Lúc này, cuối cùng Lâm Sở Sênh cũng giơ tay lên, nói: “Thật ra, bạn phóng viên này nói không sai, lúc đầu tôi cũng không định trả lời vấn đề này mà có ý cho phòng quan hệ công chúng trả lời.”
Lâm Sở Sênh đột nhiên nói thẳng như vậy, đám phóng viên bên dưới như được tiêm máu gà, tích cực hẳn lên.
“Ý của Phó Tổng Giám đốc Lâm là Thẩm Thị đúng là doanh nghiệp như vậy sao?”
“Phó Tổng Giám đốc Lâm, nghe nói cô được ngồi lên vị trí này là vì yêu đương trong công ty, dựa vào quan hệ để lên chức, có đúng hay không?”
“Phó Tổng Giám đốc Lâm, có phải là bình thường giám đốc tài vụ không nịnh nọt cô nên mới bị xử lý như một con chốt thí3không?”
Từng vấn đề liên tiếp, vấn đề sau quá đáng hơn vấn đề trước.
“Im lặng, xin mọi người chú ý giữ trật tự.” Thấy tình cảnh không dễ khống chế, phòng quan hệ công chúng chỉ có thể tiếp tục bảo im lặng.
Lâm Sở Sênh xua tay, ra hiệu cho nhân viên phòng quan hệ công chúng không cần phải để ý, “Đợi mọi người hỏi xong hết, tôi sẽ trả lời từng vấn đề một.” Có sóng to gió lớn nào mà cô chưa từng trải qua, cho nên cô rất bình tĩnh cầm chai nước khoáng trước mặt lên, cảm thấy uống không ngon, “Cảm phiền đổi sang trà hộ tôi, cảm ơn.”
Đương nhiên, không phải Lâm Sở Sênh thích uống trà mà chủ yếu là lúc này uống trà chỉ để giết thời gian mà thôi.
Lâm2Sở Sênh xuất thân từ nhân viên kinh doanh, cô biết gặp phải loại khách hàng gì thì nên dùng kĩ năng nào. Cho nên cô bắt đầu biểu diễn kĩ năng pha trà ở nơi này.
Đám phóng viên vốn muốn kiếm tin tức nóng hổi, ai cũng đặt câu hỏi như hít phải thuốc lắc. Bây giờ Lâm Sở Sênh không trả lời câu hỏi nào, vẻ nhiệt tình của bọn họ cũng từ từ biến mất. Đợi đến khi bên dưới bắt đầu yên tĩnh lại, Lâm Sở Sênh mới cho người dẹp dụng cụ pha trà, trên mặt cô vẫn luôn nở nụ cười đúng mực, “Alô alô.” Cô nói hai tiếng giống như đang thử micro có được hay không, “Trước hết, tôi muốn cảm ơn ý tốt của mọi người, cảm ơn mọi người1đã quan tâm đến Thẩm Thị.” Lâm Sở Sênh gật đầu, tiếp tục nói: “Tôi không biết bạn phóng viên này nghe từ đâu mà lại nghi ngờ kiểm kê của Thẩm Thị có vấn đề.”
Lâm Sở Sênh hắng giọng, “Ở ngay nơi này, tôi có giải thích nhiều hơn nữa, e rằng cũng không thể làm cho mọi người thỏa mãn. Tôi chỉ nói vài sự thật thôi, người sáng lập doanh nghiệp Thẩm Thị là ông Thẩm Hạo Chấn, ông là người Hoa đầu tiên có mặt trên bảng xếp hạng Fox, là người mà trong cả khu vực châu Á – Thái Bình Dương, không có người nào sánh bằng. Sự thành công của ông Thẩm đại diện cho sự thành công của Thẩm Thị. Ít nhất, tính tới thời điểm hiện tại, tầm cao mà1Thẩm Thị đạt tới được chính là tầm cao mà tất cả doanh nghiệp trong nước đều không đạt tới được. Nếu nói Thẩm Thị chỉ coi trọng bằng cấp mà không coi trọng năng lực thì đừng nói
Nói đến chỗ xúc động, Lâm Sở Sênh còn cố ý nâng giọng lên, giọng nói khí phách quanh quẩn trong phòng họp.
Không có ai trong đám người ở đây lên tiếng phản bác, bởi vì không thể phản bác được sự thật, cũng không có người nào của phòng quan hệ công chúng có thể nói ra lời nói khí phách như Lâm Sở Sênh.
“Còn về việc nhờ quan hệ để lên chức, tôi chỉ có thể đề nghị bạn phóng viên hỏi câu này rằng, trước khi đưa ra câu hỏi nhất định phải suy nghĩ đến sự thật.1Mọi người đều biết tôi lên chức từ công ty con. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì thành tích của tôi tốt hơn người khác. Các bạn có thể đi phỏng vấn bất cứ một nhân viên nào của Thẩm Thị, họ đều có thể nói ra được tôi đã mang đến sự thay đổi gì cho Thẩm Thị. Người có tài mới được trọng dụng, đây chính là văn hóa của doanh nghiệp. Tôi ngồi ở vị trí này chắc chắn là nhờ vào năng lực của tôi, cảm ơn.” Lâm Sở Sênh nói xong liền trực tiếp đứng lên.
Cuối cùng buổi họp báo cũng kết thúc.
Đám phóng viên còn muốn đặt câu hỏi nhưng đều bị phòng quan hệ công chúng lấy cớ Lâm Sở Sênh phải đi họp ngăn lại.
Lần tổ chức họp báo này xem như thuận lợi.
Về chuyện của Thẩm Thị trước đó đã được Lâm Sở Sênh nói rõ ràng ngay tại đây, đồng thời bị lời nói khí phách của cô chặn lại. Nếu không ngoài dự đoán thì trang nhất ngày mai không phải là chuyện công ty phạm sai lầm mà là lời nói hùng hồn của cô.
Có điều về các câu trả lời của Lâm Sở Sênh, nếu nói một cách rõ ràng thì chính là trả lời cũng như không trả lời. Cô chỉ nói sơ vài vấn đề mà mọi người đều biết mà thôi.
“Điện thoại của chị đổ chuông từ nãy đến giờ.” Lâm Sở Sênh vừa ra hội trường thì trợ lý của cô đã bước nhanh lên, đưa điện thoại cho Lâm Sở Sênh bằng hai tay.
Lâm Sở Sênh nhíu mày liếc nhìn màn hình, mặc dù cô không lưu dãy số này trong điện thoại nhưng nó lại khắc sâu trong đầu cô, không thể quên được. Cô bắt máy, vừa đi vừa nghe, “Alô.”
“Lâm Sở Sênh, mày hận tao như vậy sao?” Điện thoại vừa kết nối, ba Lâm ở đầu bên kia đã bắt đầu quát lên.
Nghe giọng nói này của ông ta, Lâm Sở Sênh đột nhiên cảm thấy vô cùng dễ nghe, “Sao ông lại bực tức quá vậy?”
“Lâm Sở Sênh, mày nói cho tao biết, hôm nay tất cả mọi người tới hủy đơn hàng, có phải là do mày làm hay không?” Ba Lâm hận không thể lập tức bay tới xé xác Lâm Sở Sênh ngay tại chỗ.
“Đúng vậy, xem ra tin tức của ông rất nhanh nhạy.” Lâm Sở Sênh thừa nhận, thừa nhận một cách vô cùng sảng khoái.
“Mày muốn ép tao chết đấy à?” Lâm Sở Sênh nghe thấy rất rõ ràng bên ba Lâm có tiếng đập đồ.
Nghĩ cũng phải, có nhiều đơn đặt hàng như vậy, chắc chắn là ba Lâm đã mua đồ xong hết rồi, bây giờ đột nhiên đơn đặt hàng bị hủy, cả đống đồ đã mua phải làm sao. Cho dù có phí bồi thường vi phạm hợp đồng thì cũng không đủ để ba Lâm trả cho nhà cung ứng.
Đương nhiên, chết người nhất là nhà đầu tư bỏ vốn cho ba Lâm đột nhiên rút vốn lại. Nếu chỉ là như vậy thì cùng lắm là rơi vào tình trạng hòa vốn. Thế nhưng trước đó ba Lâm đã mua lại cổ phần trong tay Lâm Sở Sênh rồi. Nói cách khác, trong tình huống vốn đã khó khăn, bây giờ lại tăng thêm tiền 40% cổ phần.
Trước mắt, ngoại trừ tuyên bố phá sản thì ba Lâm không còn lựa chọn nào khác nữa.
“Ông nói vậy thì chẳng có gì hay rồi.” Vì muốn nói nhiều thêm với ba Lâm, à không đúng, vì muốn thưởng thức thêm dáng vẻ chật vật của ba Lâm, Lâm Sở Sênh cố ý đi thang bộ, không đi thang máy, “Tôi đâu muốn để cho ông chết. Làm như vậy thì còn gì thú vị nữa, ông nói đúng không?”
Nghe giọng nói đắc ý của Lâm Sở Sênh, ba Lâm suýt chút nữa đập nát hết phòng làm việc của mình, “Lâm Sở Sênh, mày không sợ tao công bố bộ mặt thật của mày sao? Mày hủy hoại tao thì mày cũng đừng mong sống tốt!”
Nghe ba Lâm nói vậy, Lâm Sở Sênh bật cười thành tiếng, “Tôi khuyên ông đừng có nhiều chuyện nữa, cho dù ông có nói thật lòng thì có ai tin đây. Cho dù có người tin thì đã sao nào? Bây giờ, trong tay tôi không có gì khác, chỉ là có nhiều tiền. Cho dù là cấm vận truyền thông hay là thuê thủy quân* thì ông đều không phải là đối thủ của tôi. Tôi khuyên ông đừng đi vào con đường internet thì hơn.”
* Thủy quân: Một nhóm người được thuê để viết bài, đăng tải bình luận về một chủ đề nhất định trên internet.
Đây là thời đại có tiền chính là thượng đế, Lâm Sở Sênh có vốn liếng này.
“Còn nữa, lúc ông nộp đơn xin phá sản tốt nhất là phải suy nghĩ cho kĩ, không nên động vào người nào, nên dùng tiền bịt miệng người nào, tôi nghĩ ông biết rõ hơn tôi.” Lâm Sở Sênh nói chậm lại, giống như đang an ủi ba Lâm.
Thật ra, cô chỉ đang đảm bảo quyền lợi của bên Vân Thị mà thôi.
Ba Lâm rất muốn có khí phách phản bác lại lời nói của Lâm Sở Sênh, rằng ông ta không coi Vân Thị ra gì, nhưng lời nói đến khóe miệng rồi lại không có gan thốt ra.
Ai cũng đều hi vọng sống sót, nói cách khác là chỉ có sống sót mới có hi vọng.
Cho dù ầm ĩ thành thế này, phải ngồi tù thì cũng sẽ hi vọng thời gian ngồi tù ít lại, ít nhất cũng có hi vọng nhìn thấy ánh mặt trời.
“Sở Sênh, suy cho cùng thì trong con cũng đang chảy dòng máu của ba, con thật sự đành lòng cạn tàu ráo máng với ba sao? Sở Sênh, mẹ con là người thân của con, ba cũng là người thân của con. Ba biết trong lòng con vẫn luôn hận ba thay mẹ con, nhưng Sở Sênh à, đây là chuyện giữa ba và mẹ con, con không có quyền làm như vậy.” Ba Lâm thấy cứng không được, ông ta liền trực tiếp chuyển sang mềm.
Không nghe thấy Lâm Sở Sênh có phản ứng gì, ba Lâm lại tiếp tục nói: “Sở Sênh, ba còn nhớ rõ câu đầu tiên con biết nói là ‘ba’, con biết đi lúc tám tháng tuổi, nhanh hơn gần một năm so với những đứa trẻ bình thường khác. Ba cũng còn nhớ rõ lần đầu tiên con nhận giấy khen, con tràn đầy vui vẻ khoe giấy khen với ba. Ba nhớ rõ tất cả những thứ này, chỉ cần con còn muốn gọi ba một tiếng ba thì chúng ta còn có thể trở lại như trước đây.”
Đôi mắt Lâm Sở Sênh đỏ ngầu. Cô không biết những điều tốt đẹp đó có thật sự tồn tại hay không, có thật sự từng xảy ra hay không, có thật sự cảm động hay không? Nhưng mà như vậy thì đã sao chứ? Ba ruột của cô, nhiều lần hãm hại cô, nhiều lần muốn đẩy cô vào chỗ chết. Những điều này cô vĩnh viễn khắc sâu ở trong lòng.
Tổn thương chính là tổn thương. Cho dù có nói dễ nghe như thế nào thì cũng không thể thay đổi được sự thật này.
“Sở Sênh.” Ba Lâm gọi rất chậm, giống như còn muốn nói thêm điều gì đó khiến cho Lâm Sở Sênh cảm động.
Nhưng lại bị Lâm Sở Sênh cắt ngang, “Được rồi, ông Lâm, nếu ông còn muốn tiếp tục nói những lời vô nghĩa này thì tôi khuyên ông nên tiết kiệm tiền điện thoại đi.”
“Sở Sênh, chẳng lẽ những điều tốt đẹp trước kia không có bất cứ ý nghĩa gì với con sao?” Ba Lâm chưa từ bỏ ý định, mà cũng không thể từ bỏ như vậy được.
Lời nói của ông ta chỉ khiến Lâm Sở Sênh cười lạnh, “Nếu ông cảm thấy đó là những điều tốt đẹp thì ông từ từ mà nhớ lại đi.” Lâm Sở Sênh nhanh tay cúp điện thoại, cô không muốn nghe những lời nói liên quan đến tình cảm giữa ba và con gái nữa.
Em trai cô, sống không thấy người chết không thấy xác, tại sao ông ta không nhắc đến một câu nào?
Muốn diễn kịch mà lại không biết đường dốc lòng vào, ngay cả bản thân ông ta cũng không xúc động thì dựa vào cái gì khiến người khác xúc động được?
Bên kia, ba Lâm lại gọi điện thoại tới, Lâm Sở Sênh dứt khoát ra khỏi thang mới, vừa hay gặp trợ lý sốt ruột đi tìm mình, “Phó Tổng Giám đốc Lâm, Chủ tịch Thẩm tới, mời chị đến phòng họp số 1 họp.”