- Chủ tử thuốc sắc xong rồi ạ!- Hoa nhi nâng khay bên trong chứa chén thuốc màu đen vẫn đang bốc hơi nóng phía bên cạnh còn kèm theo một đĩa mức ngọt đủ các loại đứng ở trước tẩm phòng của hắn gõ cửa sau đấy nói vọng vào.
Thay đổi một lần đồ dùng cũng như dược liệu ở dược phòng, kiểm tra kĩ càng lại những dược liệu nhập vào đến khi không nhìn ra vấn đề mới an tâm để người trong dược phòng tiếp tục sử dụng.
Thuốc của hắn đặc biệt chỉ dùng theo đớn Hoa nhi kê cũng là tự Hoa nhi sắc theo đúng lời nàng dặn không một ai được phép đụng vào dược liệu cũng như thuốc của hắn.
- Đưa vào đây!- Nàng giúp hắn lau xong người nhìn những vệt bong bóng nước đã không còn sưng lớn nữa mới an tâm được phần nào.
Hoa nhi đẩy cửa đem khay đặt trên bàn nhỏ gần giường sau đấy cũng rất tự giác chạy ra bên ngoài mà không quên khép cửa.
Nàng nhìn bộ dáng chạy như ma đuổi của Hoa ngơ nghệch nhìn qua cái nam nhân trên giường khoé miệng vẫn đang mỉm cười như đang hỏi nàng ta bị làm sao vậy.
- Mặc kệ nàng!- Hắn duỗi tay muốn nhận lấy chén thuốc bên bàn kết quả vẫn là phát hiện ra bản thân không thể nào cử động được.
- Chàng đừng cử động!- Nàng đưa tay chặn hành động của hắn lại sau đấy nhanh tay nâng chén thuốc vẫn còn bốc hơi nóng lên đưa đến trước mặt hắn.
Công dụng của thuốc kia cũng không phải là dạng hảo đúng là có thể khống chế không để chất độc lan ra và phát tác mạnh như trước nữa nhưng cũng không thể nào tiêu trừ đi độc dược trước sinh sản ở trong thân thể vật chủ, vậy nên hắn dù cố gắng vẫn không thể nào có thể cử động tay chân bởi vì trước đấy độc dược thật sự phát tác rất mạnh mẽ ở trong cơ thể hắn.
Việc làm tê liệt tay chân khiến người trúng độc mỗi khi cử động đều cảm thấy đau đớn nàng vốn dĩ trước đấy cũng không hề biết, chỉ là sau khi nhìn hắn tưởng như đã khoẻ rốt cục lại không thể tự do vận động như trước nàng mới biết dược độc này không hề đơn giản như trong sách cổ chép lại.
Xem ra cái nữ nhân trong cung kia chịu không ít khổ sở.
Hắn thuận theo nàng dựa vào thành giường tiếp nhận bát thuốc đắng nghét vào cuống họng.
- Chàng ăn mứt đi vị đắng sẽ dịu hơn nhiều!- Nàng sau khi bồi hắn nuốt hết bát thuốc kia xuống liền thuận tay cầm lên một miếng mứt ngọt để ở trên khay đưa vào miệng hắn cười nói.
- Ừm!- Hắn ngậm lấy miếng mứt từ tay nàng nhìn nàng nở nụ cười tựa như gió xuân thổi đến mười dặm vẫn chưa dứt.
Vị Tần vương gia lạnh lùng, tàn nhẫn trên chiến trường giết người không chớp mắt, vị chủ tử tối thượng của Hắc Mai Lao lạnh nhạt nghiêm khắc giờ phút này ở trước mặt nàng đều là bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời thuận theo như một.
Ai ngờ được một khuôn mặt băng lãnh giờ phút này vẫn có thể cười đến ôn nhu gió xuân thoảng bay.
Hắn uống thuốc xong liền muốn cùng nàng nói vài câu chuyện phiếm kết quả nói vẫn là chưa được hai câu liền phát hiện bản thân rất buồn ngủ, nàng nhìn hắn thiếp đi vén lấy tấm chắn ấm đắp qua ngực hắn sau đấy đứng dậy nâng khay thuốc lúc nãy Hoa nhi đưa vào bước ra bên ngoài.
Độc dược kia không chỉ làm tê liệt, gây xuất huyết bên trong cũng như làm nổi bong bóng nước trên bề mặt da, nó còn ăn mòn khiến người ta đau đớn, vậy nên khi bào chế thuốc đã thêm vào thuốc an thần nên lúc nãy hắn uống thuốc vào mới có cái cảm giác buồn ngủ nặng trĩu mí mắt như vậy.
- Chủ tử Thanh nhi bảo Khả Khả biến mất rồi!- Nàng vừa bước ra khỏi Mai Thất liền phát hiện cả đám người ngũ gia cùng Hoa nhi đều đứng trước cửa bộ mặt đầy lo lắng nhìn nàng.
- Biến mất rồi? Trùng hợp vậy sao?- Nàng nhíu mày nhìn đám người trước mắt.
- Phu nhân kẻ kia quá ngạo mạn rồi!- Kiên đưa tay đỡ lấy khay trên ngọc thủ của nàng sau đấy oán một câu đối với kẻ ở phía trong bóng tối bày ra đủ chiêu trò ở Hắc Mai Lao lẫn Khuynh Gia.
- Vào bên trong rồi hẵng nói!- Nàng nhìn một lượt bên ngoài Mai Thất sau đấy hướng sảnh chính mà đi, mấy người phía sau cũng rất yên vị đi theo nàng.
Tin đồn về A An xuất hiện khắp nơi.
Hắn lại cứ như vậy mắc mưu dẫn đến bị hạ độc thủ.
Còn có gián điệp ở trong Hắc Mai Lao.
Đến bây giờ lại thêm việc Khả Khả mất tích.
Đây thực sự chỉ là trùng hợp hay thật ra kẻ đứng đằng sau vốn dĩ đã tính rõ từng bước ngay cả việc nàng chắc chắn sẽ tìm ra gián điệp kia cũng nằm trong kế hoạch của người kia.
Khoé môi nàng nâng lên tạo thành một hình bán nguyệt, nàng để kẻ kia sống thêm vài ngày người kia lại như thế không biết điều như vậy thì mạng chó kia cũng không cần lưu lại nữa.
Động đến Hắc Mai Lao nhúng tay vào việc ở Khuynh Gia đúng là quá ngạo mạn.
Không để người phía sau nếm mùi đau khổ người kia lại có suy nghĩ thật sự chỉ cần một mối độc dược kia có thể nắm lấy ót của nàng quả thật không tự lượng sức mình.
- Các ngươi nghĩ xem ai lại đủ lợi hại động tay động chân ở cả Hắc Mai Lao lẫn Khuynh Gia như vậy?- Nàng ngồi trên ghế chủ vị, ngọc thủ vuốt ve ấm trà nóng ở bên bàn nhỏ sau đấy tự mình rót một chén trà giọng nói có chút lạnh nhạt cũng không hề nhìn đến ngũ gia cùng Hoa nhi đang ngồi phía bên dưới.
- Phu nhân ngươi có gì vẫn là nên nói thẳng!- Hãn không biết sao nghe nàng nói vậy liền liếc mắt đưa qua nhìn năm người con lại hằn giọng hỏi một câu.
- Chủ tử người rốt cục đang muốn ám chỉ cái gì?- Hoa nhi hai tay siết chặt lại phía bên trong tay áo ánh mắt có chút gắt gao nhìn nàng.
- Ta chỉ là nói vu vơ một câu các người cũng không cần căng thẳng đến vậy!- Nàng đưa chén trà lên mũi tận hưởng mùi hương thơm từ lá trà thoảng thoảng phát ra.
Hương trà cứ thế lan toả cả gian chính điện, mặt mũi ai cũng trở nên căng thẳng duy nhất chỉ một mình nàng ngọc thủ nâng chén trà khuôn miệng ý như đang cười mà thưởng thức trà ngon.
- Phu nhân người không phải đang nghi ngờ chúng ta đấy chứ?- Kiên không nhanh không chậm phát ra một tiếng cười nói thẳng vào trọng tâm vấn đề mà nãy giờ những người có mặt ở đây đều có chút kiêng dè không nhắc đến.
Ánh mắt hồ trầm tĩnh như nước hồ lướt qua từng người trong gian phòng, khoé môi cũng không hề vơi bớt đi ý cười chỉ trực tiếp ném thẳng một ánh nhìn có chút khen thưởng giành cho Nhân.
- Nhân ngươi nói thử xem tại sao trước khi chết Thường Bác lại nhìn quanh gian phòng nhiều lần như vậy?- Nàng nhìn Nghĩa vẫn rất yên lặng ngồi tại chỗ của mình mà hỏi.
- Là cầu cứu!- Nhân chớp đôi con ngươi giải đáp thắc mắc của nàng.
Lúc trước thật sự ai cũng chỉ nghĩ đơn giản Thường Bác là bị doạ cho sợ nên mới rơi vào tình trạng tâm lý không ổn định vậy nên việc Thường Bác đưa mắt nhìn khắp gian phòng liền trở thành hành động vô nghĩa nhưng suy nghĩ kĩ lại nương theo lời nàng vừa nhắc đến thì hành động kia không phải vì sợ quá mà làm bữa thực chất một đôi con người giao hoạt liếc nhìn khắp gian phòng lúc ấy là đang tự mình cầu cứu.
Xem ra gian điệp thật sự ở phía sau vẫn là chưa từng xuất đầu lộ diện chỉ thông qua mệnh lệnh mà sai khiến người khác.
- Màn kịch bắt gián điệp kia diễn thật đạt người nói đúng không Tử?- Nàng nhìn nam nhân vận hắc y đơn giản trên tay vẫn là trường kiếm như cũ ngồi gần nàng cười hỏi.
- Phu nhân nói vậy tức là vậy!- Tử nhìn nàng trong ánh mắt vẫn sáng ngời không hề có chút gợn sóng.
- Tốt lắm vẫn là câu hỏi cũ ngươi cảm thấy vở kịch lần này diễn đạt lắm đúng không Nghĩa?- Ngọc thủ của nàng mảnh khảnh đặt lên cây trâm được chế tác tinh xảo trên mái tóc đen tuyền tiếp tục hỏi.
- Nói rốt cục ngươi là ai?- Nghĩa không biết dùng cách đến gần Tử đặt một trường kiếm sắc lạnh lên trên cần cổ của người kia.
- Nghĩa...!Chủ tử ngươi làm sao có thể nghi ngờ Tử?- Hoa nhi ở một bên nhìn trường kiếm sắc lạnh kia ở trên cần cổ Tử liền hốt hoảng kêu lên một tiếng tiếp đến liền hướng nàng mà chất vấn.
Kiên ở một bên vẫn lặng lặng nắm lấy tay Hoa nhi lắc đầu ý như ám chỉ chuyện nàng làm nhất định có lý do của nàng tuyệt đối vì cái gì cũng không thể phá vỡ, Hoa nhi uất ức nhìn nàng sau đấy trợn một đôi con ngươi lên nhìn sang Kiên đang giữ chặt tay mình như thể sợ chỉ cần buông lỏng Hoa nhi lập tức sẽ ra đòn công kích đối với Nghĩa.
Hãn cùng Nhân cũng nâng một đôi con ngươi nhìn về phía Tử duy chỉ có Tử bị trường kiếm kia kề cổ vẫn rất ung dung tự tại hướng một đôi con ngươi nhìn nữ nhân ngồi phía trên.
- Đúng vậy ta làm sao có thể nghi ngờ Tử được nhưng đấy chỉ có thể đúng là Tử!- Nàng phất ống tay y phục cười một tiếng lạnh lùng đứng dậy hướng về nơi Tử đang ngồi mà bước đến.
- Ý người là người trước mặt chúng ta không phải là Tử?- Hãn đứng lên tiến về phía trước cũng tự mình quan sát người vận hắc y ngồi yên tại vị trí của mình.
Nàng vừa rồi đáp lại lời Hoa nhi chính là cho thấy nàng đối với Tử chính là tin tưởng tuyệt đối, nói thẳng ra Tử cũng là người nàng tin nhất trong ngũ gia nhưng câu sau lại cứ thể như người nàng vừa bóc trần là gián điệp đây hoàn toàn không phải Tử vậy nên nàng nghi ngờ cũng chỉ là một chuyện bình thường.
- Ngươi biết từ bao giờ?- Tử nhìn nàng ở trước mặt mình cười lạnh một tiếng giọng nói cũng không hề có sự tôn kính nữa chỉ có lại một chất giọng khàn khàn châm biếm.
Hoa nhi nghe thấy chất giọng kia biến đổi cả khuôn mặt đều biến thành màu đen sẫm một đôi con ngươi cũng vì thế mà trở nên giăng đầy tờ máu, chủy thủ trong tay áo cũng chuẩn bị xuất ra chỉ là Kiên ở một bên vẫn là đang gắt gao chế trụ lại.
- Ngươi diễn rất đạt, từ giọng nói, khuôn mặt, tính cách, cho đến cách đối xử với Hoa nhi đều là đạt đến mức khiến ta cũng nhầm ngươi chính là Tử! Phải khen ngươi giỏi hay là nói ngươi ngu? Ngươi chưa từng nghe câu hoàn hảo hoàn hảo lại sinh ra sai lầm sao?- Nụ cười trên mặt nàng càng lúc càng đậm ngay cả giọng nói cũng trở nên ngọt ngào dịu dàng lạ thường.
- Ồ...!Vậy ngươi nói ta nghe thử xem...!Lẽ nào chỉ vì một ánh mắt của tên vô dụng kia ngươi liền nhận ra ta có vấn đề? - Tử đưa tay lên mặt từ phía sau gáy liền một phát xé rách da thịt trên mặt mình, vốn dĩ tưởng bên trong là máu cùng thịt dơ nhớp hoá ra lại là một khuôn mặt nam nhân xa lạ hiện ra.
- Không hẳn! Chỉ là ta thật sự thắc mắc tại sao Tử rất bình tĩnh lại có thể vì đột nhiên nổi cơn giận mà muốn một kiếm giết đi gián điệp như vậy! Đúng là không giống phong thái của Tử thường ngày!- Nàng không ngạc nhiên nói đúng ra ngoài Hoa nhi ra cũng không hề có ai cảm thấy ngạc nhiên.
Mặt nạ dịch dung quả thật đối với ai xa lạ thì xa lạ nhưng đối với người từng xử dụng từng tiếp xúc với nó thì cũng chỉ cảm thấy nó là một món đồ để ngụy trang hoàn hảo.
Nhưng hình như dù lớp ngụy trang bên ngoài hoàn hảo cỡ nào thì cũng có ngày lòi ra bên ngoài.
Ngày đấy nàng chỉ cần lên tiếng mọi người liền nhận ra giọng của nàng giống tiên hoàng hậu.
Nếu nói cao siêu cũng chỉ có thể nói nam nhân trước mặt quả thật giả giọng nói cho đến tính cách của Tử đều giả thật giống khiến người ta nhầm lẫn tin tưởng cũng là chuyện thường tình.
Kiên ngày hôm đấy lúc giúp nàng tắm rửa cho hắn bên trong tẩm phòng đã cùng nàng trao đổi qua về việc thả chim bồ câu bảo rằng địch chắc chắn sẽ lợi dụng thời cơ dương đông kích tây mà hoạt động.
Vậy nên bây giờ Hắc Mai Lao ở Hàn Gia Quốc xảy ra chuyện thì nguy cơ an nguy của Hoàng Diệu cùng Hắc Mai Lao ở Tần Quốc cũng sẽ như kiềng hai chân vậy nên bảo Tử tốt nhất không nên quay trở về đây gấp.
Nàng suy đi tính lại vẫn là phòng bệnh hơn chữa bệnh nên bảo Tử không về chắc chắn cũng không ảnh hưởng đến tình hình bên này.
Chỉ là đêm đấy thấy nam nhân vận hắc y trên mái nhà thật sự là Tử nàng lại sinh ra một cảm giác ngờ ngợ lúc đầu cho rằng Tử thật sự không màng đến lời cảnh cáo của Kiên mà quay về đây, nhưng sau đấy từng hành động cũng như từng lời Tử nói ra đều khiến nàng cảm thấy nam nhân trước mắt không hề giống với nam nhân cùng nàng sống chung trước đây.
Huống hồ cái chết của Thường Bác quá đột ngột rõ ràng ngoài Kiên cùng Nhân ra chưa hề có ai được động vào Thường Bác vậy rốt cục ai có thể hạ độc thủ ngoan độc như vậy? Chỉ có thể là người cùng Thường Bác tiếp xúc trong khoảng thời gian nàng cùng Nhân, Kiên, Nghĩa, Hãn và Hoa nhi không hề chú ý đến trực tiếp hạ độc.
Nàng vốn dĩ không hề chú ý đến sự bất thường cho đến khi thấy Nghĩa nhìn Tử như thể đang suy nghĩ cái gì đấy như thể không chỉ mình nàng có cảm giác Tử thật sự rất xa lạ không hề giống với người bọn họ quen.
Sáng hôm nay nàng cố ý chạy đến phòng Tử cùng Hoa nhi trước tiên chính là để xác định nghi vấn trong lòng vừa bước vào phòng liền phát hiện Hoa nhi có giấu hiệu ngủ rất say mà Tử ở bên cạnh lại chỉ như đang nằm không hề có ý như đang ngủ, cứ như thể Hoa nhi bị đánh thuốc còn người kế bên thật sự không hề có ngủ.
- Y phục của ngươi giống đây, trường kiếm này của ngươi cũng giống đấy, ngay cả lệnh bài đeo bên hông cũng khá là tinh xảo...!Tiếc là đổ giả thì vẫn là đồ giả!- Nàng không hề có chút nào muốn so đo cũng như giải thích với nam nhân lạ mặt trước mặt chỉ chăm chú đánh giá người kia rốt cục vẫn chốt lại một câu hàng giả vẫn là hàng giả.
- Đồ giả? Chậc chậc phu nhân người đoán đúng rồi chỉ là trường kiếm của Hắc Mai Lao xử dụng cũng không tồi! Còn có khối lệnh bài này cũng thật đẹp a!- Nam nhân kia một chút cũng không hề để ý trường kiếm của Nghĩa đang đặt trên cổ mình chỉ có lạnh nhạt nâng trường kiếm bên hông mình lên cười một tiếng cảm thán.
- Ngươi nói vậy là ý gì?- Hãn nhìn bộ dáng nam nhân kia ngạo mạn liền hận không thể trực tiếp giết chết người trước mặt.
Lại như thế dám giả dạng Tử ở trước mặt bọn họ còn là muốn vào Hắc Mai Lao làm gián điệp nếu lần này thật sự không thể phát hiện ra gián điệp thật sự không khéo bọn họ cũng là đối tượng tiếp theo bị thủ tiêu.
- Ý gì? Chủ tử nói rất đúng các người đều là một lũ cẩu đi theo phía sau vị nằm trong kia cùng nàng ta đầu óc đều là không thể thông minh lên được!- Nam nhân cười một tiếng tiếp tục nói ra những lời khó nghe.