Thiên Kim Báo Thù



Vu Thiếu Tuấn đành phải cười cười với mọi người, đi theo Lâm Sở Sênh về phía trước, Lâm Sở Sênh đi khá chậm, dường như đang đợi Vu Thiếu Tuấn

Cô còn cố ý đi một vòng lớn, rồi lại quay lại chỗ thoát hiểm.

Trong suốt quá trình này, Vu Thiểu Tuấn đều tối sầm mặt

Đợi đến khi có ít người qua lại, thấy Lâm Sở Sênh vẫn còn ý định đi tiếp, Vu Thiếu Tuấn mới đứng khựng lại, “Lâm Sở Sênh, cô đang cố tình đi đường vòng đấy à?”

Động tác của Lâm Sở Sênh vẫn rất khoan thai, cô quay lại nhìn xuống chân Vu Thiếu Tuấn, “Ừ, tất nhiên là tôi cố tình rồi

Vốn dĩ nghe nói một chân anh bị phể đi, tâm3trạng của tôi đã rất tốt rồi

Nhưng bây giờ nhìn thấy anh vẫn còn một chân khác để đi lại, trong lòng tôi lại cảm thấy cực kì khó chịu


Tôi khó chịu thì chắc chắn sẽ không để cho anh thoải mái!”

“Cô!“.

Vu Thiếu Tuấn chỉ tay vào Lâm Sở Sênh, cố nén cơn giận của mình vào lòng!

Chát!

Lâm Sở Sênh đánh vào bàn tay mà Vụ Thiếu Tuấn đang giơ lên, “Cô cái gì mà cô

Trước kia nghe người ta nói, gieo nhân nào gặt quả đấy, tôi không chịu tin, bây giờ thì không thể không tin nữa rồi

Anh nợ tôi, cuối cùng sẽ có một ngày phải trả lại tôi cả vốn lẫn lời!“.

“Lâm Sở Sênh, cô đừng có đắc ý, chớ quên là vẫn còn0một người đang ở nhà họ Lâm đấy

Tôi không thoải mái thì người đấy cũng đừng hòng khá hơn tôi.” Đến lúc này rồi mà Vu Thiểu Tuấn vẫn nghĩ đến việc lấy bà ngoại ra uy hiếp Lâm Sở Sênh.

Lâm Sở Sênh bật cười, cười đến mức chảy cả nước mắt, “Anh biết giờ tôi muốn gì nhất không? Tôi muốn là mấy người giết quách bà ấy đi, làm như vậy sẽ giúp tôi đỡ phải đi đường vòng! Chí ít những người tôi ghét, không ai có thể chạy trốn nổi!”

Lâm Sở Sênh xoa xoa khóe mắt, nói thêm một câu: “À, quên nói cho anh biết, người tôi quan tâm nhất chính là mẹ, sau khi mẹ tôi chết rồi thì đến em trai5tôi

Cho nên, tôi sẽ không từ bất kì thủ đoạn nào để đối phó với anh đâu!”

Lâm Sở Sênh nói rất rõ ràng, hung hăng đến mức dường như không có chút kiêng dè nào!

Vu Thiếu Tuấn lại nghiến răng! Ánh mắt này, giống như anh ta đang nhai Lâm Sở Sênh vậy.


Lâm Sở Sênh không quan tâm, cười cười, sau đó đi con đường mà cô nên đi

Cuối cùng cũng đến văn phòng của trưởng phòng thu mua

Thấy Lâm Sở Sênh đến, trưởng phòng thu mua nịnh nọt tươi cười

“Vụ Thiếu Tuấn là em rể của tôi, chuyện này tôi cũng không giấu giếm công ty

Lát nữa, tôi sẽ đích thân thương lượng với Thẩm tổng về chuyện tiếp theo liên quan đến Vu Thị, có lẽ4sẽ giao cho anh làm tiếp

Có thể nào, tôi cũng nên tránh để mọi người hiểm nghi.”

Lâm Sở Sênh nói rất chính trực, nếu thật sự muốn tránh bị nghi ngờ, đáng lẽ lúc trước cô không nên tự tiện quyết định Vu Thị mới phải!

Đương nhiên, trưởng phòng thu mua coi đây là một cơ hội để ông ta thể hiện

Ông ta cũng biết bên Vu Thị đang sắp xếp thế nào, kể cả các công ty cung ứng khác có hành động, nếu ông ta có thể thuận lợi đề chuyện này xuống thì cũng coi như là thể hiện lòng trung thành của mình đối với công ty rồi.


Đến lúc có chuyện gì, Vu Thị sẽ hoàn toàn trở thành cái đích để cho mọi9người chỉ trích, lúc ấy thì không còn là chuyện ông ta cần quan tâm nữa

“Lâm tổng nói gì vậy, phòng thu mua chúng tôi trước giờ vẫn phối hợp với bên kinh doanh mà.” Trưởng phòng thu mua rất muốn nói những lời nịnh nọt này

Vu Thiếu Tuấn qua lại với trưởng phòng thu mua nhiều, cảm giác thái độ của ông ta có gì đó không ổn lắm.

Lâm Sở Sênh nói xong chuyện, lập tức xoay người rời đi

Cửa còn chưa đóng lại, cô đã nghe thấy tiếng trưởng phòng thu mua gào lên với Vu Thiểu Tuấn: “Vụ Thiếu Tuấn, anh giỏi lắm, anh chọc vào người ta giờ chuốc lên tới tận đầu tối rồi!”

Cô nhẹ tay đóng cửa lại

Nhưng mà vở kịch chó cắn chó này, chắc chắn là sẽ cực kì phấn khích.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận