Thiên Kim Báo Thù





“Không được!” Thẩm Mạc chẳng buồn suy nghĩ gì, cứ thế từ chối.

Dựa vào thái độ của Thẩm Mạc đối với Lâm Sở Sênh thì ai cũng biết, anh không muốn làm việc gì hại đến lợi ích của Lâm Sở Sênh, phen này chắc hẳn cũng phải tốn nhiều nước bọt rồi.

“Chuyện hôm nay Thẩm Phong bị khiêng ra khỏi công ty, ba cháu đã tìm người để dìm chuyện này xuống, nếu không thì truyền thông đã đưa tin rùm beng lên rồi. Nhưng dù có dìm xuống thì cũng không có nghĩa là nó chưa xảy ra, Thẩm Phong có sai trăm hay nghìn lần thì nó cũng là em trai cháu, bác cũng đã tỏ rõ lập trường, chỉ cần có anh em bọn bác thì chắc chắn nó không phải đối thủ của cháu, sao cháu không3để cho nó một con đường sống? Lại cho nó ra cổng làm bảo vệ? Rốt cuộc cháu đang làm nhục nó hay tự làm nhục chính mình đây!” Rõ ràng là bác Cả Thẩm đang răn dạy Thẩm Mạc, nhưng trên thực tế thì câu nào cũng là nói cho Lâm Sở Sênh nghe.

“Hơn nữa, Thẩm Phong cũng không làm ở vị trí quá cao siêu gì, chỉ là một giám đốc nho nhỏ bên dưới, coi như đang thương hại nó nên thưởng cho nó thôi, được không?” Sau khi cứng rắn xong, bác Cả Thẩm lại chuyển sang mềm mỏng.

Thẩm Mạc vẫn không hề có dấu hiệu dao động nào, “Đã không có phó tổng giám đốc thì chức giám đốc cũng xếp thứ hai rồi, làm thế thì khác gì mấy người đang thăng chức cho nó lên2làm phó tổng giám đốc đâu?”

“Thẩm Mạc!” Bác Cả Thẩm đột nhiên vỗ bàn, “Bây giờ ba cháu vẫn đang còn sống, coi như là vì ông ta, đừng làm ra chuyện khiến người khác chế giễu nữa! Bác mới đi từ chỗ của ba cháu về, ông ấy mới lập lại di chúc rồi, sau này Thẩm Thị là của cháu, coi như cháu cho Thẩm Phong một miếng cơm manh áo đi.”

Nghe xong lý do thoái thác của bác Cả Thẩm, Thẩm Mạc lạnh lùng cười, chỉ có đồ ngốc mới tin ba Thẩm.

Di chúc, chỉ cần còn sống thì hôm nay viết, ngày mai lại sửa lại cũng chẳng sao, không hề có tính thuyết phục gì cả.

Bác Cả Thẩm tức giận, ông ta cầm cốc nước lên, uống ừng ực một hơi hết toàn bộ, “Được rồi, cháu1vẫn không muốn đúng không, vậy thì chúng ta nói sau. Tiểu Lâm, bác đã chú ý đến bên Lâm Thị, rõ ràng là một công ty sắp phá sản mà thoáng cái đã có rất nhiều đơn đặt hàng, có đủ tài chính, bác tin chắc rằng chỉ cần không phải là kẻ ngu thì hẳn là ai cũng biết đã xảy ra chuyện gì rồi nhỉ.”


Bị bác Cả Thẩm gọi tên, Lâm Sở Sênh cũng phải nói vài câu, “Cháu cũng thấy chuyện này kì quặc nên đã bắt tay vào điều tra rồi ạ.”

“Điều tra?” Bác Cả Thẩm hừ lạnh một tiếng, “Theo bác được biết, nhân viên trong công ty hoàn toàn không có manh mối gì cả, cháu giải thích thế nào?”

Bị hỏi như vậy, Lâm Sở Sênh cũng chỉ có thể cúi thấp đầu xuống, không1nói được lời nào.

“Tất cả đều là các khách hàng đã hết hạn hợp đồng, tài liệu chi tiết như vậy, bác không nghĩ ra nổi còn ai có năng lực này ngoại trừ người phụ trách việc bán hàng là cháu đâu!” Bác Cả Thẩm dừng một chút rồi nói tiếp, “Nếu như muốn giúp công ty nhà mẹ đẻ của mình, Thẩm Thị lớn như vậy cũng không thể không quản con dâu, nhưng cháu không được tự ý làm bậy, ít nhất các trưởng bối trong nhà này đều còn sống, cháu nợ họ một lời cảm ơn đấy.”

Nghe giọng điệu bác Cả Thẩm có vẻ hơi nghiêm khắc, Lâm Sở Sênh cũng lộ rõ vẻ không thoải mái, “Cháu không hề làm chuyện như vậy, chắc chắn là có người nào đó khác.”

Lâm Sở Sênh chưa nói hết1câu thì đã bị bác Cả Thẩm ngắt lời, “Có người hãm hại cháu à? Ai? Ba Thẩm Mạc hay là Thẩm Phong đang nằm trên giường bệnh kia? Bác đã cho người dự toán rồi, tối thiểu phải có một trăm triệu vốn đầu tư, cháu cảm thấy ai dám bỏ ra? Hoặc là ai có năng lực để làm ra chuyện lớn thế này dưới tay cháu chứ?”

“Cháu sẽ tra rõ ràng trong ba ngày!” Lâm Sở Sênh đứng thẳng người lên, cực kì tự tin.

“Không có thời gian!” Nào ngờ bác Cả Thẩm lại vung tay lên, cắt lời Lâm Sở Sênh thêm lần nữa, “Bây giờ kế hoạch mới đã khởi động, bên trung ương đang phê duyệt Thẩm Thị, có thể nhận được đãi ngộ đặc biệt, hoặc nhận được bao nhiêu đãi ngộ thì sẽ được quyết định trong khoảng thời gian này, các bác đều hi vọng là lợi ích của Thẩm Thị và ấn tượng của họ về Thẩm Thị sẽ không bị ảnh hưởng vì những chuyện nhỏ nhặt này.”

Bác Cả Thẩm lại nhìn về phía Thẩm Mạc, “Vậy đi, trong thời gian này dù thế nào cũng phải giả vờ, đợi xong chuyện rồi thì cháu thu Tiểu Lâm về là được rồi còn gì. Không thể khiến người khác cảm thấy người nhà họ Thẩm chúng ta đang lục đục với nhau, nếu không thì sao có thể làm một công ty điển hình được?”

Giọng điệu của ông ta dần hòa hoãn lại, một lúc sau mới nói tiếp, “Cháu nói xem, cháu và Tiểu Lâm cũng không còn nhỏ nữa rồi, hai đứa định bao giờ thì kết hôn? Sau này cũng phải sinh con nữa, mấy chuyện này đều ảnh hưởng đến công việc, nhân những ngày nghỉ hiếm hoi tới, để Tiểu Lâm ở nhà tĩnh dưỡng đi.”

Bây giờ bác Cả Thẩm chẳng quan tâm đến chuyện mặt dày hay mặt mỏng nữa, phải ổn định lại thế cục trước đã rồi tính sau.


Nhưng ông ta vừa nói vậy xong, Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh đều không lên tiếng trả lời, thoáng chốc cả ba người đều ngồi yên tĩnh lại.

Không khí nặng nề này khiến cho bác Cả Thẩm cảm thấy cực kì không thoải mái, ông ta đưa tay ra kéo cổ áo, “Được rồi, hai đứa tự xem xét rồi giải quyết đi, ngày mai cho bác một câu trả lời thuyết phục.”

Nói xong, ông ta đẩy ghế ra, đứng lên đi ra ngoài.

Bác Cả Thẩm vừa đi, Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc liền dựa vào lưng ghế, hai người nhìn nhau cười.

Cho dù mũi nhọn đang quá lộ liệu, bác Cả Thẩm cũng đã nói là không có ai dám làm chuyện này trước mắt Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc, kể ra thì ông ta nói cũng đúng, làm gì có ai có năng lực ấy chứ. Chỉ tiếc là người thật sự đứng sau giật giây lần này vẫn còn chưa ý thức được chuyện này, vẫn còn đang đắc ý ở đâu đó.

Còn ba Thẩm, có lẽ ông ta cũng hiểu, chỉ cần tương kế tựu kế, nhân lúc này giở vài trò ra thì sẽ tạo ra được khoảng cách giữa hai người và bác Cả Thẩm, cho nên ông ta chính là người tốc độ nhất trong chuyện này.

“Anh còn bận việc gì không?” Lâm Sở Sênh liếc nhìn mấy suất cơm mình vừa đặt về, cầm lên ném thẳng vào thùng rác, sau đó hỏi Thẩm Mạc một câu.

Thẩm Mạc lắc đầu, “Không, sao thế, em muốn tan làm à?”

Lâm Sở Sênh cười cười vỗ vai Thẩm Mạc, “Em trai anh đã bị em chọc tức đến mức phải nhập viện rồi, lát nữa tan làm thì chở em qua đấy thăm anh ta để em tỏ ra là đang thật lòng ăn năn có được không?” Cô nhếch lông mày lên, chứng tỏ sắp xảy ra chuyện rồi.

Thẩm Mạc cười rộ, nói: “Nghịch ngợm!”


Vốn dĩ tình cảnh vừa rồi khá là bình thường, nhưng Lâm Sở Sênh lại nổi cả da gà lên vì câu nói “nghịch ngợm” kia, “Em đi lấy túi xách, anh lái xe nhé.” Nói xong, cô chạy nhanh ra ngoài như đang bỏ trốn.

Thẩm Mạc cười lắc đầu, có Lâm Sở Sênh bên cạnh tốt thật!

Lâm Sở Sênh cố ý chuyển đề tài của hai người, chẳng qua là vì không muốn đối phó với vẻ thần kinh của Thẩm Mạc. Sau khi cầm túi xách ra ngoài, thấy Thẩm Mạc không còn ở đó, cô mới thở phào một hơi. Ấn thang máy, đợi đến khi thang máy đi lên thì cô đã thầm đoán chắc hẳn là Thẩm Mạc đang ở bên dưới rồi. Nào ngờ thang máy vừa mở ra, anh đã đứng trước mặt cô.

“Nương nương, mời vào.” Anh duỗi tay, hơi khom người, dáng vẻ rất nịnh nọt.

Lâm Sở Sênh cười lắc đầu, “Đúng là rảnh rỗi, không có việc gì lại vào thang máy chơi.”

“Có thể cống hiến sức lực vì nương nương là vinh hạnh của ta, đợi một lúc cũng chẳng sao cả.” Thẩm Mạc nói chuyện hơi khác lạ, như thể tự coi mình là thái giám thật vậy.

Lâm Sở Sênh lườm Thẩm Mạc, cô không thèm nói chuyện với anh, đường đường là tổng giám đốc của Thẩm Thị, nếu để người khác thấy anh có đức hạnh này thì còn mặt mũi nào nữa? Xuống dưới lầu, cửa vừa mở ra, Lâm Sở Sênh đã đi ra ngoài trước.

“Khoan đã, em xem cái này là cái gì đi?” Đột nhiên Thẩm Mạc đi sau hô lên một câu.

Câu nói này của anh khiến Lâm Sở Sênh hoảng sợ, cô vội quay đầu lại theo bản năng.

Trong giây lát môi Thẩm Mạc liền sáp lại, vừa mềm mại, lại dường như mang theo khí chất của ánh mặt trời, khiến ngực Lâm Sở Sênh không nhịn được mà run lên một cái.

Thậm chí còn có cảm giác giống như điện giật.

Nhưng Thẩm Mạc cũng không cố gắng hôn sâu, rất nhanh anh đã thả cô ra, thấy Lâm Sở Sênh có vẻ như vẫn chưa kịp phản ứng lại, anh nhếch mép, “Đây là thù lao mà trẫm muốn có.”


Anh khí phách ôm lấy Lâm Sở Sênh, hai người cùng nhau đi về phía cửa ra vào.

Thật ra, Lâm Sở Sênh thấy cảm giác này cũng không hề tệ chút nào.

Lộ trình đi từ công ty đến bệnh viện rất ngắn, trên đường đi Lâm Sở Sênh luôn ngồi dùng điện thoại, còn Thẩm Mạc vốn nói rất nhiều lúc này lại cố ý im lặng. Thật ra giờ này bệnh viện đã đóng cửa, nhưng vì Thẩm Mạc đến nên lại đặc biệt mở ra.

Hành lang rất yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có vài người đi ra lấy nước ấm.

Thẩm Phong đang nằm ở phòng bệnh V, khi đi đến chỗ đó, không khí trở nên yên tĩnh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Lúc cửa phòng bệnh được mở ra, Thẩm Phong còn đang nhàn nhã ăn táo, bên cạnh có một y tá đang ngồi gọt, nhưng mà nếu nhìn mặt thì nữ y tá kia cũng khá xinh đẹp.

“Sao… hai người lại đến đây?” Thẩm Phong vốn đang cực kì hưởng thụ, còn bật một bản nhạc nhẹ nhàng, bây giờ lại lập tức tắt nhạc đi, bảo y tá nhanh chóng đi ra ngoài.

“Nghe nói cậu bị ốm, tôi là anh trai thì cũng phải đến đây xem thử chứ, đúng không?” Thẩm Mạc sải bước đi đến, hơn nữa còn không chê bai gì, ngồi thẳng xuống chỗ mà y tá vừa ngồi, cực kì gần với Thẩm Phong.

Trong lúc hai người nói chuyện, Lâm Sở Sênh đã ấn vào nút gửi trên điện thoại.

“Ba bảo hai người đến à?” Thẩm Phong hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là anh ta thấy Thẩm Mạc đến chắc chắn không có ý tốt.

Thẩm Mạc nhún vai, không để ý đến việc Thẩm Phong nghĩ gì, “Nhưng mà nhìn dáng vẻ này của cậu, chắc hẳn là không có việc gì nhỉ.”

“Bác Cả đến rồi hả.” Thẩm Phong không cần tỏ ra bằng mặt không bằng lòng với Thẩm Mạc nữa, “Vui thật đấy, chúng ta lại có thể cùng nhau làm việc rồi.”

Thẩm Mạc khẽ lắc đầu, “Cậu nghĩ tôi sẽ cho cậu cơ hội này chắc?” Anh vỗ vào mặt Thẩm Phong, lúc dời tay, anh trực tiếp cầm điện thoại ở đầu giường Thẩm Phong lên, “Cậu nói xem, để sắp xếp được nhiều chuyện như vậy, chắc là cũng cần có người, thế này đâu có khác gì đang cho tôi cơ hội đuổi hết toàn bộ người của cậu đi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận