau, cô nói chuyện bằng giọng điệu như đang mắng cấp dưới.

Thẩm Phong dùng sức kéo tay cầm cửa, vừa khéo cửa lại bị hút vào. Làm vậy xong, Thẩm Phong thấy không vui lại dùng sức đẩy cửa ra, “Cô không bị ốm bao giờ à?”

“Công tư phân minh!” Lâm Sở Sênh thấy màn hình máy tính tối đi, lập tức nhấp chuột tiện tay lưu lại những gì mình vừa làm xong. Cô rất sợ ngộ nhỡ lát nữa Thẩm Phong lại đập hỏng máy tính cô.

Thẩm Phong đứng đấy nghiến răng, “Được, được, tôi hiểu rồi!” Sau đó anh ta còn hất cằm, “Bây giờ cô muốn đá tôi ra ngoài đúng không? Hay lắm, cô muốn công tư phân minh chứ gì, vậy thì tôi thấy cô và đám bên nhân sự công ty làm việc như đớp sh*t vậy, dù có đuổi tôi thì cũng phả nói với tôi một tiếng, điện thoại, mail, tất cả các phương tiện liên lạc của tôi đều không nhận được thông báo nào cả! Cô nói đuổi là đuổi, tôi muốn kiện cô!”

Thẩm Phong nói một hơi cực kì thoải mái.


Lâm Sở Sênh nhìn Thẩm Phong giống như đang nhìn một kẻ tâm thần, “Lỗ tai nào của anh nghe được câu là tôi muốn đuổi anh? Tôi chỉ thông báo rằng, với tình hình hiện tại của anh thì anh hoàn toàn có thể bị đuổi việc, nhưng mà nể tình anh là nhân viên lâu năm của công ty, coi như là ưu tiên cho anh, tôi chỉ điều anh sang làm ở bộ phận khác thôi.”

Thẩm Phong hơi nheo mắt lại, vậy là Lâm Sở Sênh không đuổi anh ta, nhưng cô nói thế này dù không đuổi việc thì chắc chắn sẽ không cho anh ta quả ngọt để ăn, “Việc gì?”

“Bảo vệ.” Lâm Sở Sênh nói rất dứt khoát, “Nhưng lương đãi ngộ của anh sẽ là lương đội phó đội bảo vệ, ca xoay, mỗi ngày trực ca đêm đều được cộng thêm hai mươi tệ tiền trợ cấp, cộng lại thì cũng không kém tiền lương chức trợ lý này của anh là bao đâu.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Phong, có lẽ là vì tức giận nên anh ta không nói lời nào, Lâm Sở Sênh lại càng cười sung sướng hơn, “Vốn dĩ tôi định cho anh làm lao công cơ, nhưng lại cảm thấy không đủ để cảnh tỉnh nhân viên trong công ty, nên chỉ có thể cho anh làm bảo vệ, để hằng ngày họ có thể thấy ví dụ sống là anh.”

“Tôi không phục.” Sau đó Thẩm Phong liền phản bác lại.

Lâm Sở Sênh khoanh tay, cô ra vẻ không quan tâm, “Chưa nói đến chuyện bỏ bê công việc, khách sạn anh đặt lần trước đã khiến cho các lãnh đạo trong quân đội hoảng sợ, đó là do anh làm việc tắc trách, tôi quyết định rồi, dù hôm nay anh có đi đâu mời ai về thì tôi cũng không sợ! Tất nhiên nếu anh thật sự không chấp nhận được thì ra ngoài quẹo trái, xuống lầu, quẹo phải, phòng nhân sự có thể xử lý thủ tục nghỉ việc bất kì lúc nào.”

Sau khi dừng lại, Lâm Sở Sênh lại nói thêm một câu, “Tôi bật đèn xanh cho anh đấy, có thể từ chức bất cứ lúc nào, lúc nào cũng có thể đi, không cần xin phép.”

Rầm!

Thẩm Phong đấm mạnh vào cửa thủy tinh, miếng thủy tinh lập tức vỡ nát.

“Làm hỏng tài sản của công ty, trừ vào tiền lương!” Dù Thẩm Phong có tỏ ra phẫn nộ hơn nữa thì Lâm Sở Sênh vẫn luôn ở trạng thái ung dung.

“Khinh người quá đáng!” Có vẻ như Thẩm Phong sắp không khống chế được bản thân nữa rồi, cả người anh ta căng ra, mắt trợn to hơn cả cái chuông.

Thấy Thẩm Phong sắp ra tay, nhân viên công ty chỉ có thể can ngăn, trước khi nhân viên bảo vệ đến thì đã có vài nhân viên nam cường tráng đi đến kéo Thẩm Phong, “Tiểu Thẩm, đừng kích động, đừng kích động.”

Vì bây giờ Thẩm Phong gần như không có chút địa vị nào, mọi người cũng chẳng biết phải xưng hô ra làm sao, nghĩ mãi cũng chỉ có thể chọn tạm một cách xưng hô có vẻ thân thiết như vậy để nói.


Không nghe thì thôi, nghe xong từ này Thẩm Phong lại tức đến mức cả người đều run lên.

Cánh tay anh ta dần dần nâng lên, chỉ thẳng ngón tay vào Lâm Sở Sênh, định mắng nhưng lại chẳng biết phải mắng thế nào.

Nhân viên nam nhìn dáng vẻ của Thẩm Phong liền cho rằng anh ta định đánh Lâm Sở Sênh nên vội vàng đè tay Thẩm Phong xuống. Thẩm Phong không từ bỏ ý định, lại nâng tay lên, anh ta vừa nâng tay lên thì người kia lại đè xuống, quá trình này cứ thế lặp đi lặp lại.

Rầm!

Đúng vào lúc mọi người không ngờ nhất thì Thẩm Phong lại đổ người về phía trước.

Anh ta đổ thẳng xuống, còn phát ra tiếng vang rất to!

“Phó Tổng Giám đốc Lâm, việc này…” Các nhân viên nam cũng trợn mắt lên, họ vội vàng đỡ Thẩm Phong dậy, vừa lật người lại thì phát hiện ra đầu anh ta đã chảy máu, có lẽ anh ta đang bị sốt, dù sao thì vừa chạm vào người anh ta đã cảm thấy người anh ta nóng như cái lò vậy.

“Gọi xe cứu thương.” Có lẽ bây giờ Lâm Sở Sênh chính là người bình tĩnh nhất ở đây.

Lúc này các nhân viên an ninh cũng đã kịp thời đưa Thẩm Phong đến bệnh viện.

Xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy, cả công ty đều cảm thấy rất áp lực, lúc dọn dẹp thủy tinh không ai dám nói lời nào.

Lâm Sở Sênh buồn cười nhìn mấy người đang cực kì cẩn thận trước mặt, nhưng cô cũng chỉ lắc đầu không nói lời nào.

“Anh vừa nghe chuyện, em không sao chứ?” Cấp dưới vừa chuyển thủy tinh đi thì Thẩm Mạc liền đi vào.

Bình thường tin tức của Thẩm Mạc cũng rất nhanh nhạy, chủ yếu là bây giờ công ty đang bận rộn, mọi người không dám quấy rầy Thẩm Mạc, hơn nữa Lâm Sở Sênh cũng không có vấn đề gì nên cũng không nói với anh.

“Cậu Ba nhà họ Thẩm bị chị dâu tương lai chọc cho tức đến mức ngất đi, anh nói xem liệu ngày mai em có lên trang nhất không?” Lâm Sở Sênh nhướn mày lên tiếng như đang nói đùa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận