Ám vệ Hắc Mai Lao ở bên ngoài liền cảm nhận được sát khí ở bên trong gian sảnh viện truyền đến liền xoay người phút chốc tạo ra một hình tròn bao quanh lấy bốn người kẻ mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau.
Tất cả ám vệ đều rút trường kiếm hướng về phía Hàn Thiên cùng Mộ Yến Kính.
Gương mặt của nàng một chút cũng không thay đổi vẫn chung quy giữ nguyên một nụ cười nhẹ nhàng, lực đạo ở cánh tay Hàn Thiên bất giác thu lại không ít.
- Nàng muốn cái gì trẫm liền đáp ứng nàng chỉ cần nàng giao thuốc giải cho trẫm!- Hàn Thiên liếc mắt nhìn đám ám vệ đang đằng đằng sát khí nhìn mình liền cười nhạt nhìn nàng.
Dựa vào y phục trên người ám vệ Hàn Thiên liền nhận ra những ám vệ này đều là người của Hắc Mai Lao.
Danh tiếng ám vệ Hắc Mai Lao đúng là truyền xa vạn dặm, vậy nên để thuê bọn họ giết người hay bảo vệ đều là những người có thế lực rất lớn, càng nói không có địa vị ít nhất cũng phải có cả kho ngân lượng mới thuê được họ.
- Tần vương phi chúng ta từ từ thương lượng...!Trước hết người cũng đừng kích động!- Mộ Yến Kính vẫn không mất cảnh giác chỉ là hướng nàng mở miệng nói một câu.
Mộ Yến Kính từ khi bắt đầu đều không nói một câu nào, đều là hoàn toàn im lặng, dù gì nàng cùng Mộ Yến Kính lúc trước cũng là một đoạn giao hảo, nếu bây giờ cứ như trước gọi nàng là Hoan nhi thì lại quá mức thân mật với thân phận của hai người thì không thích hợp, nếu xưng là hoàng hậu chính là chán sống chỉ có cách gọi nàng một tiếng Tần vương phi.
- A! Thương lượng với thái độ đặt tay tước mệnh của họ hay uy hiếp?- Nàng nghe lời kia của Mộ Yến Kính liếc mắt vẫn nhìn thấy cánh tay Hàn Thiên vẫn vững chãi đặt trên cổ mảnh khanh của nàng, như thể thật sự nếu nàng không đồng ý giao ra thuốc giải Hàn Thiên sẽ tùy ý đoạt đi mệnh của nàng.
- Hoàng thượng người thu lại tay trước đã!- Mộ Yến Kính đưa trường kiếm vào lại bên trong bao bên hông mình, tiến một bước lại gần với Hàn Thiên thấp giọng khuyên nhủ.
Hàn Thiên lúc nãy đúng là không phải thật sự muốn lấy mạng nàng, lực đạo dùng ở nơi cánh tay cũng không hề nhiều chỉ là da thịt nàng quá mỏng lại còn trắng như tuyết vậy nên chỉ cần động nhẹ cũng đã gây ra một vết màu đỏ hiện lên.
Thu lại tay từ cần cổ trắng noãn của nàng bất giác Hàn Thiên lùi lại phía sau vài bước như thật sự muốn tách ra nơi nàng đứng xa một chút.
Hoa nhi thu lại chủy thủ trong tay chạy lại đỡ lấy nàng, đưa tay xem vết bầm quanh cổ nàng hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Thiên.
Chuyện lúc trước nàng bị Hàn Thiên ép tới đường cùng phải chọn cách tự sát Hoa nhi cũng đã được Tử kể lại bây giờ nhìn một vết bầm trên cổ nàng Hoa nhi một lần nữa hung hăng rút chủy thủ ở bên hông ra hướng về phía Hàn Thiên mà đánh tới, lần này chính là dứt khoát một đường sắc bén hạ xuống muốn cắt nghang yết hầu Hàn Thiên.
- Hoa nhi...!- Tiếng nói nghẹn nơi cổ họng chưa phát ra được nàng liền cảm giác ở ngay trước mặt mình có cơn gió mạnh lướt qua.
Nàng chưa kịp quay sang trấn an Hoa nhi đã thấy Hoa nhi lách người đem chủy thủ thật sự muốn đoạt mệnh Hàn Thiên, tiếng hai thứ vũ khí va chạm vào nhau thật chói tai, ánh mắt Mộ Yến Kính nhìn Hoa nhi lạnh đi vài phần Hoa nhi cũng chẳng một chút thiện ý nhìn Mộ Yến Kính sau đấy lại gắt gao vung từng đường chuỷ thủ dứt khoát mỗi một chiêu đều là muốn đem người trước mặt giết chết.
- Cô nương Tần vương phi đã không còn nguy hiểm cô đừng kích động!- Mộ Yến Kính vừa đỡ kiếm của Hoa nhi vừa cố gắng nói những điều cần thiết mong Hoa nhi trở lại bình tĩnh một chút.
Sát khí trên người Hoa nhi càng ngày càng đậm ngay cả mấy ám vệ Hắc Mai Lao cũng bất giác cảm thấy xương sống của mình trở nên lạnh giá, ở Hắc Mai Lao chuyện Hoa nhi cùng Tử thành thần ai cũng biết, Hoa nhi ở Hắc Mai Lao dù được đào tạo cùng một quy trình với bọn họ nhưng vì là nữ nhi nên hầu như đều chọn vào Y Lao để học dược liệu, vậy nên bọn họ cũng chỉ cho rằng mấy tiểu cô nương kia ngoài xử dụng độc hơn người thật chất canh bản võ công cũng chỉ là tạm ổn.
Nhưng hiện giờ mắt trông thấy Hoa nhi một thân sát ý lại thực hiện những động tác đâm chém tấn công hay phòng ngự đều thành thục bày ra trước mặt mình thì liền có cảm giác kinh hãi, hoá ra nữ nhi ở Hắc Mai Lao đều là giấu tài.
- Tránh ra, hắn làm hại chết chủ tử nhà ta một lần, lần này lại muốn đoạt mệnh nàng lần nữa sao? Hắn không chừa người khác đường sống đừng mong có ngày yên ổn!- Hoa nhi cặp mắt có chút hung ác liếc nhìn Hàn Thiên một chủy thủ hạ xuống lần nữa hướng giữa tim Mộ Yến Kính mà đâm tới.
Mộ Yến Kính nhìn Hoa nhi càng ngày ra chiêu càng thâm độc liền than một tiếng không ổn, nữ nhân đang cầm chủy thủ hướng bản thân Mộ Yến Kính lấy mạng kia cũng là ám vệ do Hắc Mai Lao đào tạo.
Mộ Yến Kính ngoài đỡ lấy thanh chủy thủ sắc lạnh kia bằng kiếm xoay mình tránh đi những đòn hạ xuống của Hoa nhi chứ không hề có ý định muốn thật sự cùng người kia đánh.
Hàn Thiên ở một bên nhìn cảnh Mộ Yến Kính cùng Hoa nhi ở trước mặt đâm đến tránh qua đỡ lên, đỡ xuống đôi môi nở một nụ cười lạnh lùng.
Ngay cả nha hoàn thân cận cũng là người Hắc Mai Lao nói rằng nàng với Hắc Mai Lao chỉ là mối quan hệ mướn người đúng là khiến người nghe bật cười.
Hàn Thiên đánh mắt nhìn sang nàng đôi mắt hồ trẫm tĩnh kia vẫn đang nhìn Hoa nhi không hề chú ý đến bản thân Hàn Thiên vẫn còn đứng cách xa nàng đang nhìn nàng.
- Khi nào thì Khuynh Gia trở thành rạp xiếc cho các người diễn trò?- Giọng nói trầm đục mang theo vài vẻ lạnh nhạt từ bên ngoài truyền vào động tác của Hoa nhi vì câu nói kia mà trở nên chậm hơn.
Nam nhân vận một thân hắc y tinh tế ở phía sau có thêm vài cái hắc y nhân khuôn mặt lạnh lùng tiến vào gian sảnh viện.
Đám ám vệ Hắc Mai Lao vừa thấy người kia xuất hiện trên mắt liền trở nên thất kinh cúi thấp đầu xuống, cả Hoa nhi cũng bất giác đứng im như tượng.
Mộ Yến Kính thấy Hoa nhi đã không còn sát ý nồng đậm như trước liền lách người hướng Hàn Thiên mà biết đến nâng một đôi mắt cùng Hàn Thiên đánh giá nam nhân trước mắt.
Đêm hội hoa xuân ngày đó nhìn qua nam nhân này thật sự khiến cho người ta một cảm giác không hề đơn giản hôm nay đứng gần như vậy nhìn kĩ như vậy mới biết nam nhân trước mắt không hề đơn giản như vẻ bề ngoài lạnh nhạt của hắn.
- Lại đây!- Hắn một khuôn mặt lạnh nhạt đem tính thế hỗn loạn trước mắt xem như không có.
Đánh một đôi mắt nhìn hết những gương mặt xuất hiện trong gian sảnh viện sau đấy dừng lại trên người nữ nhân vận một thân tử y vẫn ung dung đứng cách hắn không xa, giọng nói trầm vang lên một lần nữa.
Nàng đương nhiên nhìn thấy một rặng mây đen bao quanh đôi mắt sáng kia, nhớ đến chiếc cần cổ trắng noãn của mình in hằn một vòng màu đỏ liền bất giác cảm giác hoạ đều từ người mình mà ra.
Đánh một cặp mắt hồ nhìn bốn cái hắc y nhân ở phía sau hắn cuối cùng cũng chỉ nhận được bốn gương mặt lạnh như nước.
Cứ thể như bốn người kia cùng nàng không có một chút quan hệ không cần bận tâm.
Bước chân của nàng chậm rãi mà tiến đi nhìn bên ngoài không ai nhận ra sự khác biệt chỉ có nàng mới biết nàng mong cái gian sảnh viện này dài ra một chút nữa.
Hắn đưa tay kéo nàng đến bên cạnh trước mắt hàng trăm con mắt nâng cằm nhỏ tinh tế của nàng lên xem một vết đỏ hồng xuất hiện trên cần cổ.
Nhiệt độ phát ra từ người càng trở nên lạnh hơn.
- Bổn vương lại không biết hoàng thượng Hàn Gia Quốc lại có thể nhân lúc bổn vương không có trong phủ đến đây đả thương vương phi của bổn vương!- Hắn buông cằm nàng một đôi con người hướng Hàn Thiên đánh thẳng tới, khuôn mặt hay giọng nói đều không có một tia tức giận nào.
- Chỉ cần Tần vương phi chịu giao thuốc giải ra trẫm đương nhiên sẽ không làm khó nàng ấy!- Hàn Thiên nhìn một màn này tâm tình cũng không hề vui vẻ liền hướng hắn đi vào vấn đề chính.
Nếu đầu tiên nàng ngoan ngoãn giao ra thuốc giải cho Hàn Thiên, Hàn Thiên nhất định sẽ không để nàng chịu khổ như bây giờ, có trách cũng chỉ có thể trách sự cứng đầu ương bướng của nàng.
- Vương phi nhà bổn vương cũng không phải đại phu, hoàng thượng phải hay không đến nhầm chỗ?- Hắn nâng một bên khoé môi cười nhàn nhạt nói.
- Có người nhìn thấy nha hoàn của Tần vương phi đem hoàng hậu của trẫm mang đi! Hoàng hậu sau đấy liền trúng độc...!Trẫm nghĩ Tần vương gia nên cho trẫm một câu trả lời!- Hàn Thiên cười một tiếng đánh mắt nhìn Hoa nhi đứng cách đấy không xa sau lại nhìn nàng vẫn một bộ dáng ngoan ngoãn dưng dửng đứng bên cạnh hắn.
Hoa nhi nghe đến mình liền kêu một tiếng không ổn trong lòng, tiêu chí của Hắc Mai Lao chính là thực hiện nhiệm vụ nhanh chóng sạch sẽ, lần này Hoa nhi thực hiện nhiệm vụ lại để người ta nắm thóp với tính nghiêm nghị của hắn Hoa nhi thật sự không dám nhìn sắc mặt của hắn.
Kiên ở phía sau lưng hắn tiến lên vài bước kéo Hoa nhi đang như tượng kéo Hoa nhi ra phía sau lưng hắn.
- Vậy việc hoàng thượng đả thương Tần vương phi hay không cũng nên cho bổn vương một lời giải thích!- Hắn một chút cũng không hề tức giận, đối với ám vệ Hắc Mai Lao hay là người trong Tần vương phủ thì hắn là nghiêm khắc tuân theo quy tắc mệnh lệnh đã đưa ra thủa ban đầu chỉ là khuyết điểm lớn nhất của hắn là ở bên ngoài bao che hết những khuyết điểm người của hắn.
Hoa nhi phạm sai lầm trong nhiệm vụ gây ra oanh liệt tình huống này hắn đương nhiên sẽ truy cứu, nhưng Hoa nhi là thủ hạ của hắn nàng là thê tử của hắn cũng không đến lượt một người ngoài đánh đến cửa muốn hỏi tội các nàng.
- Tần vương gia, Tần vương phi hoàng thượng cũng là lo cho an toàn của hoàng hậu nên lúc nãy có hơi nôn nóng, Tần vương phi người có thể nghĩ lại nghiêng một chút về tình nghĩa cứu lấy mệnh của hoàng hậu!- Mộ Yến Kính nhìn hai cái nam nhân lạnh băng đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau ai cũng muốn ăn thịt đối phương liền cười một tiếng đem lời giảng hoà bản thân thấy nhẹ nhàng nhất nói ra.
Nàng từ lúc hắn xuất hiện vẫn không hề nói một câu nhưng khi nghe đến Hoa nhi bị bắt gặp trong lúc giúp nàng đưa Lạc Lãng Ly tách khỏi đám Hàn Thiên liền có chút nhíu mày.
Hàn Thiên là người như thế nào nàng làm sao không hiểu, hôm nay dù không đưa thuốc giải ra hẳn sau này đừng nói nàng ngay cả Hoa nhi làm sao biến mất hay bất đắc kỳ tử mà ra đi đừng nói đến giấu vết ngay cả mảnh nhỏ cũng đừng hòng tìm ra.
Liếc mắt nhìn sắc mặt không có chút biểu cảm của hắn nàng cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng cạnh hắn làm một cái thê tử.
Mộ Yến Kính cuối cùng lại nắm đúng trung điểm của mọi chuyện là nàng mà đánh tới nếu nàng còn giả câm đúng là một chuyện mất mặt.
- Mộ thị vệ nói cũng rất có lí...!Dù gì chúng ta cũng là người quen cũ vẫn nên là giúp đỡ nhau mà sống cho tốt!- Một chữ giúp đỡ nhau được nàng nhấn mạnh, giọng nói của nàng ngọt ngào mà không hề quá yểu điệu.
Đôi mắt hồ trẫm tĩnh đến cực điểm ngay cả
Một đám người Hoa nhi ở phía sau đột nhiên rùng mình, mỗi lần nàng dùng ánh mắt kia để tiếp đón khách hay đơn giản là nụ cười cùng giọng nói của nàng dịu dàng ngọt ngào đến cực điểm thì lúc đó chứng tỏ nàng quả thật đang nghĩ ra cái gì đó thật kỳ quái.
Hắn nhíu mày nhìn nữ nhân bên cạnh, cảm giác được cái đầu nhỏ kia đã nghĩ ra được cái chuyện hay ho làm khó dễ người khác.
- Điều kiện?- Hàn Thiên tay ở trong ống tay áo siết chặt lại.
Nàng hiểu Hàn Thiên thì Hàn Thiên đương nhiên cũng hiểu rõ nàng, cái gì không có lợi với nàng nàng nhất định sẽ không làm, vậy nên nàng đồng ý giao ra thuốc giải đồng nghĩa với việc sẽ có điều kiện đi kèm.
Nàng đưa thiết phiến lên đung đưa qua lại liếc qua nhìn hắn sau đấy lại đảo mắt một vòng gian sảnh viện như thật sự đang suy nghĩ ra điều kiện.
Rõ ràng người hạ độc Lạc Lãng Ly là nàng nếu thay vào người khác làm chuyện xấu xong chắc chắn sẽ hoảng sợ bị người ta phát hiện ra.
Nàng thì lại hoàn toàn trái ngược làm chuyện xấu xa người khác tìm đến tận nhà đòi công đạo lại bị nàng chọc giận sau đấy lại bẻ ngược kèo biến thành một màn giao dịch.
- Lạc Lãng Gia năm đấy chết thật oan uổng!- Thiết phiến trên tay che đi khuôn mặt nàng chỉ để lộ ra một đôi mắt hồ trầm tĩnh lạnh lùng một tia hận ý xuất hiện qua nhưng sau đấy biến mất như chưa từng xuất hiện.
Nét mặt Hàn Thiên càng lúc càng tối xuống.
Câu nói kia của nàng xem thì tưởng chừng như đơn giản nhưng ẩn sâu trong đấy chính là muốn Hàn Thiên làm rõ chuyện năm xưa về việc Lạc Lãng Gia làm phản.
- Hoan nhi chuyện này...!- Mộ Yến Kính nghe xong bình tĩnh cũng không giữ được lở miệng thốt lên, sau đấy trong mắt xuất hiện một tia xấu hổ như biết mình lỡ miệng.
Lời kia vừa thốt ra miệng Mộ Yến Kính cảm giác như ánh mắt có chút ác ý của tất cả mọi người ngay cả ánh mắt lạnh lẽo của hắn cũng bất giác di chuyển đến người Mộ Yến Kính.
- Hoàng thượng người nói xem điều kiện này như thế nào?- Nàng không đề cập đến việc Mộ Yến Kính gọi tên nàng chỉ nhìn Hàn Thiên ánh mắt một khắc cũng không rời chỉ muốn từ Hàn Thiên nhận kết quả.
- Tần vương phi không phải người nói người là Khuynh Nhan sao? Sao lại để tâm đến Lạc Lãng Gia như vậy?- Hàn Thiên cười lạnh một tiếng ánh mắt có chút khinh bỉ nhìn nàng.
- Cũng chỉ là qua đường thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi, sao? Hoàng thượng người thấy không đáp ứng được sao?- Nàng sắc mặt một chút cũng không hề thay đổi chỉ cười khẽ một tiếng, một lời nói ra cũng không hề biểu lộ ngượng miệng hay là lo lắng.
Một đám người Hoa nhi âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, chủ tử phu nhân của bọn họ nói dối không hề chớp mắt.
Hắn cúi đầu nhìn nàng ở góc độ phía trên nhìn xuống cũng chỉ thấy nụ cười ở miệng nàng thật cứng ngắc như thể không hề vui vẻ mà là bị ép cười.
Việc Hàn Thiên nói nàng là Khuynh Nhan không hề có liên can đến người nhà Lạc Lãng Gia chắc hẳn đã đụng đến nỗi khổ trong lòng nàng.
Hắn đưa tay kín đáo nắm lấy ngọc thủ đang siết chặt thành nắm đấm trong ống y phục, cảm giác được ngọc thủ nhỏ nhắn lạnh lẽo của nàng hắn liền thật sự muốn đem hai cái nam nhân trước mặt ra mà giết đi cho nhanh, tiếc là đây là chuyện của nàng hắn cuối cùng cũng chỉ có thể làm hẫu thuẫn cho nàng.
Nàng cảm giác được hơi ấm từ bàn tay to lớn của hắn liền hít một hơi thở thật sâu, chớp động hàng mi một lần mở ra vẫn là một đôi mắt hồ trầm tĩnh như nước hồ không hề biến hoá lay động.
- Tần vương phi chuyện này...!- Mộ Yến Kính cuối cùng cũng không biết tại sao nàng cùng Hàn Thiên ai cũng phải ép đối phương đi đến nước không còn đường lui, liệu rằng đấy là do hai người thấy đối phương ở đường cùng không có chỗ trú thân sẽ khiến bản thân cảm thấy vui vẻ hay là cảm thấy bản thân là người chiếm thế thượng phong.
Mộ Yến Kính rõ việc Lạc Lãng Gia diệt vong nàng có bao nhiêu là phần hận Hàn Thiên, chỉ là bây giờ nếu thật sự đem chuyện này làm sáng tỏ ra thì việc Hàn Thiên bị nhận sự chỉ trích không chỉ từ quan viên đại thần mà còn là từ dân chúng khắp Hàn Gia Quốc, càng nói vết nhơ này sẽ lưu sử sách truyền đến cả thế hệ sau.
Thật sự gây ra rất nhiều tổn hại cho Hàn Thiên.
- Mộ thị vệ! Hơn một trăm mạng người Lạc Lãng Gia đổi lấy một mạng của hoàng hậu Hàn Gia Quốc, bổn vương phi nghĩ giao dịch này đối với hoàng thượng đây là có lợi chứ không có hại!- Nàng một chút cũng không hề có ý định suy nghĩ lại liền lạnh nhạt không chậm không nhanh đem lời này hướng Mộ Yến Kính nói ra sau đấy còn không quên xem sắc mặt của Hàn Thiên