Thẩm Mạc nghe tiếng đóng cửa của cô thì không nhịn được nhếch môi.
Lúc này, chợt có tiếng chụp ảnh “tách tách” vang lên, mọi người lập tức quay đầu lại nhìn về hướng phát ra âm thanh. Người chụp ảnh căng thẳng tới mức làm rơi điện thoại xuống đất, nói lắp bắp: “Tôi, tôi chỉ là thấy cảnh tượng này lạ lùng quá thôi.”
Người đó tưởng rằng Thẩm Mạc sẽ tức giận, kết quả là anh chỉ nhìn rồi thôi, “Được rồi, mọi người làm gì thì làm đi.” Anh giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người giải tán.
Thẩm Mạc vốn định đến phòng làm việc của Lâm Sở Sênh, nhưng anh cảm thấy da mặt của cô mỏng như vậy, bây giờ lại có3nhiều người nhìn, chắc chắn là cô sẽ không mở cửa. Anh suy nghĩ lại, tốt hơn hết vẫn nên quay lại phòng làm việc của mình thì hơn, lát nữa sẽ đi xem tình hình bên cô thế nào.
Thẩm Mạc vừa đi, một đám người liền vây quanh người chụp ảnh lúc nãy, “Mau nhặt lên xem đi, không biết ảnh thế nào nhỉ?”
Người kia bị hỏi như vậy lập tức ngồi xổm xuống đất nhặt điện thoại lên. Cô ấy mở điện thoại ra xem, ảnh chụp Thẩm Mạc chỉ là bóng người mơ hồ, mọi người lập tức than vãn: “Cơ hội tốt thế này, thật là lãng phí mà.”
Người bị nói cũng rất buồn phiền, “Tôi quên không tắt âm chụp ảnh của chiếc2điện thoại cùi bắp này.” Người đó lắc lắc tay, bởi vì quá căng thẳng khi chụp ảnh, cho nên lúc này lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Bên này là cảnh tượng tưng bừng vui vẻ. Bên kia, Thẩm Phong chán chường đón xe về nhà, vốn dĩ anh ta còn nghĩ lùi một bước tiến hai bước, nhưng bây giờ anh ta đã mất tất cả rồi, trong lòng đau đớn, có làm thế nào cũng không bớt đau đớn được. Thẩm Phong về đến biệt thự, bên trong rất yên tĩnh.
Nghĩ cũng phải, trước đây mẹ anh ta thích ồn ào, bây giờ bà ta bị thương nặng, chỉ có thể nằm trên giường. Còn về mẹ Thẩm, từ trước tới nay bà đều như1một người vô hình, rất ít khi nói chuyện.
“Ba tôi đâu?” Thẩm Phong hỏi người giúp việc đang đi tới.
“Ông chủ ở phòng đọc sách.” Người giúp việc đáp.
Thẩm Phong liếc nhìn cánh cửa thư phòng đóng chặt, hít sâu một hơi, xua tay với người giúp việc. Cộc cộc cộc, anh ta đi tới gõ cửa, gõ nhẹ ba tiếng theo tiêu chuẩn lễ nghi.
“Mời vào.” Giọng nói của ba Thẩm nghe rất vừa phải.
Thẩm Phong từ từ đẩy cửa ra, thấy ba Thẩm đang tập trung luyện thư pháp, ông ta di chuyển ngòi bút tạo thành một nét phẩy, một nét mác, có được sức mạnh mà anh ta không có. Thẩm Phong nghĩ mình thê thảm như vậy mà ba anh ta còn ở1đây thảnh thơi luyện chữ liền thấy khó chịu trong lòng. Có điều, nghĩ lại thì ba Thẩm không chỉ có một đứa con trai là anh ta.
Trong đầu Thẩm Phong đột nhiên hiện lên một suy nghĩ. Có lẽ đây là ý kiến hay!
Thẩm Phong đứng ở một bên chờ ba Thẩm viết xong chữ, “Ba, trình độ thư pháp của ba chắc chắn cao hơn những người tự xưng là chuyên gia.” Để chứng tỏ tính chân thực của câu nói, Thẩm Phong còn cố ý lại gần, cúi đầu nhìn chăm chú.
Ba Thẩm hừ lạnh, ông ta bỏ bút xuống rồi ngồi xuống ghế, “Được rồi, con không cần vòng vo trước mặt ba, ba cảm thấy con nói đúng, rảnh rỗi thì đi học1hỏi kinh nghiệm đi, so với Thẩm Mạc, con còn kém xa lắm.”
Tuy rằng đây là sự thật nhưng được nói ra bởi ba anh ta thì lại là chuyện khác.
Thậm chí giờ Thẩm Phong cũng không thể gắng gượng để nặn ra một nụ cười nữa, “Ba!” Anh ta nhỏ giọng hô lên, gần như vô thức muốn phản bác lại, nhưng lời ra đến đầu môi lại không biết nên phản bác như thế nào.
“Con nghe vào tai đi, ba giúp con nhiều lần như vậy rồi mà không có lần nào con thắng đẹp được cả. Không đúng, ba không mong con thắng, chỉ mong con dù thua cũng đừng có mất mặt như vậy là được.” Ba Thẩm trò chuyện như nói chuyện trong nhà, giọng điệu vô cùng hòa nhã. Ông ta treo giấy lên để cho gió thổi khô mặt chữ, sau đó đi tới chỗ chậu rửa tay bên cạnh rửa sạch tay.
Thẩm Phong canh đúng lúc đưa khăn tới tay ba Thẩm, “Ba, chẳng lẽ ba mặc kệ bọn họ đè đầu cưỡi cổ ba sao?” Mặc dù lời nói khó nghe, nhưng đây chính là lựa chọn khác của Thẩm Phong, đó là khiêu khích ba Thẩm.
Ba Thẩm lau sạch tay, ông ta không vui ném khăn xuống đất, “Con không cần dùng lời nói khiêu khích ba. Ba nói rõ cho con biết, khi con không có năng lực, dù có phải hủy hoại Thẩm Thị, ba cũng sẽ không giao Thẩm Thị cho con đâu.”
Lời nói này vô cùng nặng!
Lần này, đôi mắt Thẩm Phong thật sự đỏ lên, anh ta cảm thấy chua xót, chỉ có thể đứng đờ ra, không nói được lời nào.
Ba Thẩm vỗ vai Thẩm Phong, “Cả đời này của ba ghét nhất là sống mà bị người khác dắt mũi. Nếu Thẩm Thị thua trong tay con thì ba thà để Thẩm Thị lập tức biến mất còn hơn.”
Trong lòng Thẩm Phong run lên, mỗi lời nói mà ba Thẩm thốt ra đều đang nói cho anh ta biết rằng ông ta đang thất vọng về anh ta. Thật ra thì Thẩm Phong không phục, rất muốn trả lời lại một câu “Ông có bản lĩnh thì ông đuổi cổ Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc đi“. Thế nhưng anh ta không dám.
Cho dù là đau lòng thì anh ta cũng chỉ có thể gật đầu, “Ba, con xin lỗi, con đã phụ sự mong đợi của ba rồi.”
Ba Thẩm xua tay, ra hiệu cho anh ta ra ngoài.
Cho dù là lúc đi ra, Thẩm Phong cũng đi lùi từng bước một, giống như đám tôi tớ trong phim, lui ra tới ngoài cửa.
Ba Thẩm từ từ lắc đầu, Thẩm Phong và Thẩm Mạc, một đứa quá nhũn nhặn, một đứa lại quá cứng rắn.
Ra khỏi thư phòng của ba Thẩm, Thẩm Phong đi lên lầu thăm mẹ mình. Thời gian đã trôi qua lâu như vậy mà trên người bà ta vẫn còn quấn băng vải. Tuy rằng bà ta không bị thương toàn thân, nhưng có vài mảng như vậy cũng đủ để bà ta chịu khổ rồi.
Mỗi ngày bà ta đều phải treo bình truyền nước. Hiện giờ, khuôn mặt bà ta nhăn nheo, không còn một chút sáng bóng nào. Ngày nào cũng ăn ít cháo sống qua ngày, ngày nào cũng nằm thẳng tắp như là xác sống ở đó. Có đôi khi bởi vì cảm thấy sợ hãi nên Thẩm Phong cũng không dám đi tới đây.
“Mẹ.” Giọng Thẩm Phong run run.
Bây giờ anh ta vô cùng khát khao được mẹ mình an ủi. Anh ta lên tiếng trước nhưng lại sợ hãi không dám tiến lên một bước.
Người tình của ba Thẩm mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ ỉu xìu của con trai mình liền từ tốn hỏi: “Lại thua rồi à?”
Một chữ “lại” này khiến Thẩm Phong nuốt hết lời muốn nói lại.
Thấy Thẩm Phong im lặng, bà ta liền đoán được kết cục. Bà ta nhắm mắt lại, không muốn nói thêm câu nào nữa.
“Mẹ, vậy mẹ nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Thẩm Phong đi ra khỏi phòng của người tình ba Thẩm. Anh ta thật sự không dám đối mặt với sự thất vọng của mẹ mình.
Trên đời này có quá nhiều sự trùng hợp. Giống như bây giờ, mẹ Thẩm ít khi ra ngoài bây giờ lại đột nhiên muốn ăn nho nên tự mình xuống nhà bếp bưng lên phòng ăn, vừa khéo gặp phải Thẩm Phong.
Thẩm Phong thấy mẹ Thẩm vẫn gọn gàng xinh đẹp, sườn xám vừa người, khí chất ung dung, còn có tâm trạng ăn nho. Những thứ này anh ta đều không so sánh được.
Dựa vào cái gì chứ?
Thẩm Phong siết chặt tay lại, móng tay như sắp găm vào lòng bàn tay. Anh ta hận! Dựa vào cái gì mà giữa người với người lại thua kém nhau nhiều đến vậy!
Thẩm Phong bước nhanh xuống. Lúc đi ngang mẹ Thẩm, anh ta vươn tay ra, muốn bóp chết mẹ Thẩm, giết hết những người có liên quan đến Thẩm Mạc. Có điều, tay còn chưa chạm đến mẹ Thẩm, anh ta liền phản ứng kịp, vội vàng rụt tay lại.
Không được! Không thể giết người!
Anh ta không muốn ngay lúc hai bàn tay trắng còn phải gánh thêm tội ngồi tù.
Mẹ Thẩm nhận ra được ý đồ của Thẩm Phong, liền liếc nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên, mẹ Thẩm giật mình khi thấy được thù hận không kịp che giấu trên mặt anh ta. Có điều kiểu người giống như mẹ Thẩm chỉ giật mình mà thôi. Bà khẽ lắc đầu rồi tiếp tục bước đi bằng tốc độ vốn có của mình.
Thoáng cái đã đến giờ tan làm.
Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh chắc chắn là phải đi rồi. Trong trường hợp thế này thì Thẩm Mạc phải phát biểu gì đó. Lúc nâng ly rượu lên, anh suy nghĩ một lát rồi bỗng bật ra câu: “Ăn uống vui vẻ!”
Đám người phía dưới đều cười rộ lên.
Lâm Sở Sênh đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian trước đây, lần đầu hai người gặp nhau cũng trong cảnh tượng giống như thế này. Đương nhiên, Thẩm Mạc không nói câu này, anh chỉ nói thế để khuấy động bầu không khí mà thôi.
Thẩm Mạc nói xong, không ngồi xuống mà quay đầu khẽ cười với Lâm Sở Sênh. Cô là phó tổng giám đốc, mặc dù cô không biết anh có tính toán gì nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng đứng lên, “Mọi người vất vả rồi.” Tuy rằng quan hệ giữa hai người rất tốt, nhưng hiện giờ vẫn là cấp trên cấp dưới, cô không thể vượt quyền anh được.
Lâm Sở Sênh vốn cho rằng phải uống một hơi cạn sạch ly rượu. Nào ngờ ly còn chưa chạm vào môi thì Thẩm Mạc đã đoạt mất.
“Thật ngại quá, cô ấy không tiện uống rượu, phiền cô lấy nước uống tới đây.” Thẩm Mạc giơ tay gọi nhân viên phục vụ.
A! Phía dưới vang lên tiếng hò hét. Chỉ có vài tình huống không thể uống rượu được, loại trừ một loạt thì có thể tìm ra nguyên nhân.
Lâm Sở Sênh hung hăng lườm Thẩm Mạc. Cô biết là anh cố ý, nếu anh thật sự không cho cô uống rượu thì đã thay rượu từ lâu rồi, việc gì phải show ân ái trước mặt mọi người thế này.
Lâm Sở Sênh vốn định nói với nhân viên phục vụ là không cần phiền phức. Nhưng nghĩ lại thì chắc chắn Thẩm Mạc sẽ không đồng ý, đến lúc đó hai người lại bắt đầu cãi nhau, chuyện này coi như là xong. Lâm Sở Sênh dứt khoát không nói gì mà ngầm đồng ý cho xong chuyện.
Một ly nước uống này, Lâm Sở Sênh uống sảng khoái.
Cô vừa đặt ly xuống, Thẩm Mạc liền rót cho cô.
“Hai chúng ta uống một ly luôn một lần đi.” Thẩm Mạc lắc lắc ly rượu của mình. Còn về ly nước uống của Lâm Sở Sênh, anh đã bưng đến trước mặt cô rồi.
“Rượu giao bôi, rượu giao bôi, rượu giao bôi!” Người phía dưới lập tức ồn ào lên.
Thẩm Mạc đảo mắt nhìn, lần này anh cười vô cùng vui vẻ, “Ý này không tệ!”
Thấy Lâm Sở Sênh không phản ứng lại, Thẩm Mạc liền đổ người về phía trước, “Uống kiểu rượu giao bôi, anh không đút cho em được.”