Thiên Kim Báo Thù





Mẹ Lục ngồi kia, hẳn là đang đợi Trương Nhất Nhất gọi mình, nhưng không thấy cô đáp lại thì ngạc nhiên quay đầu sang, “Cô biết ăn nói lắm cơ mà? Sao bây giờ lại không nói gì nữa.”

“Xin cô đừng công kích cháu nữa ạ!” Trương Nhất Nhất đặt mạnh cốc nước xuống bàn, có cảm giác như cô đang nói thích thì uống, không uống thì thôi.

Mẹ Lục bị thái độ của Trương Nhất Nhất chọc tức đến mức bật cười, “Tôi công kích cô? Bây giờ tôi muốn hỏi ngược lại cô, vết thương trên người con trai tôi từ đâu mà có, đừng có nghĩ là tôi không biết mấy người đã làm ra trò gì, Trương Nhất Nhất, tôi nói rõ cho cô biết, con người cô không hề có chút gia giáo nào3cả, tôi kiên quyết không đồng ý cho cô bước chân vào nhà tôi!” Sau đó bà ta vung tay lên như một nữ vương.

Trương Nhất Nhất tức đến mức sắc mặt đỏ bừng lên, “Bà tưởng rằng ai cũng cam tâm tình nguyện làm con dâu bà chắc, nếu có giỏi thì bà bảo Lục Thượng Phong xin ly hôn đi, nếu bà giỏi như thế thì tôi lập tức dập đầu xuống cảm ơn bà!” Trương Nhất Nhất vốn là một người nóng tính, lúc này cô cũng tỏ ra gay gắt theo.

“Nhất Nhất, con tỏ thái độ gì vậy!” Đúng là không khéo thì không nên chuyện, lúc mẹ Lục đi vào thì không đóng cửa, vừa khéo mẹ Trương lại mang canh đến, tình cờ nghe thấy rõ ràng từng câu từng chữ một.

Trương Nhất Nhất2thấy mẹ mình đi vào thì mắt đỏ lên, cô kéo tay mẹ Trương nhưng lại chẳng biết nói gì.

Thấy con gái mình phải chịu thiệt thòi, mẹ Trương cũng đau lòng, nhưng với tư cách là mẹ, bà phải có phong thái của một người lớn, “Nhất Nhất nhà chúng tôi từ nhỏ đã bị tôi chiều hư mất rồi, Nhất Nhất, ra xin lỗi cho mẹ ngay.” Mẹ Trương đẩy Trương Nhất Nhất một cái, trực tiếp bắt Trương Nhất Nhất thay đổi cách ăn nói.

Mẹ Lục thấy thái độ của mẹ Trương thế này, lại quay ngoắt đầu sang một bên, không buồn nhìn Trương Nhất Nhất.

Trương Nhất Nhất ôm lấy tay mình, cô đứng hít sâu một hơi, sau khi hít xong thì trên khuôn mặt dần xuất hiện một nụ cười, nhưng mà không phải1với mẹ Lục, mà cô cười với mẹ Trương, “Mẹ, thế này là mẹ đang muốn đẩy con gái ra ngoài à, người ta lại chẳng đồng ý đâu.”


Cô vừa làm nũng lại vừa tát thẳng vào mặt mẹ Lục ưa sĩ diện một cái.

“Không có giáo dục, đúng là không có giáo dục!” Mẹ Lục thấy vậy, vốn dĩ bà ta vừa đứng lên, giờ lại kéo Lục Thượng Nhất ngồi xuống một lần nữa.

Mẹ Lục tỏ thái độ như vậy, mẹ Trương cũng thấy không vui, dù ai đúng ai sai thì nhà gái đã tỏ thái độ như vậy rồi, nếu là người hiểu lý lẽ thì chắc chắn sẽ không cố làm khó dễ nữa. Lục Thượng Phong ưu tú, mẹ Trương cũng thấy anh ta đối xử tốt với Trương Nhất Nhất, nhưng những điều1này không đủ để trở thành lý do Trương Nhất Nhất phải chịu đựng mẹ Lục.

Nhà họ Trương không phải cúi đầu với bất kì ai.

Cô con gái duy nhất này của bà cũng chẳng cần phải chịu thiệt thòi để đi cầu xin ai cái gì cả.

“Lời này của bà tôi nghe cũng thấy không thoải mái, hai đứa đều là trẻ con, còn chưa đủ chín chắn nên còn cần chúng ta hướng dẫn. Về chuyện kết hôn, hai đứa trẻ chẳng hề báo cho chúng ta biết, nếu vin vào cớ ấy thì tôi nghĩ là hôm nay tôi cũng chẳng xuất hiện trong phòng bệnh của cậu Phong đâu.” Mẹ Trương vẫn ăn nói rất hòa nhã, nhưng những lời này của bà lại giống như một cây thước dẻo, tát thẳng vào mặt mẹ Lục.

Mẹ1Lục vốn hơi nghiêng người, lúc này lại lập tức ngồi thẳng dậy, hơi hất khuôn mặt cao quý của mình lên, khinh thường cười lạnh một tiếng, “Thượng bất chính, hạ tắc loạn!”

“Bà nói ai đấy!” Trương Nhất Nhất lập tức xù lông lên, sau chuyện của tên cặn bã họ Lý kia, cô đã thề là sẽ không bao giờ phải để ba mẹ phải chịu thiệt thòi vì mình nữa, “Bà có tư cách gì để nói người khác chứ, bà nhìn hai đứa con của bà kia kìa, một đứa thì dùng hết mọi thủ đoạn hèn hạ để đạt được mục đích của mình, một đứa thì chẳng cần chút thể diện nào, ai không có giáo dục, bà nghĩ thử xem?”

“Cô!” Mẹ Lục nào đã phải chịu đựng cơn tức thế này bao giờ, bà ta vội đứng lên định tát Trương Nhất Nhất một cái.

Mặc dù Trương Nhất Nhất không phải là đối thủ của Lục Thượng Phong, nhưng nếu đối phương là mẹ Lục thì cô vẫn thừa sức để đánh lại, cô chẳng những đưa tay lên, cô còn dùng sức, vặn hẳn tay mẹ lục ra đằng sau rồi đẩy mạnh một cái, mẹ Lục đứng không vững suýt nữa thì ngã xuống đất.

Lâm Sở Sênh lại nhíu chặt lông mày lại, nhất là khi thấy trong phòng đang thế này mà Lục Thượng Phong vẫn còn tâm trạng để ăn táo. Cô lại càng cảm thấy người đàn ông này không đáng tin cậy.


“Lục Thượng Phong, con nhìn đi, con cưới loại người gì về đây!” Mẹ Lục không chiếm được ưu thế mới nhớ đến Lục Thượng Phong, bà ta vừa bị Trương Nhất Nhất đẩy ra liền hét lớn với anh ta.

Lục Thượng Phong đang ăn táo liền lập tức bỏ táo xuống, tự ngồi dậy, “Lúc này mẹ mới nhớ đến việc Nhất Nhất là người con cưới về à, vừa nãy mẹ anh hùng nói là không nhận cô con dâu này cơ mà? Mẹ lợi hại như vậy rồi thì còn cần đến con làm gì nữa?”

Nghe xong lời của Lục Thượng Phong, mẹ Lục liền ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.

Lục Thượng Phong nói với mẹ Lục xong thì lại liếc nhìn Trương Nhất Nhất, “Còn Nhất Nhất, chúng ta đã kết hôn rồi, gọi mẹ tôi một tiếng mẹ cũng là hợp tình hợp lý, cô tỏ thái độ với ai đấy? Giờ cô rót lại một cốc nước đưa cho mẹ tôi ngay đi!”

Lục Thượng Phong nói như vậy, chắc chắn Trương Nhất Nhất cũng thấy không vui, “Mơ đi!” Sau đó cô trừng mắt lên như chuẩn bị đánh nhau đến nơi.

Mẹ Trương khịt mũi, bà vốn đang nghĩ tốt cho Lục Thượng Phong, nào ngờ anh ta lại bắt nạt phụ nữ như vậy nên tức đến mức chẳng còn tâm trạng nào khác, chỉ có thể kéo tay Trương Nhất Nhất, “Nhất Nhất, chúng ta đi thôi.”

“Chỉ sợ là hai người không đi nổi.” Lục Thượng Phong lạnh lùng lên tiếng.

“Anh nói vậy là có ý gì?” Trương Nhất Nhất quay ngoắt đầu lại, tức tối trừng mắt với Lục Thượng Phong.

Lục Thượng Phong nhún vai: “Bây giờ cần phải xây khu quân sự mới, mà vừa hay là tôi lại phụ trách chuyện này, nghe nói nhà các người có mảnh đất không tệ, phong thủy rất tốt, tôi cũng cảm thấy rất được, phía đông còn liền với nhà xưởng của các người, nếu dỡ bỏ ra để xây thì rất vừa vặn đấy!”

“Đồ hèn hạ!” Trương Nhất Nhất không thể nhịn nổi nữa, cô hét lớn với Lục Thượng Phong.


Mảnh đất kia là do tổ tiên nhà họ Trương để lại, cực kì có ý nghĩa với gia đình họ.

Mẹ Trương cũng không ngờ là Lục Thượng Phong lại uy hiếp nhà mình bằng cách này, bà lại càng kéo tay Trương Nhất Nhất một cách kiên định hơn, “Nhất Nhất, chúng ta đi, chỉ là một mảnh ruộng thôi, nhà mình không cần nữa.”

“Qua chuyện vừa rồi, coi như tôi đã nhận được bằng khen hạng hai, hôm qua tôi vừa nhận được thông báo là lại được thăng chức rồi, lượng binh lính bảo vệ cũng tăng. Nếu như cô không rót cốc nước này thì tôi cam đoan là mấy người không ra nổi khỏi cánh cửa này đâu.” Lục Thượng Phong nói xong, lập tức có một anh lính xuất hiện ở ngoài cửa ra vào.

Uy hiếp một cách rất quang minh chính đại!

Lâm Sở Sênh không nhịn được nữa, đứng dậy, “Dân không đấu được với quan, đó là chuyện của xã hội cũ, nhưng bây giờ tôi nói rõ ràng cho anh biết, tôi hoàn toàn có thể khiến anh phải trắng tay trong vòng một tháng đấy!”

Dù lợi dụng Thẩm Thị, mượn danh nghĩa của Thẩm Mạc để dọa Lục Thượng Phong thì Lâm Sở Sênh cũng đều không tiếc.

Lục Thượng Phong nghe xong cũng chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, “Vậy thì cũng phải đợi Trương Nhất Nhất rót nước, gọi mẹ đã rồi tính.”

Sau đó anh ta lại ngồi xuống, “Trương Nhất Nhất, cô muốn tôi phải ra tay à?”

Cả người Trương Nhất Nhất đột nhiên run lên, cô nhìn sang Lâm Sở Sênh và mẹ Trương ở hai bên, cô nghĩ hai người đều nổi nóng vì mình như vậy, nếu Lục Thượng Phong ra tay thật thì chắc chắn họ sẽ phải chịu thiệt, cô không hề muốn xảy ra bất kì chuyện gì cả.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!

Trương Nhất Nhất hít sâu một hơi, sau đó đi về phía máy đun nước.

“Nhất Nhất!” Mẹ Trương đau lòng giữ chặt Trương Nhất Nhất lại, “Mẹ không cho con đi, con không được đi.”


Rõ ràng là rất sợ khiến ba mẹ lo lắng, nhưng bây giờ lại để cho mẹ mình phải rơi nước mắt, Trương Nhất Nhất thầm cảm thấy khó chịu như trăm ngàn vết dao cứa vào tim, cô dùng sức đẩy mẹ mình ra, đi nhanh đến chỗ máy đun nước, rót một cốc nước ấm đặt xuống trước mặt mẹ Lục, “Con mời mẹ uống nước.” Cô nói rất nhẹ, chỉ có mình cô biết rằng bây giờ mở miệng là việc khó khăn đến nhường nào.

Mẹ Lục bên này lập tức trở nên đắc ý, bà ta vênh mặt lên, không coi ai ra gì.

Tất nhiên là bà ta không chịu nhận cốc nước.

“Đứng yên đấy cho tôi, hôm nay cô phải nhớ cho kĩ, muốn là người nhà họ Lục thì phải hiểu quy củ của nhà họ Lục!” Mẹ Lục lại ngồi xuống ghế, giống như bà mẹ chồng thời cổ đại, cứ rảnh là lấy chuyện quy củ ra nói.

Ánh mắt Trương Nhất Nhất run lên, cô thầm nén sự khó chịu trong lòng xuống, chỉ cần qua ngày hôm nay, chỉ cần được tự do thì cô nhất định sẽ không để yên cho nhà họ Lục!

Mẹ Trương che miệng, lẳng lặng rơi nước mắt, Lâm Sở Sênh không chịu nổi nữa, chuẩn bị đi về phía trước kéo Trương Nhất Nhất lại, nào ngờ Lục Thượng Phong lại nhanh hơn cô một bước, anh ta trực tiếp nói một câu, “Trương Nhất Nhất, bình thường cô lợi hại lắm cơ mà, bây giờ vờ vịt ấm ức gì chứ!”

Câu nói này khiến tất cả mọi người trong phòng ngẩn ra.

“Vô dụng!” Thấy Trương Nhất Nhất vẫn không nhúc nhích, Lục Thượng Phong lại nói thêm một câu nữa, còn lườm cô một cái, giống như không thể nhìn cô như vậy thêm một giây nào nữa.

Ào!

Mặc dù Trương Nhất Nhất không hiểu ý của Lục Thượng Phong, nhưng dù sao thì đầu óc cô cũng sáng lên, cô lập tức hất thẳng cốc nước về phía mẹ Lục.

“Cô làm gì đấy!” Mẹ Lục đứng lên vì bị hất nước. Lục Thượng Nhất vội vàng lấy khăn tay ra lau mặt cho mẹ mình, sau đó ngẩng đầu hét lên với Trương Nhất Nhất, “Trương Nhất Nhất, cô hơi quá đáng rồi đấy!”

“Đây là ý của tôi, mấy người ai có ý kiến gì thì nói với tôi đây này!” Lục Thượng Phong bất mãn trừng mắt với Lục Thượng Nhất, nếu không phải là đang bị thương, đi đứng bất tiện thì có lẽ lúc này anh ta đã đi đến trước mặt Trương Nhất Nhất che chở cho cô rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận