Thiên Kim Báo Thù





Thẩm Mạc cười lạnh lùng, “Không biết trời cao đất dày, một bang phái bị chèn ép đến mức không thể sống nổi trong nước mà cũng dám giở trò trước mặt tôi.” Thẩm Mạc lại đút tay vào túi quần.

Người tập võ đều biết rõ, trạng thái này có nghĩa là không ra tay, hoặc đang tỏ vẻ khinh thường không muốn ra tay.

“Để tôi đoán xem nào, giá của cậu cùng lắm cũng chỉ tới tám triệu thôi, người sau lưng cậu ra giá cũng rẻ mạt thật đấy, ít tiền như vậy mà cũng học đòi theo người ta đi thuê người.” Thẩm Mạc dứt khoát tiếp tục dựa vào tường, ra vẻ khinh thường.

Đối phương bị Thẩm Mạc3khích bác như vậy, vẻ mặt liền chuyển sang dữ tợn, còn hơi run run.

Thật ra đối với người bình thường thì giá tám triệu là khá tốt rồi, dù có là giám đốc của một công ty không nhỏ thì số tiền này cũng có vẻ khá cao. Nhưng mà anh ta lại gặp phải Thẩm Mạc, đối với anh thì số tiền này chẳng đáng để nhắc tới.

“Muốn chết!” Đối phương hơi nhếch mép phải lên, đồng thời hơi nhúc nhích ngón phải, rõ ràng là anh ta đã bóp cò rồi, nhưng cuối cùng lại ngã phịch một cái xuống đất.

Mà sau lưng anh ta lại xuất hiện một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn2được nữa, “Đại ca.” Người này cầm súng ngắn giảm thanh, đến trước mặt Thẩm Mạc rồi cung kính cúi đầu.

Thẩm Mạc không nhìn người chết dưới đất, “Xử lý đi, nhớ là phải sạch sẽ vào.” Anh khẽ giậm chân, chuẩn bị quay về xem cục cưng của mình.


Người đàn em nhanh nhẹn nâng thi thể lên, sau khi đi được hai bước thì chợt nhớ ra một chuyện, vội đuổi theo Thẩm Mạc, “Đại ca, có cần nói với Phó Tổng Giám đốc Lâm về chuyện ba cô ấy đã thuê sát thủ giết cô ấy hay không?”

Vốn dĩ người này cũng không muốn lắm chuyện, nhưng thấy Thẩm Mạc thật sự rất thích Lâm Sở Sênh, còn ngấm ngầm1tự xử lý xong chuyện phiền phức này cho cô, thiết nghĩ đáng ra phải tranh công trước mặt cô mới đúng.

Thẩm Mạc nhấc tay lên, không cho đối phương nói tiếp, “Nhắc bên dưới, không ai được phép tiết lộ chuyện này ra ngoài.”

Người kia thấy anh nghiêm túc như vậy, chỉ vội vàng gật đầu rồi biến mất trong màn đêm.

Thẩm Mạc ngẩng đầu lên nhìn văn phòng làm việc đang sáng đèn của Lâm Sở Sênh, khẽ thở dài một hơi. Anh biết rõ, Lâm Sở Sênh và anh đều hận người trong nhà mình, nhưng hận như vậy là đủ rồi, không cần phải khiến Lâm Sở Sênh khó chịu thêm nữa.

Dù không khó chịu, chỉ tức giận1thôi thì Thẩm Mạc cũng không muốn Lâm Sở Sênh phải lãng phí cảm xúc của mình vì những người này.

Thẩm Mạc thích tranh công trước mặt Lâm Sở Sênh, nhưng cũng còn tùy tình huống.

Thẩm Mạc vừa đi lên một lúc thì tòa nhà của Thẩm Thị lại trở nên náo nhiệt, toàn bộ những người trong danh sách mà Lâm Sở Sênh gửi cho trợ lý lúc nãy đều đã đến đông đủ.

Những người này đều là các giám đốc đang hợp tác với Lâm Thị.

Nhân viên cũng không đón tiếp họ quá đặc biệt, chỉ dẫn họ vào phòng họp lớn nhất rồi phát cho mỗi người một chai nước khoáng. Những thứ này bên phòng hành chính cũng1chỉ mới chuẩn bị xong.


Tất nhiên, trợ lý cũng rất khâm phục thể diện của Lâm Sở Sênh, vốn dĩ cô ấy còn tưởng rằng những người này chắc chắn sẽ không đến, nhưng vừa nghe nói là Lâm Sở Sênh mời, dù bên kia có không muốn đến mấy thì cuối cùng vẫn phải đến.

Lúc Lâm Sở Sênh đi vào, phòng họp ồn ào như một cái chợ, không hiểu họ đang thi nhau nói chuyện gì mà khi cô đứng trước bàn rồi, mấy người kia vẫn làm như không hề phát hiện ra, cứ thế tiếp tục nói chuyện.

Trợ lý của Lâm Sở Sênh cảm thấy khó chịu, hắng giọng một cái, định bảo họ ngậm miệng lại.

Nhưng Lâm Sở Sênh lại cản cô ấy, cô vẫn ngồi yên ở vị trí của mình, sau đó đặt mạnh những thứ mình đã chuẩn bị xuống bàn “rầm” một cái rồi chân vẫn còn đang đi giày cao gót lên bàn, hơi nghiêng người về phía sau, khép hờ mắt lại, nói một câu, “Tôi nghỉ ngơi một lát đã, khi nào họ nói mệt rồi thì bảo tôi.”

“Vâng.” Trợ lý cố nhịn cười đáp lại.

Rõ ràng Lâm Sở Sênh nói không nhanh không chậm, giọng nói cũng không lớn, vậy mà tất cả mọi người trong phòng đều nghe được, cả đám quay sang nhìn nhau, cuối cùng người ngồi gần Lâm Sở Sênh nhất lên tiếng nói chuyện đầu tiên, “Ôi chao! Phó Tổng Giám đốc Lâm vào lúc nào thế, chúng tôi chẳng để ý gì cả. Nghe nói là cô tìm chúng tôi có việc, không biết là có chuyện gì nhỉ?”

Tất cả đều là những người đàn ông lớn tuổi hơn cả ba Lâm, nhưng ai nấy cũng đều cười tươi với Lâm Sở Sênh.

Khi thấy tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, Lâm Sở Sênh mới ngồi thẳng dậy, nhấc tay lên bảo trợ lý đi phát tài liệu, “Đây đều là hợp đồng do phòng nhân sự của chúng tôi soạn ra dựa trên cơ sở hợp đồng cũ với mọi người, đồng thời có bổ sung thêm rất nhiều các điều khoản nhỏ, mọi người kiểm tra xem có vấn đề gì không?”

Những người nhận được hợp đồng nhìn nhau, không hiểu Lâm Sở Sênh làm vậy là đang giở trò gì, “Phó Tổng Giám đốc Lâm này, hợp đồng của chúng tôi với Thẩm Thị đều đã hết hạn rồi, chúng tôi cũng không định gia hạn hợp đồng.”


Có một người dẫn đầu, những người khác đều nhao nhao hưởng ứng theo! Nhưng lại chẳng có ai chịu mở bản hợp đồng trên bàn ra để đọc thử.

“Mọi người có vấn đề gì với hợp đồng à?” Lâm Sở Sênh quét tầm mắt qua khuôn mặt của từng người.

“Cái này, chúng tôi không có.” Có người nhỏ giọng nói thầm một câu.

“Vậy thì sao lại không tiếp tục gia hạn hợp đồng với Thẩm Thị?” Lâm Sở Sênh đặt tay lên mặt bàn, rõ ràng những người này đều là khách hàng, nhưng trước mặt Lâm Sở Sênh thì họ lại không thể lên mặt nổi.

Vấn đề này rất thẳng thắn, nhưng không ai dám trả lời.

Lâm Sở Sênh nhìn một vòng, “Không ai dám nói chuyện à? Vậy thì tôi nói thay mọi người nhé.” Sau đó cô cầm cốc nước lên, nhấp một ngụm, “Là vì đã ký kết với Lâm Thị rồi. Bây giờ mấy người muốn từ bỏ công ty lớn như Thẩm Thị để đi theo Lâm Thị, hẳn là đã có ai đó cho mọi người thứ gì rồi, hoặc là đã nắm được điểm yếu của mọi người đúng không!”

“Không có, chắc chắn là không có!” Lâm Sở Sênh nói vậy giống như vừa giẫm phải vào đuôi của mấy người này, cả đám đều nhảy dựng lên tỏ thái độ.

Thật ra càng làm như vậy thì càng tỏ rõ là họ đang chột dạ.

Dù mấy người này nói gì đi chăng nữa thì Lâm Sở Sênh cũng đã thầm có lý luận riêng của mình, “Dù vì nguyên nhân gì thì hôm nay mọi người đến Thẩm Thị, trừ việc nể mặt công ty lớn là Thẩm Thị, nể mặt tôi ra thì mọi người đều đang muốn xác nhận xem bản thân mình có chọn nhầm phe hay không. Mọi người đến chỉ đơn giản là để thăm dò.”

Nói đến đoạn này thì tất cả mọi người bên dưới đều ngậm chặt miệng lại.

“Đây là kết quả điều tra của bên kiểm kê.” Lâm Sở Sênh lại phát một bản sao tài liệu khác, “Vấn đề bên phòng tài vụ cũng đã được điều tra ra. Nếu như người đứng sau lưng mọi người mà không trả lại số tiền mình đã nuốt vào thì sẽ phải vào tù!”

Lâm Sở Sênh cầm bút lên, gõ gõ xuống mặt bàn.


“Tôi nghĩ hẳn là mọi người cũng đã biết rõ rồi, bây giờ Thẩm Thị đang có một dự án liên quan đến quân đội. Trước mắt thì chuyện mới xảy ra cũng nằm trong dự án với quân đội. Không cần nói thì mọi người cũng đã biết thái độ của quân đội như thế nào rồi, chắc chắn không thể vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật được!”

Lâm Sở Sênh dừng lại một lát, thấy đám người này có vẻ hơi do dự, cô lại nói tiếp, “Tôi nghĩ tất cả mọi người đều chú ý đến Thẩm Thị, cũng biết là lúc tôi báo cáo lên cơ quan chính phủ thì không hề có ai chạy đến để dìm chuyện này xuống. Điểm này có thể khẳng định rằng tôi đã chuẩn bị sẵn mọi chuyện rồi.”

Lâm Sở Sênh ném bút lên mặt bàn, “Hôm nay, mọi người ký vào hợp đồng này, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục hợp tác với nhau, trước khi vào phòng họp, tôi đã bảo bên phòng kinh doanh gửi mail cho bên công ty chi nhánh, dặn họ chuẩn bị đơn hàng như bình thường, các nguyên liệu cũng đã được xuất xưởng như những gì chúng ta đã bàn bạc trước kia.”

“Nếu như bây giờ mọi người sợ ký hợp đồng sẽ đắc tội với người nào đó thì tôi có thể khẳng định với mọi người rằng, anh ta đã chịu thiệt rất nhiều dưới tay tôi nên hiểu tôi rất rõ! Mọi người có thể nói là hôm nay tôi cưỡng ép mọi người cũng được, dụ dỗ cũng được, anh ta cũng chẳng thể làm gì mọi người đâu. Nhưng mà nếu như tôi thắng, hôm nay mọi người không ký hợp đồng tức là đang đắc tội với tôi. Vì hôm nay tôi đã đích thân ngồi đây để bàn bạc với mọi người, nếu từ chối tức là không nể mặt tôi rồi.”

Lâm Sở Sênh lắc lắc tay trước mặt mình, “Tôi chắc chắn sẽ giành lại Lâm Thị. Đến lúc đó, nếu làm trễ nải kì hạn công trình, hoặc sau này không thể hợp tác được với Thẩm Thị nữa… những tổn thất này đều sẽ lớn hơn so với tiền bồi thường mà bây giờ mọi người phải trả cho Lâm Thị sau khi ký hợp đồng này rất nhiều! Mọi người tự nghĩ đi, ký hay không ký?”

Lâm Sở Sênh hơi ngả người về phía sau, cô để hai tay sang hai bên, giống như chẳng hề quan tâm đến mấy dự án này.

Mà bút trong tay những người kia, cảm giác như nặng tựa nghìn cân, không thể nhấc lên nổi.

Xưa nay vẫn có câu, có khi đứng thành hàng còn nguy hiểm hơn cả không đứng thành hàng, nếu như chọn đúng bên thì có lẽ sau này sẽ cực kì tươi sáng, nhưng nếu chọn sai thì hậu quả sẽ không lường trước được. Người ta luôn nói: Cầu phú quý trong nguy hiểm, mấy người kia luôn cầu mong sự bình an, cũng chẳng phải là một đám nghèo cùng rách rưới như ăn mày…

Hôm nay, mấy người này đến đây cũng giống như những gì Lâm Sở Sênh đã nói, là vì vẫn còn do dự, chẳng phải là người không vì mình thì trời tru đất diệt sao? Mấy người này phản ứng thế này cũng rất bình thường.

Lâm Sở Sênh ngồi đây chính là để tạo áp lực cho bọn họ, chỉ cần có người đồng ý ký hợp đồng thì cô sẽ thắng.

Ngồi đợi khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng có người cầm hợp đồng lên nhìn lại. Khoảng nửa giờ sau, cuối cùng cũng có người đọc xong, cười cười với Lâm Sở Sênh, “Phó Tổng Giám đốc Lâm, cô xem chuyện này lớn như vậy, chúng tôi cũng chưa thể quyết định ngay được, hay là thế này đi, sáng mai trước giờ đi làm của cô, chúng tôi sẽ có câu trả lời thuyết phục cho cô.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận