Thiên Kim Đích Nữ Phủ Thừa Tướng


Dược Lâm Mặc một thân tử y dựa vào cây cổ to trong Trúc Viện nhìn hai nam nhân kia đang chống gậy tập đi lại trong sân viện gật đầu xem như tạm đồng ý.
Dược Lâm Mặc là một trong những đại phu giỏi nhất Tứ Quốc, tương truyền Dược Lâm Mai chính là hoa đà tái thế trong truyền thuyết, chỉ là tính tình của Dược Lâm Mặc thật sự rất kỳ quái.

Lúc chân của Quang Dực được đại phu lẫn thái y chuẩn đoán không thể khôi phục như ban đầu, Hoàng Diệu là phái người truy tìm tung tích Dược Lâm Mai trong truyền thuyết kia.

Ngay cả ám vệ Hắc Mai Lao cũng được Hoàng Diệu bỏ ngân lượng thu mua tìm người.
Sau đấy quả thật tìm ra được vị Dược Lâm Mặc, nhưng điều quan trọng là dù Hoàng Diệu có trả bao nhiêu ngân lượng, Dược Lâm Mặc cũng không chút dao động muốn xuống núi chữa bệnh.

Kết quả Hoàng Diệu lần đấy dẹp hết công vụ sang một bên đích thân đi đến chỗ kia mời vị thần y Dược Lâm Mặc.
Nhờ sự thành tâm cũng như công sức quỳ hai ngày ba đêm trước Dược Phủ, Hoàng Diệu cũng đã nhận được cái gật đầu của Dược Lâm Mặc.
Tử cũng là cùng Quang Dực đều tiếp nhận điều trị giống nhau, thật sự lúc Dược Lâm Mặc tiến hành trị thương cho Tử cùng Quang Dực không một ai biết Dược Lâm Mặc dùng phương pháp gì.

Chỉ là sau khi tiến hành điều trị chân cẳng của hai người kia tưởng chừng như không thể quay về trạng thái bình thường ban đầu, giờ lại hảo hảo tiến triễn thật tốt.
- Cảm ơn!- Hoàng Diệu mỗi ngày đều đem công vụ xử lý hoàn hảo sau đấy trực tiếp thay thường phục phóng đến Thập Vương Phủ.
Lúc đầu Hoàng Diệu là muốn Dược Lâm Mặc tiến hành chữa trị trong hoàng cung, chỉ là vị Dược Lâm Mặc kia bảo phải dọn nhà mới chữa bệnh.

Tất nhiên bất đắc dĩ Hoàng Diệu mới để Quang Dực chuyển về lại Thập vương phủ.

Nói đúng hơn là quay về cảnh giường đơn chiếu chiếc.
- Là bổn phận của ta, chỉ cần ngươi đưa đầy đủ ngân lượng là không thành vấn đề!- Dược Lâm Mặc nhìn Hoàng Diệu một thân thường phục đứng kế mình mở miệng nói cảm ơn.

Lại thấy trong mắt Hoàng Diệu đầy sự ôn nhu dành cho nam nhân vận thanh y phía xa không khỏi cảm thán.
Bản thân Hoàng Diệu dù là hoàng thượng một nước nhưng thật sự không hề câu nệ cách xưng hô, vậy nên dù Dược Lâm Mặc có gọi hắn là Hoàng Diệu, xưng ta Hoàng Diệu cũng là một chút cũng không thèm quan tâm đến.

Điều Hoàng Diệu quan tâm tất nhiên chính là Quang Dực được chữa trị hoàn toàn.
- Thâm tình như vậy?- Dược Lâm Mặc đưa tay vỗ vỗ vai Hoàng Diệu, tắc lưỡi một câu.
Dược Lâm Mặc đương nhiên rõ mối quan hệ của Hoàng Diệu cùng Quang Dực không hề bình thường, nói là bằng hữu cũng không cần thật sự vì y mà quỳ hai ngày ba đêm, càng nói nếu là bằng hữu cũng không cần ngày nào cũng chạy tới đây mè nheo nhõng nhẽo muốn tá túc qua đêm.


Cái này có đánh chết Dược Lâm Mặc cũng không tin là tình bằng hữu, huống hồ sự ôn nhu thâm tình của Hoàng Diệu là đều hiện rõ trong đôi con ngươi của mình.
- Chỉ có hắn thôi!- Hoàng Diệu mở thiết phiến trong tay, che ngang mặt nở một nụ cười.
- Các ngươi thật là khiến người khác nổi da gà !- Dược Lâm Mặc thấy Hoàng Diệu không phủ nhận mà thẳng thắn thừa nhận thì không nhịn được trêu chọc một câu.
- Đỡ hơn quỷ kiến sầu như ngươi không có!- Hoàng Diệu liếc mắt khinh bỉ.
Thật sự lúc đầu gặp vị Dược Lâm Mặc này sẽ thấy bản thân kẻ kia rất kỳ quái nhưng sau khi trải qua quãng thời gian dài cùng Dược Lâm Mặc tiếp xúc sẽ thấy Dược Lâm Mặc cũng chẳng khác gì các thiếu niên bình thường.

Nếu nói điểm không bình thường của Dược Lâm Mặc chính là kẻ kia rất rất thích xác của người chết.

Lần đấy không biết tại sao lại xuất hiện một cái xác của cung nữ trên cành cây trong hoàng cung.

Cứ như vậy Dược Mặc Lâm nghe thấy liền nằng nặc muốn xin bằng được cái xác của cung nữ kia.

Hoàng Diệu lúc ấy còn tròn đôi con ngươi hỏi Dược Lâm Mặc lấy cái xác kia làm gì, người kia còn nở nụ cười quái dị phun ra hai chữ Nghiên cứu .
Lúc Dược Lâm Mặc định đáp lại lời của Hoàng Diệu liền phát hiện bên cạnh Hoàng Diệu một nam nhân vận hắc y.

Ở bên cạnh Quang Dực chữa bệnh Dược Lâm Mặc không ít lần tiếp xúc cùng ám vệ, nói đúng hơn bệnh nhân của chính bản thân hắn là Tử cũng là ám vệ có thể thoắt ẩn thoắt hiện trong truyền thuyết.

Nhưng mỗi lần nhìn cảnh bỗng dưng có thêm người xuất hiện đều là không nhịn được mà lạnh tóc gáy.

Dược Lâm Mặc mỗi lần nghĩ đến đột nhiên trong phòng tối đen kia ám vệ hiện ra liền một đao giết chết bản thân, vậy không phải cho đến khi chết cũng không biết được ai là hung thủ.
Một phần Dược Lâm Mặc không thích ứng được bởi vì ám vệ trên người thật sự lúc nào cũng mang theo sát khí trái ngược với công việc của một thầy thuốc cứu người của Dược Lâm Mai.
- Chuyện gì?- Hoàng Diệu cũng phát hiện Nghĩa đang đứng sau lưng mình liền liếc qua bộ dạng đang ngẩn người suy nghĩ của Dược Lâm Mặc sau đấy nhàn nhạt hỏi một câu.
Nghĩa là người được nàng phái đến trông coi mọi việc ở Hắc Mai Lao trong Tần Quốc, nếu không phải là có chuyện gấp thật sự Nghĩa sẽ chẳng bao giờ rảnh rỗi chạy đến đây tìm Hoàng Diệu.
Nghĩa không nói chỉ đánh mắt nhìn qua Dược Lâm Mặc đang đứng ở đấy, ý bảo có người lạ.

Dược Lâm Mặc thấy đôi con người của Nghĩa nhìn mình liền bĩu môi lắc đầu quay đi.

Đây là chỗ Dược Lâm Mặc mình chữa bệnh, từ đâu xuất hiện một kẻ bám đuôi lão công rồi xuất hiện thêm một kẻ giết người sau đấy lại xem bản thân Dược Lâm Mặc thành là hóng chuyện đuổi đi.


Càng nghĩ Dược Lâm Mặc càng tự nhủ nhớ rõ khuôn mặt Nghĩa sau này tìm cơ hội độc chết người ta.
- Chủ tử bảo ta nói với người chuẩn bị một chút không chừng sắp tới sẽ xảy ra biến, càng nói người bảo người kia nhanh sắp xếp trở về Mị Nguyệt Quôc đi kẻo hối hận không kịp!- Nghĩa nhìn Dược Lâm Mặc đat rời đi đem lời hắn truyền đạt cho Hoàng Diệu.

Tay cũng chỉ vào Quang Dực đang không ngừng nỗ lực luyện tập đi lại.
- Chủ tử là hoàng tẩu sao?- Hoàng Diệu vỗ thiết phiến vào tay nhìn Nghĩa.
Nghĩa không đáp chỉ lắc đầu.

Đem lại hàng loạt thông tin ám vệ được Kiên phái đến thoong truyền sắp xếp lại trong đầu.

Ngay cả Nghĩa sau khi nghe xong hắn đã hoàn toàn bình phục liền cảm thấy xương sống sau lưng dựng đứng thẳng lên thật mạnh mẽ.

Nhanh như vậy đã có thể tiếp thu tất cả thông tin tìm lại ký ức của mình, đúng là không có gì không thể đối với hắn.
- Là hoàng huynh sao?- Hoàng Diệu cũng giật giật khoé miệng như thể không tiếp thu nổi tin tức vừa rồi.
Trong lòng không ngừng mắng hắn là quái vật, nhanh như vậy đã có thể quay về là Tần Huyền Nam đúng là quái vật.
Nghĩa gật đầu xem như trực tiếp thừa nhận Hoàng Diệu nói đúng rồi.
- Hoàng tẩu sao rồi?- Hoàng Diệu thiết nghĩ nếu như hắn đã hoàn toàn bình phục người vui vẻ nhất là nàng.

Cũng là một nhà đoàn tụ theo ước nguyện của nàng, lại nói nàng lại sắp quay về Khuynh Nhan đem mọi thứ trước mắt trở thành hạt bụi mà dẫm đạp.
- Phu nhân bệnh rồi! A An bị bắt đi rồi! Còn nữa chủ tử bảo ngươi hỏi người kia xem lần trước hắn tìm thấy sư cô ở chỗ nào?- Nghĩa cũng nhíu mày đem tất cả sự kiện xảy ra bên Khuynh Gia nói với Hoàng Diệu một lần.
Cơ mặt Hoàng Diệu cứng ngắc cả động tác phe phẩy thiết phiến cũng ngừng hẳn lại.

Hoàng Diệu nuốt một ngụm khí lạnh.

Thầm oán ông trời trên kia thật là biết trêu ngươi con người.

Trong lòng lại không nhịn nỗi dâng lên một tia bi thương thay nàng.
Trong ánh mắt Hoàng Diệu cũng ẩn nhẫn một ngọn lửa tức giận, chính là muốn đưa người bắt cóc A An ra đâm chém một ngàn lần mới hạ giận.


Bản thân Hoàng Diệu là thúc thúc nhưng vẫn chưa thấy được mặt đứa cháu A An đáng yêu trong truyền miệng thế mà tên khốn nào đã dám tiến thủ cướp đi bảo bối nhà mình.

Hoàng Diệu là không ngừng nỗi bão.
Bản thân Nghĩa lúc nghe được tin này từ ám vệ chính là cũng một kiểu suy nghĩ như Hoàng Diệu.

Nghĩa đưa mắt nhìn Tử từ xa đã hướng mắt về phía mình, trong đôi con ngươi ánh lên vẻ khó hiểu của Tử, Nghĩa bất giác lắc đầu.

Sự kiện vừa rồi ngay cả Hoa nhi cũng bị đả thương nặng, nếu lát nữa đem hết chuyện này nói với Tử chắc chắn Tử sẽ đem hành lý quẳng lên xe ngựa đòi quay lại Hàn Gia Quốc, nói không chừng lúc đó nàng tỉnh lại thấy Tử không tiếp tục trị liệu mà đã quay về nhất định sẽ là nổi cơn điên đem chính Nghĩa giết chết không chừng.

Nghĩa là đang đấu tranh tư tưởng giữa việc có nên đem tất cả nói với Tử hay không.
- Là ai làm?- Hoàng Diệu nắm chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng hỏi thủ phạm
- Ngươi đừng hỏi nhiều, nhanh một chút hoàn thành lời chủ tử giao, như vậy mới có cơ hội đem A An quay về!- Nghĩa lắc đầu không nói thủ phạm chỉ nhắc nhở con đường cùng nhiệm vụ hắn phân phó.
- Hứ đợi đó ta nhất định sẽ lột da kẻ dám bắt bảo bối nhà ta!- Hoàng Diệu lúc này mới nhớ đến nhiệm vụ kia của bản thân liền tức giận bỏ lại một câu sau đấy hướng về phía Dược Lâm Mặc mà tiến.
Đây là muốn bảo Dược Lâm Mặc cho ngừng trị liệu một chút để Hoàng Diệu có thể cùng Quang Dực trao đổi chuyện kia.

Dược Lâm Mặc lúc đầu nhíu mày khó chịu, sau đấy ném một ánh mắt ai oán về phía Nghĩa như đang muốn mắng tên phá buổi trị liệu của mình.

Sau cũng là gật đầu đồng ý rồi quay đi.
Hoàng Diệu nhận thấy Dược Lâm Mặc đi rồi liền tiến về phía Quang Dực mà đi, nhanh chóng cùng Quang Dực rời đi.
Tử quay về chiếc xe lăn gỗ thông dụng của bản thân, hướng về ám vệ phía sau lưng ngụ ý bảo đưa mình qua bên Nghĩa.

Ám vệ kia cũng rất nhanh gật đầu đẩy Tử qua bên chỗ Nghĩa.
- Có biến sao?- Tử chấp tay trước ngực nhìn Nghĩa vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ mở miệng thấp giọng hỏi.
Giác quan của Tử cũng rất nhạy, cũng là từ nhiệm vụ của Nghĩa mà suy ra nếu không phải chuyện gấp Nghĩa nhất định sẽ không xuất hiện ở đây cũng sẽ không bày ra một bộ mặt khó xử như vừa nãy.

Bản thân Tử cùng ngũ gia là từ nhỏ lớn lên cùng nhau suy nghĩ của những người kia chỉ cần thay đổi nhỏ những người còn lại chắc chắn có sẽ cảm nhận thấy rõ ràng.
- Chủ tử bình phục rồi!- Nghĩa nhận ra Tử đã ở ngay trước mặt mình liền đem việc hắn đã hoàn toàn thanh tỉnh thông báo.
- Tiếp!- Tử một chút cũng không mấy ngạc nhiên lạnh nhạt đem một chữ thốt ra.
Tử không nói nhiều chính là có thể suy luận ra được một ít, vã lại việc hắn thanh tỉnh hoàn toàn là chuyện sớm muộn vậy nên thật sự không mấy ngạc nhiên.
- Phu nhân bệnh rồi!- Nghĩa đem tin tức thues hai truyền đạt.
- Còn?- Hai tay đan chéo đặt trước ngực của Tử siết chặt lại một chút như đang kiềm hãm bản thân không phát điên với Nghĩa đang do dự không đem hết thông tin truyền đạt cho mình.
- A An bị bắt cóc rồi!- Nghĩa hai tay căng thẳng nắm thành nắm đấm, đem chuyện thứ ba nói ra.

- Đem hết việc sảy ra nói một lần!- Tử rốt cục cũng chịu không nổi nhíu mày, ngay cả ánh mắt cũng trở nên có chút hơi căm giận.
- Được rồi được rồi, đúng là không có cái gì dấu được người! Chủ nhân hoàn toàn quay lại rồi, A An bị bắt đi dẫn đến phu nhân bệnh rồi, càng nói Hoa nhi cũng vì thế mà trọng thương nặng rồi!- Nghĩa lần này đem toàn bộ sự kiện truyền đạt rành mạch cho Tử.
Khuôn mặt ngàn năm của Tử không đổi nay lại xuất hiện biểu hiện giận dữ, hai tay đặt trước ngực trở nên siết chặt hơn bao giờ hết.
- Sắp xếp chúng ta quay về!- Tử đè nén âm thanh, khoe môi vì chủ nhân ẫn nhẫn mà cũng có chút co giật làm giọng nói phát ra thật có chút nghe lạnh gáy.

Ám vệ đằng sau Tử là nhìn bộ dáng của Nghĩa đang trừng mắt liền không biết có nên thực hiện lời của Tử hay không.
- Không được, ngươi chưa chữa xong chân quay về phu nhân chân chính thấy sẽ chặt luôn chân của ngươi đấy!- Nghĩa nhíu mày đem lời của Tử phản bác lại.
Tử đương nhiên biết nếu quay về chính là từ chối cơ hội để hai chân mình bình phục trở lại, nhưng nếu không quay trở lại mà ở đây tiếp tục điều trị thì Tử chắn hẳn sẽ bị điên với hàng loạt suy nghĩ trong đầu mất.

Càng nói nàng ở bên kia đang bệnh nặng, ngay cả Hoa nhi cũng trọng thương , A An lại bị bắt đi cục diện rối rắm bên kia thật sự rất khó giải quyết.

Dù chủ tử hắn có thần thông cũng không phải lúc này cũng sẽ một mình ứng phó tình hình.
- Đừng lo, Kiên đã đi đón A Thư quay trở về rồi, người của Hắc Mai Lao cũng đã đem lệnh tìm kiếm A An phát ra rồi, Hoa nhi thì dược sư bảo chỉ là trúng chưởng quá nặng cùng bột gây mê nhiều nên bất tỉnh, chỉ cần hảo hảo nghĩ ngơi liền có thể tỉnh lại rồi.

Phu nhân cũng là đã có chủ tử chiếu cố! Ngươi là đừng suy nghĩ nữa chăm lo trị liệu còn quay về!- Bản thân Nghĩa biết sự lo lắng của Tử, liền đem phương pháp giải quyết của hắn nói ra xem như trấn an Tử.
Tử nghe được lời này của Nghĩa liền thả lỏng tâm tư muốn về một chút, đôi lông mày đang nhíu lại cũng thả ra, chỉ là tâm tư cũng không hề tĩnh lặng chút nào, mà chỉ có cảm giác bồn chồn.
- Là ai làm? - Tử liền đem câu hỏi lúc nãy Hoàng Diệu hỏi đề cập một lần nữa.
- Sư cô!- Nghĩa đem hai chữ trong miệng phát ra.
Tử là lần đấy có nghe nàng nói có một sư cô đến tìm nàng, nói rất nhiều sau đấy là muốn nàng buông bỏ hận thù mà sống thanh nhàn, nhưng lần nàng nói Tử đều rất mực ghi nhớ, vốn muốn truy xem thử sư cô ngày ấy đến Tần vương phủ cùng với vị sư cô đã ba lần bốn lượt đến tìm nàng có lai lịch thế nào.

Tiếc là dù cố gắng thế nào cũng không thể truy ra.
- Còn nữa, bọn người kia bắt đầu hành động rồi! Người là an phận chăm chỉ trị liệu nhanh một chút về tiếp ứng trò vui!- Nghĩa vỗ vai Tử đem tin tức quan trọng nhất hé lộ.
Trong ánh mắt của Nghĩa loé lên một tia hưng phấn như đang chờ đợi một thứ gì đấy có thể khích thích bản thân mình.

Bọn người kia đúng là như những suy đoán của hắn đã nhắm được hướng con mồi liền chịu không nỗi mà chuẩn bị tấn công, chỉ là không biết chính mình đang mới là con mồi sống bị săn.

Chỉ là hắn cùng bọn người Tử không bao giờ buông lỏng cảnh giác, dù là đã đem kế hoạch này vạch sẵn ra từ rất lâu bây giờ chỉ việc thực hiện nhưng thật sự không thể vì thế mà khinh địch, chỉ cần có một chút sơ xuất thật sự hàng trăm mạng người của Hắc Mai Lao cùng với mấy vạn binh lính tham gia kế hoạch này bỏ mạng như cũ.

Càng nói nếu thất bại người thảm nhất đính chắc chính là bản thân phu nhân bọn họ phải bảo vệ.
Tử gật đầu xem như đã hiểu, Nghĩa cũng chẳng có thêm thời gian lưu lại liền từ từ biến mất.

Để lại Tử cùng với ám vệ chiếu cô lưu lại Thập vương phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận