“Alô.” Lúc điện thoại rung lên lần thứ n, trợ lý lớn tiếng nghe máy.
“Sở Sênh, ba biết con tức giận, nhưng quan hệ giữa chúng ta thật sự tồn tại.” Ba Lâm vẫn định đi con đường tình thân.
Lúc này, đầu óc trợ lý bối rối, lẽ nào cô ấy nghe được lời nói không nên nghe? Có điều nghĩ lại thì không đúng, Thẩm Mạc xuất sắc như vậy, chắc chắn Lâm Sở Sênh sẽ không lén tìm người khác. Hơn nữa, cho dù thật sự có tìm người khác đi nữa thì chắc chắn Lâm Sở Sênh sẽ không để cho cô ấy nghe điện thoại.
Bởi vì nói chuyện qua điện thoại, có khác biệt nhất định so với nói chuyện bên ngoài, cho nên lời nói của ba Lâm3bị trợ lý hiểu lầm thành quan hệ không đứng đắn, “Quan hệ? Ông nói cho tôi nghe xem, các người có quan hệ gì?” Dù sao thì Lâm Sở Sênh cũng đã đi họp rồi, trợ lý không có việc gì làm bèn dứt khoát nói chuyện phiếm với đối phương.
“Cô không phải là Lâm Sở Sênh!” Ba Lâm nghe ra giọng nói lạ, “Cô bảo nó nghe điện thoại đi.”
“Lâm tổng không rảnh!” Trợ lý rảnh rỗi ấn nút thang máy, nhìn con số sáng lên ánh đỏ.
“Cô nói cho nó biết, nếu nó không nghe điện thoại thì nó sẽ hối hận.” Ba Lâm vô cùng giận dữ, mặc dù trong lòng có hàng nghìn vạn ý định nhưng không thể nói thẳng với Lâm Sở Sênh thì cũng không2có tác dụng gì.
Vừa nghe đối phương đã điên cuồng đến mức này, trợ lý “eo ôi” một tiếng, đôi mắt sáng rực lên. Ở trong lòng bọn họ, Lâm Sở Sênh chính là nhân vật như thần thánh, “Sao vậy? Ông nắm được nhược điểm của Phó Tổng Giám đốc Lâm à?” Trợ lý cố ý nói nhỏ giọng.
Ba Lâm thấy có hi vọng liền nói: “Đúng vậy, tôi có nhược điểm của nó, cô mau đưa điện thoại cho nó đi.”
Trên mặt trợ lý hiện lên vẻ lạnh lẽo, chỉ có thể nói là có người không sợ chết, “Bây giờ chị ta không có ở đây, hay là ông nói nhược điểm của chị ta cho tôi, tôi có con đường có thể bôi nhọ chị ta.”
Trong lòng ba Lâm1không muốn nói, nhưng bây giờ không nói chuyện được với Lâm Sở Sênh, dù sao thì chỉ cần có thể kéo cô xuống ngựa là tốt rồi, “Được, tôi nói cho cô biết, mẹ của Lâm Sở Sênh là một con điếm, bà ta đi theo không biết bao nhiêu thằng đàn ông, rốt cuộc Lâm Sở Sênh họ gì cũng không biết, cứ như vậy được sinh ra thôi. Chỉ cần cô làm lớn tin tức này thì tôi tin chắc rằng nhà họ Thẩm sẽ không chấp nhận Lâm Sở Sênh.”
Lúc đầu, trợ lý chỉ nghĩ rằng chơi đùa với ông ta thôi, nhưng nghe tới đây liền nổi giận, “Ông mới là gái điếm, cả nhà ông đều là gái điếm! Loại người như ông tôi thấy nhiều rồi,1chẳng qua là ông có chuyện cần nhờ Phó Tổng Giám đốc Lâm, nhưng chị ấy không nể mặt ông, ông liền ở đây điên cuồng bịa chuyện về chị ấy.”
Vừa nghe thấy trợ lý thay đổi cách nói chuyện, ba Lâm liền biết mình bị chơi xỏ, nhưng ông ta vẫn không từ bỏ, ông ta cảm thấy chỉ cần là con người thì đều có tâm lý ghen tị, dù như thế nào đi nữa thì đây cũng là một cơ hội, “Cô gái, tôi nói cho cô biết, cô tin tôi đi, tôi chính là ba của Lâm Sở Sênh, sao tôi có thể nói dối được chứ?”
“Tôi còn là mẹ ông đấy!” Trợ lý chỉ cảm thấy ba Lâm đang nói dối, căn bản chưa từng nghĩ lời ông1ta nói là sự thật, “Tôi nói này, sao ông có thể thất đức như vậy chứ? Ông ở đây lừa gạt ai vậy? Trên thế giới này lại có người sợ người khác không biết mình bị cắm sừng sao? Ông cho rằng tôi ngu ngốc hay là ông ngu ngốc?”
“Tôi không biết ông lấy được số điện thoại của Phó Tổng Giám đốc Lâm từ đâu. Tôi nói cho ông biết, bây giờ tôi lập tức đi thông báo với phòng nhân sự, nói rằng có người bịa chuyện về Phó Tổng Giám đốc Lâm, nhắc nhở mọi người trong công ty đừng tin.” Trợ lý nghĩ tới chuyện khác, “Còn nữa, tôi cũng nhắc nhở ông, một khi công ty ra mặt thì ông có thể ngồi tù đấy, hành vi hiện giờ của ông đã là hành vi vi phạm pháp luật rồi.”
“Cô gái, cô nghe tôi nói đã.” Ba Lâm vẫn chưa từ bỏ mà tiếp tục dây dưa với trợ lý.
“Ông nói xong chưa vậy? Nếu ông muốn ngồi tù thì tôi cho ông toại nguyện. Tôi nói cho ông biết, hành vi của ông lúc này là đang vu khống Phó Tổng Giám đốc Lâm!” Trợ lý nhìn xung quanh, thấy không có ai liền nhỏ giọng nói: “Nếu ông thật sự thiếu tiền thì ông không cần phải bám lấy Phó Tổng Giám đốc Lâm đâu, ông có con trai thì có thể bán con trai, có con gái thì có thể bán con gái, có rất nhiều đất nước đều rất chào đón ông bán con.”
Trợ lý nói bừa mà vừa khéo lại trúng vào chỗ đau của ba Lâm.
Ba Lâm tức giận, suýt chút nữa ném luôn điện thoại. Lúc này, ông ta chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, không biết là vật gì đập vỡ. Ông ta vội tắt điện thoại, mở cửa bước nhanh ra ngoài.
“Ông mau tìm chỗ tránh đi! Không biết công nhân lấy tin tức từ đâu, nói rằng công ty không có tiền, phải tuyên bố phá sản. Bây giờ bọn họ đang vây quanh phòng tài vụ, chưa biết chừng lát nữa sẽ tới chỗ ông.” Người bên phòng nhân sự thở hổn hển chạy tới.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nghe bên ngoài có tiếng đập đồ đạc, ba Lâm cảm thấy kinh hãi.
“Hôm qua vốn là ngày phát tiền lương, kết quả là vẫn chưa phát tiền lương, đám công nhân đều khó chịu. Đến hôm nay không biết là ai đồn là công ty phá sản, đám công nhân yêu cầu phát lương để họ yên tâm, phòng tài vụ đã cố gắng thu xếp. Nhưng mà không có tiền lương để phát, không có cách gì có thể nói được cả. Vừa rồi chúng tôi vẫn luôn gọi điện thoại cho ông, nhưng đường dây bận, gọi nội bộ cũng không được nên chỉ có thể tới đây tìm ông.” Người phòng nhân sự nói cũng rõ ràng.
Đầu óc ba Lâm vang ong ong, vừa rồi ông ta biết có người gọi điện thoại, nhưng vì mải suy nghĩ nên giải quyết Lâm Sở Sênh như thế nào cho nên không có tâm trạng quan tâm đến những người này.
Cửa thang máy bị chặn, người phòng nhân sự đi thang bộ, chắc chắn là tốc độ đi không nhanh.
Tiếng đập đồ càng ngày càng gần, người phòng nhân sự thấy ba Lâm còn đang sững người liền đẩy ba Lâm một cái, lúc này ông ta mới hoàn hồn. Phòng làm việc của ba Lâm ở tầng cao nhất, căn bản là không có chỗ để đi, trừ khi…
Đôi mắt ba Lâm sáng lên, có một nơi có thể trốn được.
Trên lầu có một nhà kho, bên trong để báo cáo rất lâu trước kia, tạm thời còn chưa dỡ bỏ, ông ta có thể trốn trong đó. Ba Lâm chạy nhanh tới nhà kho, bên trong đều là bụi bặm, nếu là trước kia thì ngay cả đi vào ông ta cũng không đi.
Nhưng bây giờ ông ta không còn lựa chọn nào khác.
Trong nhà kho có rất nhiều kệ hàng, vốn dĩ có thể đi ở hai bên kệ hàng, nhưng có thể là vì thời gian dài không dùng nên nhà kho chứa đầy đồ.
Ba Lâm muốn trốn thì phải bò phía dưới kệ hàng, bò tới tận trong cùng.
Nghe tiếng ồn ngày càng gần, ba Lâm chỉ có thể cúi đầu bò.
Việc vừa bị sặc vì bụi bặm, vừa phải bò ở độ cao giống như con chó đã kích thích mạnh đến ba Lâm. Ông ta chảy nước mắt già nua nhưng vẫn không thay đổi được bất cứ chuyện gì, chỉ có thể chấp nhận sống không có tôn nghiêm giống như con chó.
“Tôi cũng đang tìm Lâm tổng. Tôi nói Lâm tổng không có ở đây, vậy mà các người không tin tôi.” Người phòng nhân sự đang cố gắng dàn xếp ở bên ngoài.
“Các người sốt ruột thì tôi cũng sốt ruột, tôi và các người đều giống nhau, đều là dân làm công, tôi cũng muốn nhận tiền của tôi, có ai mà không sốt ruột chứ.” Người phòng nhân sự vẫn còn đang làm công tác tư tưởng cho đám công nhân.
Ba Lâm cố gắng co rúc cơ thể mình lại, ông ta nhanh chóng chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng. Bây giờ ông ta rất muốn báo cảnh sát. Nhưng báo cảnh sát rồi thì sao đây, cho dù có thể áp chế đám công nhân, không cho bọn họ gây chuyện thì vẫn phải phát tiền lương cần phát.
Thật ra ba Lâm có số tiền này nhưng ông ta chỉ có thể trả cho Vân Thị.
Đúng như Lâm Sở Sênh nói, ông ta cần phải phân rõ hạng người gì là khó dây vào nhất. Chỉ là thiếu tiền đám công nhân thôi mà bọn họ đã làm ầm ĩ lên thế này. Nếu chọc tới Vân Thị thì ông ta càng không dám tưởng tượng tới hậu quả.
Nguyên nhân quan trọng hơn là ông ta còn có Lâm Tiêu Tiêu.
Không đến giây phút cuối cùng ông ta sẽ không buông tay. Vì Lâm Tiêu Tiêu, ông ta nhất định phải làm cho Lâm Sở Sênh nhả tiền ra.
Khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài yên tĩnh lại, ba Lâm thở hồng hộc.
“Lâm tổng, ông có thể đi ra rồi.” Người của phòng nhân sự lặng lẽ mở cửa ra.
Ba Lâm không dám nhúc nhích. Ông ta đợi thêm mười phút nữa, xác định bên ngoài thật sự không có động tĩnh mới bò ra ngoài theo đường cũ.
Lúc ông ta ngẩng đầu lên liền nhìn thấy rõ sự ghét bỏ trong mắt nhân viên phòng nhân sự.
“Lâm tổng, ông mau đứng dậy đi, có thể những người đó sẽ đến nhà ông làm ầm ĩ, ông có muốn gọi điện thoại báo một tiếng không?” Người phòng nhân sự nhíu mày, rõ ràng là tiến tới để đỡ ba Lâm, nhưng chỉ vươn hai ngón tay ra rồi thôi, ngay cả tới gần cũng không dám.
Nếu là trước đây thì ba Lâm đã sớm hất tay người ta ra rồi. Nhưng bây giờ ông ta không có cái khí phách đó.
“Ngày hôm nay, ít nhiều gì cũng nhờ có cô.” Ba Lâm gật đầu, cười chân thành.
“Lâm tổng khách sáo rồi.” Thấy ba Lâm đứng lên, nhân viên phòng nhân sự liền buông ông ta ra.
“Về tiền lương của cô, tôi sẽ gửi cho cô như bình thường.” Ba Lâm nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể dùng cách này để dụ dỗ người ta. Mấy khi mới có người trung thành với công ty như vậy, ông ta không hề muốn mất người ta.
Nhân viên phòng nhân sự cười khan, “Không vội, không vội, ông xem hiện giờ công ty khó khăn như vậy, nếu tôi có thể đóng góp được gì cho công ty thì tôi đều sẽ làm. Dù sao thì nếu không có công ty thì sẽ không có tôi của bây giờ.” Người làm trong phòng nhân sự chỉ cần há miệng là nói ra được lời hay.
Vậy mà lại làm cho ba Lâm cảm động dữ dội. Thời buổi này có thể xuất hiện được một người cùng tiến cùng lùi với công ty thật sự là không dễ dàng.
Rõ ràng là chuyện tốt, nhưng người phòng nhân sự lại có vẻ căng thẳng, cũng có thể là bà ta đang cảm thấy xấu hổ, “Tôi không có yêu cầu gì, chỉ là thằng con trai của tôi là fan của con gái ông, nó vẫn luôn muốn gặp con gái ông một lần, xin chữ ký tự tay viết gì đó. Trước giờ tôi không có cơ hội mở lời, vừa lúc hiện giờ coi như là một cơ hội.”
Khuôn mặt vốn đang mang ý cười của ba Lâm lập tức sầm xuống, “Cô đừng có nằm mơ!”
Bây giờ ba Lâm và Lâm Sở Sênh đã ngả bài rồi. Người phòng nhân sự hỏi ký tên, đơn giản là muốn Lâm Tiêu Tiêu. Lâm Tiêu Tiêu lộ mặt trước công chúng vào đúng một lần bị người ta hãm hại kia. Nói dễ nghe là muốn ký tên, ai biết sau khi gặp mặt còn có yêu cầu gì nữa. Sao ông ta có thể đồng ý chuyện dùng một tháng tiền lương mua con gái của mình chứ? Sao ông ta có thể đồng ý cho được?
Nếu không phải đối phương là phụ nữ thì ông ta nhất định sẽ nhào lên đấm một đấm rồi.