9iống như suy đoán của anh, cửa đã bị khóa lại
Anh gõ cửa vài cái, bên ngoài vẫn im lìm
Anh không biết rốt cuộc Lâm Sở Sênh có ở trong nhà hay không.
Phía dưới đã hết đau, Thẩm Mạc quan sát thêm một lát, xác định sẽ không có người đột nhiên đi vào, anh mới kiểm tra lại bản thân mình.
Giữa bắp đùi có một mảng màu tím đen rợn người
Thẩm Mạc lại cảm thán, lòng dạ Lâm Sở Sênh thật sự quá ác độc
Sát cửa sổ phòng ngủ nhà Lâm Sở Sênh là cửa sổ phòng khách, ở giữa là buồng điều hòa
Cho nên, Thẩm Mạc không cần phải đi từ cửa chính cũng có thể ra ngoài được
Trong lúc mơ màng, Lâm Sở Sênh nghe thấy tiếng mở cửa
Lúc cô mở mắt ra liền thấy Thẩm Mạc đang nhận thức ăn giao3đến tận nhà, sau đó thản nhiên ngồi trên bàn đối diện
“Tỉnh rồi đấy à? Dậy rửa tay ăn cơm!” Thẩm Mạc nói một cách bình tĩnh, thậm chí chỉ tùy ý nhìn thoáng qua Lâm Sở Sênh rồi thôi.
Lâm Sở Sênh lắc đầu, từng chuyện hôm qua lướt nhanh trong đầu cô
Cô há miệng muốn hỏi Thẩm Mạc có ý gì, nhưng suy nghĩ lại thì cảm thấy không cần thiết
Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân
Trong lúc mỗi người một tâm tư, hai người yên tĩnh dùng bữa trưa làm bữa sáng.
“Cô xem đi, nếu không có ý kiến gì thì ký tên.” Dọn dẹp xong cái bàn, Thẩm Mạc không chút cảm xúc cầm hai tờ giấy ra, bên trên còn đặt hai cây bút.
“Cái gì thế?” Lâm Sở Sênh nghi ngờ cầm tờ giấy lên xem, hai chữ “hợp đồng bất0ngờ xuất hiện trong tầm mắt cô, cô nhìn xuống dưới nữa mới hiểu rõ
Hợp đồng viết hai người chính thức hợp tác, trách nhiệm và nghĩa vụ
Lâm Sở Sênh có thể chấp nhận hết các điều khoản, nhưng cô không thể chấp nhận được yêu cầu cô rời đến biệt thự của Thẩm Mạc ở, thậm chí ở chung một căn phòng
“Tôi không đồng ý!” Lâm Sở Sênh phản đối mạnh mẽ điều khoản cuối cùng
Thẩm Mạc không sốt ruột, từ từ cầm hợp đồng, ký tên của mình
“Phản đối vô hiệu? Cô làm cơ thể tôi bị thương, tôi sẽ không làm gì có được
Bây giờ, tôi vô cùng nghiêm túc nói cho cô biết, cô không có sự lựa chọn! Hoặc là ký tên, hoặc là...” Thẩm Mạc làm từ thể cúi chào.
Lâm Sở Sênh nheo mắt lại, dường như đang suy5nghĩ xem rốt cuộc Thẩm Mạc có mục đích gì
Cuối cùng cô gõ bàn, nhẹ nhàng nói một chữ “được”, sau đó cẩn thận ký tên của mình.
Từ giờ trở đi, xem như hai người có một khoảng thời gian sống chung với nhau
Lâm Sở Sênh cho là như vậy, nhưng Thẩm Mạc lại không tính để cho cô trở về
Anh đóng gói mang đi tất cả đồ bên trong phòng mà cô có thể dùng
Còn những thứ không cần thiết, anh vứt hết toàn bộ
Đây là lần thứ hai Lâm Sở Sênh đến biệt thự của Thẩm Mạc
Lần trước, tốt xấu gì cũng có một người làm
Lần này, bên trong trống rỗng, chỉ có hai người bọn họ.
Thẩm Mạc chuyển hành lý của Lâm Sở Sênh vào nhà, sau đó ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi, “Căn phòng thứ hai bên trái là phòng4ngủ của tôi, cô tự mình mang đồ vào đi.”
Lâm Sở Sênh lập tức trợn tròn mắt, Thẩm Mạc nhét đồ đẩy vali, năm cái vali đều đầy tràn
Đi từ đây lên lầu, sợ rằng một cái vali cô cũng mang không nổi.
Thấy Lâm Sở Sênh không nhúc nhích, Thẩm Mạc liếc Lâm Sở Sênh: “Cô đứng đây làm gì? Không phải là chờ tôi mang lên lầu giúp cô đấy chứ?” Anh bắt chéo chân rồi lại giẫm xuống đất, “Cô đừng có mơ
Cơ thể tôi khó chịu, về được tới đây là tốt lắm rồi
Bây giờ, chuyện của cô thì cô tự làm.”