Thiên Kim Báo Thù



Vẻ mặt Thẩm Mạc vẫn luôn lạnh nhạt, lạnh như lá bài poker vĩnh viễn chỉ có một biểu cảm.

“Đã hợp tác với nhau thì trong tay tôi nên có chút điểm yếu gì đó của cô

Nếu không làm vậy, lỡ tôi bị cô đùa giỡn thì phải làm sao bây giờ?” Trên đời này, chắc là chỉ có Thẩm Mạc nói lời vô sỉ một cách hùng hồn như thế! Thẩm Mạc vừa dứt lời, xe nghênh ngang lao đi, để lại cho Lâm Sở Sênh một làn khói dày đặc và gió biển vô tận.

M* nó!

Cô tức giận đến mức đôi môi run rẩy

Ông chủ thể này đúng là khiến cô mở rộng tầm mắt

Dù là hợp tác hay3không hợp tác thì ngay cả người của ông Thẩm phái đi gặp cô - nữ vương kinh doanh Lâm Sở Sênh cũng sẽ dùng lễ đối đãi với cô

Còn cái tên Thẩm Mạc này..

Tức giận nhưng không thể làm gì được! Lâm Sở Sênh nhìn xung quanh, đại khái biết được vị trí địa lý của chỗ này

Trong lòng cô càng thêm tức giận, vị trí này vắng như vậy, căn bản không có người tới, trở về được hay không cũng là một chuyện

Lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông, Lâm Sở Sênh lấy điện thoại ra xem, thấy dãy số trên màn hình, trong mắt cô chợt co rụt lại

Là điện thoại của nhà họ Lâm

Cô trở0về được nửa tháng, bọn họ không liên lạc với cô

Bây giờ, sau khi Thẩm Mạc gửi mail, bọn họ liền gọi tới

Thật là đúng lúc!


Khóe môi cô từ từ cong lên, thong thả bấm nghe điện thoại, từ tốn nói một chữ: “A lô.” “Lâm Sở Sênh!” Nghe thấy tiếng nói cắn răng nghiến lợi của đối phương, Lâm Sở Sênh không kìm được lắc đầu

Cô còn tưởng rằng người gọi là ba Lâm hoặc bà mẹ kế, không ngờ người gọi lại là Lâm Tiêu Tiêu

Không biết là Vu Thiếu Tuấn không đủ nặng đô hay là người nhà họ Lâm cảm thấy mặt mũi quá quan trọng, cho nên hai ông bà già kia không lộ mặt.

“Ba bảo5cô về nhà một chuyến.” Giọng điệu Lâm Tiêu Tiêu rất gay gắt

Nói xong rồi, cô ta lại sợ Lâm Sở Sênh không về, nên muốn nói thêm gì đó

Cách điện thoại, Lâm Sở Sênh cũng có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình không cam lòng và xoắn xuýt của cô ta.

“Phía tây ngoại thành, cạnh biển, tới đón tôi.” Lâm Sở Sênh không tính làm khó dễ Lâm Tiêu Tiêu, vô cùng lanh lẹ cúp điện thoại

Tắt cuộc gọi, Lâm Sở Sênh mới thấy trên màn hình hiển thị bổn cuộc gọi nhỡ

Chẳng trách Lâm Tiêu Tiểu lại biểu hiện tức giận như vậy, có lẽ cô ta cho rằng cô làm khó cô ta.

Chuông điện thoại của cô4reo lớn như vậy, Thẩm Mạc nhất định có nghe thấy.

M* nó!

Lâm Sở Sênh chửi tục lần thứ ba vì Thẩm Mạc.

Chắc chắn người này đã đoán được cái gì đó

Lúc ngồi lên xe nhà họ Lâm, trong đầu Lâm Sở Sênh đều là Thẩm Mạc

Lần đầu hai người gặp nhau là bởi vì cô chủ động nên mới có lần gặp mặt đó

Nhưng hết lần này tới lần khác, cô lại có cảm giác rơi vào bẫy, việc nào cũng giống như bị anh năm mũi dân đi.

Mà hôm nay, ai thay đổi cho cô? Hơn nữa, size đổ còn chuẩn như vậy

Không hiểu sao Lâm Sở Sênh chợt nhớ lại cảnh tượng ở nghĩa trang

Bẩn thỉu! Lâm Sở Sênh9lại thưởng cho Thẩm Mạc một từ.

Thời gian Lâm Sở Sênh hôn mê không lâu, cho nên đến nhà họ Lâm cũng chỉ mới chín giờ rưỡi tối

Tòa nhà trước mắt vẫn giống như năm năm trước, không thay đổi một chút nào

Chỉ là tâm tình của cô không còn như lúc trước nữa.

Lâm Sở Sênh đi từng bước một vào bên trong, từng cảnh xưa hiện lên

Khi đó, lòng cô lạnh nhưng không có hận

Cô vẫn luôn cảm thấy ba là người thân của cô, vẫn luôn nghĩ rằng chờ cô có bản lĩnh rồi sẽ đón em trai đi, sau đó cô và bọn họ không còn liên quan gì đến nhau nữa

Cho nên, từ nhỏ cô đã cố gắng nhiều hơn người khác

Thậm chí, lúc lên đại học, cô đã có năng lực xoay chuyển cục diện của Vu Thị


Người khác nói cô là kỳ tài thương nghiệp, chỉ có cô biết là cô phải trả giá nhiều hơn người khác mà thôi.

Vu Thiếu Tuấn!

Người đàn ông cô thích từ cái nhìn đầu tiên

Vì anh ta nên có hoãn lại tất cả kế hoạch.

Cô từ từ nhắm mắt lại

Từ khi biết chân tướng vào năm năm trước, lòng cô không còn mềm yếu nữa mà chỉ có hận

Hận không chết không thôi! Đẩy cửa ra, bên trong đèn đuốc sáng trưng.

Trong căn phòng lớn chỉ có Lâm Tiêu Tiêu và Vu Thiếu Tuấn ngồi trên ghế sofa, còn có tiếng bước chân của Lâm Sở Sênh khuếch đại vô hạn

“Lâm Sở Sênh, bây giờ cô đắc ý lắm chứ gì?” Giọng nói của Lâm Tiêu Tiêu rất chói tai, khuôn mặt trang điểm đơn giản làm tăng thêm vài phần yếu đuối

Lâm Sở Sênh nghĩ rằng có lẽ Vu Thiếu Tuấn si mê kiểu nhan sắc này

Lâm Sở Sênh tùy ý nâng mí mắt lên, ngồi xuống ghế sofa đối diện: “Đương nhiên là tôi đắc ý rồi

Có phải không, em rể?” Dường như bây giờ Lâm Sở Sênh vô cùng thích hai chữ “em rể”

Tuy Vu Thiếu Tuấn ngồi ngay ngắn nhưng cơ thể lại có chút vặn vẹo

Nghĩ cũng đúng, lần đầu tiên bị đàn ông làm, khẳng định chỗ đó không chịu nổi

Nhớ lại chuyện đã trải qua, Vu Thiếu Tuấn siết chặt nắm tay, sau đó từ từ buông ra, rồi lại siết chặt nắm tay, cứ như vậy lặp đi lặp lại.

“Lâm Sở Sênh, cô nói điều kiện đi, chúng tôi muốn vị trí nhà cung ứng lớn nhất của Thẩm Thị.” Hình như Lâm Tiểu Tiểu cảm nhận được sự giận dữ của Vu Thiếu Tuấn, cho nên vội vàng nắm chặt tay anh ta, nhưng lại bị anh ta khéo léo tránh ra.

Hiển nhiên, Vu Thiếu Tuấn vẫn còn để ý chuyện Lâm Tiêu Tiêu phá thai.

Lâm Sở Sênh thu tầm mắt lại, tự rót cho mình một cốc nước: “Làm nhà cung ứng lớn nhất của Thẩm Thị, dựa vào cái gì?”

“Bây giờ cô là chủ quản đấu thầu, chỉ cần cô gật đầu thì vị trí này sẽ là của Vu Thị.” Lâm Tiêu Tiêu nói một hơi, giống như đã sớm tính toán sẵn


Lâm Sở Sênh cười không ra tiếng: “Ý tôi là cô dựa vào cái gì để tôi giúp cô?”

Năm năm rồi, đầu óc của Lâm Tiểu Tiểu vẫn không chịu mở mang

Nếu không có mẹ cô ta đứng sau giúp đỡ thì cô ta làm gì được nở mặt nở mày như bây giờ

Nghĩ tới bà mẹ kế của mình, Lâm Sở Sênh nhìn lướt qua cái bàn, màn hình điện thoại chợt lóe lên.

Thú vị đấy!

Lâm Tiêu Tiêu nâng chân lên một cái, chắc là không muốn bị chèn ép bởi khí thế của Lâm Sở Sênh.

“Cô không có lựa chọn!” Lâm Tiêu Tiêu ngả hết người ra sau, nói một cách trắng trợn đắc ý: “Cô có thể lựa chọn không đồng ý, nhưng tôi bảo đảm không đến một tiếng sau, ngôi mộ người mẹ chết sớm của cô sẽ trở thành một đống lộn xộn.”

Lòng cô không kìm được run lên! Đã sớm biết đối phương tàn nhẫn độc ác, lại không ngờ rằng ngay cả chiêu cay độc như vậy mà đối phương cũng dùng.

Mẹ của cô đã qua đời, vậy mà bọn họ vẫn còn không buông tha

Hình như ngại còn chưa đủ rõ ràng, Lâm Tiêu Tiêu lại nói tiếp: “Cô cảm thấy tôi nên đào tro cốt của mẹ cô rắc trong nhà vệ sinh công cộng lớn nhất, cho người giới phân nước tiểu suốt cả ngày, hay là nên trộn vào xi măng xây dựng hộp đêm, để cho mẹ cô thưởng thức thứ tốt hàng đêm?“.

Cô hận tới mức răng run cầm cập!

Không phải hận vì Lâm Tiêu Tiêu nói quá ác, mà là hận vì ba Lâm

Những lời Lâm Tiêu Tiêu nói đều do bà mẹ kế dạy

Mà ba cô, chắc chắn đứng ở bên cạnh nhìn

Năm năm chưa gặp, ông ta không lộ mặt, mà tùy tiện cưng chiều kẻ thứ ba, để mặc bà ta muốn làm gì thì làm

Được, được lắm! Khóe môi cô cong lên một độ cong đẹp mắt, nụ cười nhàn nhạt đập tan sự đắc ý trên mặt Lâm Tiêu Tiêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận