Ông ta vừa ngồi vào chỗ thì gần như mọi người cũng đã ngồi vào bàn hết.
Tất nhiên là cách làm này cũng là có ý đồ, suy cho cùng thì ba Lâm cũng khá sợ Thẩm Mạc nên ông ta nhường chỗ ngồi của chủ nhà cho anh.
“Tôi xin uống mấy ly trước, ly đầu tiên này là chào mừng sự hiện diện của Thẩm tổng.” Ba Lâm nhấc cánh tay lên, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Gia đình bà ngoại Lâm cũng hùa theo lấy lòng Thẩm Mạc.
Thẩm Mạc chau mày nhìn một vòng, chỉ có Lâm Tiêu Tiêu là có nước ngọt, nhưng anh lại thật sự chê đồ của cô ta bẩn. Anh bỏ ly rượu của Lâm Sở Sênh xuống dưới chân, sau đó rót nước lọc3cho cô uống, “Em xem nếu có gì hợp khẩu vị thì bảo anh.”
Vốn dĩ bác Lâm còn đang định làm thân với Thẩm Mạc, ông ta khoa trương khen anh, kết quả ông ta vẫn còn đang nói thì Thẩm Mạc lại quay sang ghé sát vào tai Lâm Sở Sênh để nói chuyện với cô.
Xấu hổ!
Thật sự rất xấu hổ!
Nhất là khi ông ta nâng ly rượu lên, định mời Thẩm Mạc thì lại càng xấu hổ hơn.
“Ly rượu thứ hai này, tôi xin mời các vị đang ngồi ở đây. Mọi người cũng biết là Lâm Thị đã phá sản rồi, sau này chúng ta không còn cơ hội nào ngồi chung với nhau như thế này nữa. Hôm nay chúng ta hãy bỏ qua những ân oán trước kia, làm người2một nhà với nhau, cạn ly nào.” Ba Lâm cũng coi thường bác Lâm nên không để ý đến chi tiết nhỏ kia mà tiếp tục mời rượu mọi người.
Mọi người lại thoải mái một hơi cạn sạch ly rượu thứ hai.
Nhưng trong lòng lại xuất hiện cảm giác hơi thê lương…
Lâm Sở Sênh cầm cốc nước trên tay, cô rất muốn cười to vài tiếng. Đám người này cũng thú vị thật đấy, tất cả bọn họ đều đã từng làm tổn thương cô, vậy mà lúc này ai cũng đã quên sạch chuyện cũ.
Thẩm Mạc vẫn không hề nhấc ly rượu lên lần nào, người khác ngồi uống rượu còn anh lại cầm đũa, nhìn xem Lâm Sở Sênh thích ăn món gì thì gắp vào bát cho cô.
Còn rượu mà ba Lâm1mời, ai thích uống thì cứ uống.
Bác Lâm thấy tình hình này liền lập tức bật cười, “Tôi nói này lão Lâm, mặt mũi của cậu cũng chẳng đáng đồng nào nhỉ.” Ông ta còn đắc ý nheo mắt lại, cuối cùng cũng cảm thấy lòng mình được an ủi phần nào.
So với người làm bác như mình thì người làm ba như ông ta còn mất mặt hơn.
Cộp! Ba Lâm dù không vui cũng chỉ có thể đặt mạnh ly xuống bàn.
Bác dâu Lâm ngồi cạnh kéo áo của bác Lâm, ý bảo ông ta đừng nói nữa, “Bà kéo tôi làm gì? Bà sợ gì chứ, bây giờ cậu ta cũng chẳng phải là ông chủ nữa rồi, cũng chỉ là một người bình thường giống như tôi thôi.”
Có lẽ bác Lâm cảm1thấy quá vui nên lại rót một ly rượu nữa, uống xong thì lại thấy bực mình. Phải biết là bác Lâm thích uống rượu trắng, uống từng ly một như vậy thì tửu lượng cũng khá tốt, “Con người ấy mà, chuyện cao sang thấp hèn đã được quyết định từ khi mới sinh ra rồi, cũng giống như mẹ Sở Sênh ấy. Khi hai người kết hôn, tôi đã nói là không nên, con bé không chịu nghe, giờ thì sao nào? Dù có sống đến bây giờ thì con bé cũng phải chịu khổ với cậu còn gì. Làm người thì không nên chống lại vận mệnh của mình.”
“Ông uống nhiều rồi.” Bác dâu Lâm giật ly rượu lại từ tay ông ta, áy náy gật đầu với Lâm Sở Sênh.
“Bà thì1biết gì chứ!” Bác Lâm giật lại ly rượu về, “Tôi đang vui, bà có biết là tôi vui đến mức nào không?” Bác Lâm vỗ vào ngực mình, “Bao nhiêu năm rồi, bà có biết là tôi đã đợi khoảnh khắc này bao nhiêu năm rồi không?”
Bác Lâm quay đầu lại liếc nhìn ba Lâm rồi lại cười tiếp, “Tôi là anh vợ, cậu có biết không? Tôi là anh vợ cậu đấy!” Bác Lâm hét lớn với ba Lâm, “Trừ lúc vừa mới kết hôn là cậu còn cung kính với tôi ra thì những lúc khác cậu đều nhìn tôi bằng nửa con mắt hết.” Bác Lâm vỗ bàn, “Cậu giỏi giang gì chứ, chẳng phải tất cả những gì nhà họ Lâm từng có đều là nhờ công lao của cô em gái ngốc nghếch của tôi sao?”
Bác dâu Lâm thấy bác Lâm càng nói càng quá đáng, bà ta mặc kệ việc có mất mặt hay không mà nhanh chóng kéo tay bác Lâm, chuẩn bị rời khỏi bữa tiệc, nhưng ông ta lại hất tay vợ mình ra một lần nữa rồi nói nốt chuyện vừa rồi, “Cậu nói xem, cô em gái kia của tôi ngu ngốc đến mức nào chứ, có tiền nhưng chẳng đưa cho nhà mẹ đẻ của mình đồng nào. Cuối cùng thì phải nhận kết cục gì, đó là chết không rõ ràng, cậu nói xem, nếu con bé chịu nghĩ đến nhà mẹ đẻ dù chỉ một chút thôi thì liệu chúng tôi có mặc kệ nó hay không?” Bác Lâm vỗ bàn, làm như kiểu đang tức giận mà không thể phát tiết ra ngoài vậy.
Lâm Sở Sênh khẽ đảo mắt, bác Lâm cũng rất ích kỷ, nhưng dù ích kỷ thì sao chứ, họ sắp phải trả giá lớn rồi. Sắp rồi!
Sau đó cô dứt khoát học theo Thẩm Mạc, chỉ mải ăn uống.
“Còn cả cô nữa!” Bác Lâm nói xong lại chỉ vào mẹ kế Lâm, “Cầm tiền của em gái tôi, lại còn diễu võ dương oai trước mặt tôi, bây giờ tiền của cô đâu, sao không cầm ra ngoài đi? Ha ha ha, báo ứng, tất cả đều là báo ứng!”
Mặc dù bác Lâm nói vậy là vì bản thân ông ta không chiếm được chút lợi lộc nào, nhưng có thể khiến cho mẹ kế Lâm không thoải mái thì ông ta nói gì cũng dễ nghe.
“Ông ăn nói cho tử tế vào.” Lâm Tiêu Tiêu mất kiên nhẫn, cô ta trưng ra dáng vẻ cô chiêu nhà Lâm Thị lên.
“Phì!” Nào ngờ bác Lâm nghe thấy vậy thì nhổ một bãi nước bọt, “Gà!”*
* Gà: Ở Trung Quốc, khi bị nói là gà còn có một nghĩa khác là làm gái.
Rầm rầm!
Ba Lâm tức giận, khó chịu hất mạnh cái bàn phía trước lên, cả bàn đồ ăn đều bị ông ta hất đổ.
Trừ Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc ra thì những người ở đây đều chưa ăn cơm.
“Cậu lên cơn điên gì thế? Chẳng lẽ tôi nói sai chắc? Chẳng phải đứa con gái này của cậu, ai cũng nhận làm chồng được à?” Bác Lâm bị hắt không ít đồ vào người nhưng ngoài miệng thì vẫn chưa chịu buông tha cho người ta, “Còn cậu nữa, từng này tuổi rồi mà còn chụp loại ảnh kia? Thế nào, bây giờ Lâm Thị không xong rồi nên hai cha con chuẩn bị bán thân à?”
Ba Lâm tức đến mức gân xanh trên cổ đều nổi hết lên, tim đập thình thích, nhìn dáng vẻ của ông ta giống như chỉ hận không thể tống cổ bác Lâm ra ngoài.
Nhưng mà ông ta vẫn rất kiềm chế, cố gắng nén cơn tức trong lòng.
“Ông nói láo!” Lâm Tiêu Tiêu thì lại nổi giận, nhất là sau khi bị nước bọt bắn vào người, cô ta chỉ cảm thấy cực kì buồn nôn.
“Câm miệng!” Lâm Tiêu Tiêu còn định dây dưa liền bị ba Lâm quát một tiếng, cô ta chỉ có thể chỉnh lại quần áo, nói ít đi vài câu.
Mắt mẹ kế Lâm đỏ lên, con gái mình bị gọi hẳn cả tên ra mắng như vậy, bà ta chính là người cảm thấy khó chịu nhất. Nhưng trên đời này, tiền là thứ quyết định địa vị! Có tiền chính là đại gia! Mà đại gia của bà ta chính là ba Lâm, cho nên bà ta không thể không nghe.
Mạnh Bằng ngồi bên cạnh chỉ chăm chăm hầu hạ Lâm Tiêu Tiêu. Về chuyện nhà họ Lâm, anh ta ở đây lâu như vậy cũng biết được phần nào rồi, cho nên bây giờ dù anh ta có tức giận cũng sẽ không nổi cáu với người khác, vì mọi chuyện đều là sự thật.
Bây giờ anh ta chỉ nghĩ, cứ giày vò đi, một khi Lâm Tiêu Tiêu không còn chỗ dựa nữa thì cô ta sẽ chịu sống yên ổn với mình.
Chát!
Mạnh Bằng còn đang suy nghĩ về mấy chuyện kia thì đã bị Lâm Tiêu Tiêu tát một cái, “Đồ vô dụng, váy của tôi bị anh tóm nhăn hết cả rồi, đồ tay chân vụng về, tôi cần anh làm cái quái gì chứ?”
Mạnh Bằng ôm mặt, nghĩ thầm, vì tương lai tốt đẹp, anh ta phải nhịn, nhịn! “Ừ, anh sẽ cẩn thận hơn một chút.” Mạnh Bằng cười ha ha ngẩng đầu lên, kiên nhẫn dỗ dành Lâm Tiêu Tiêu.
Thấy dáng vẻ này của Mạnh Bằng, Lâm Tiêu Tiêu lại càng muốn đánh cho anh ta một trận. Cô ta nhìn người khác rồi lại nhìn vào Mạnh Bằng lúc nào cũng bám lấy mình, chẳng hề ra dáng đàn ông chút nào. Càng nghĩ lại càng thấy buồn bực, nếu có lựa chọn nào khác thì chắc chắn cô ta sẽ không chịu ở với Mạnh Bằng.
“Hôm nay mấy người mời chúng tôi đến là để cho chúng tôi xem trò vui à?” Thẩm Mạc che chở cho Lâm Sở Sênh, anh lùi lại về phía sau vài bước, không để cho đống chén đĩa kia khiến Lâm Sở Sênh bị thương.
Giọng của Thẩm Mạc không lớn nhưng lại cực kì uy nghiêm, khiến tất cả mọi người đều ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Quần áo của Thẩm tổng bị bẩn rồi, Sở Sênh, con dẫn Thẩm tổng lên tầng thay đồ đi.” Một lúc lâu sau, ba Lâm là người đầu tiên lên tiếng.
Thẩm Mạc quay đầu lại nhìn, cũng không biết là từ bao giờ mà thức ăn đã bắn lên phần phía sau âu phục của anh, mà dưới chân cũng bị bắn ít súp màu đỏ lên.
Cũng may là Thẩm Mạc có mang thêm một bộ quần áo.
Sau khi bảo người ra lấy quần áo thì Lâm Sở Sênh dẫn Thẩm Mạc lên phòng dành cho khách ở trên lầu.
“Nói đi, cậu lại muốn làm gì đây?” Vừa nãy vẻ mặt bác Lâm vẫn còn hơi ngà ngà say, nhưng Thẩm Mạc vừa lên lầu thì ông ta lập tức trở nên tỉnh táo lại.
“Nếu anh không muốn tiền thì cứ làm ầm lên ở đây đi.” Ba Lâm tức giận ngồi về vị trí của mình, không thèm để ý đến bác Lâm.
Bác Lâm tiến tới hai bước, kéo cái ghế vốn ở chỗ ngồi của mẹ kế Lâm, sau đó đặt tới chỗ đối diện ba Lâm, “Sao tôi phải phối hợp với cậu? Bây giờ cháu gái tôi đang có tương lai, chỉ cần tôi về phe nó thì còn phải sợ sau này sẽ không có lợi lộc gì chắc?” Nói xong, mặc dù rõ ràng là chưa ăn gì nhưng ông ta vẫn làm động tác gảy răng, thỉnh thoảng còn chép miệng một cái.
Thấy bác Lâm như vậy, ba Lâm thật sự cảm thấy rất ghê tởm, nhưng bây giờ đang phải dùng đến loại người tham lam như bác Lâm nên ông ta chỉ có thể cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng xuống, “Anh nghĩ Lâm Sở Sênh sẽ cho anh thứ gì sao? Trước kia mấy người đã làm điều gì, không cần tôi nhắc lại thì anh cũng tự nhớ được đúng không?”
Ba Lâm còn cố ý liếc nhìn bà ngoại Lâm bây giờ đã khỏe hơn nhiều, “Kết cục ngày hôm nay của tôi là do Lâm Sở Sênh “ban tặng”, nó có thể đối xử với ba ruột mình như vậy thì sẽ đối xử tốt với anh chắc? Nằm mơ đi!”
Mặc dù ba Lâm nói khó nghe nhưng suy cho cùng thì đó vẫn là sự thật, tay bác Lâm xỉa xong răng liền cho vào miệng mút, ông ta nheo mắt lại, vừa nhìn đã biết là đang suy nghĩ. Sau đó ông ta từ từ mở mắt ra rồi hơi ngẩng đầu lên, “Được rồi, tôi phải phối hợp với cậu như thế nào đây?”