Thiên Kim Giả Dựa Vào Âm Dương Quái Khí Để Sống Sót


Không phải cô ấy không biết Thanh Long Truyền Thông là công ty tệ hại, nhưng với tình cảnh của cô ấy, cũng chỉ có thể ký với công ty này.


Nghe tiếng hệ thống mỉa mai báo cáo, Bùi Ảnh chưa kịp thở phào thì trong đầu lại vang lên âm thanh của một hệ thống khác.


【Hệ thống tiêu tiền phát nhiệm vụ: Đang tìm kiếm nhân vật nhiệm vụ —— Hoàn thành khóa nhân vật! Yêu cầu của hệ thống là ký chủ phải tiêu hết 10 triệu cho Bùi Diệc Chanh trong vòng 12 giờ! Nếu thất bại, ký chủ sẽ không thể thay đổi kết cục bi thảm! Bắt đầu đếm ngược! 】

Nghe thấy nhiệm vụ, Bùi Ảnh lập tức thốt ra: “Tiền vi phạm hợp đồng để chị lo! Ai cản trở thì chị sẽ không bỏ qua!”

"5 triệu? Xem thường ai vậy?! Chị cho ông ta 10 triệu, không được trả giá!"

Lời tuyên bố hùng hồn của Bùi Ảnh khiến Bùi Diệc Chanh ngây người, cô ấy tròn mắt nhìn Bùi Ảnh, một lúc lâu mới nhẹ giọng nói, “Cảm ơn chị.

Chỉ là… em không muốn gây phiền phức cho chị.




Bùi Diệc Chanh vốn có tính cách mềm yếu, trong nguyên tác, cô ấy bị công ty quản lý ép đến đường cùng mới lựa chọn cách cá chết lưới rách để giải ước, nhưng sau đó lại bị công ty quản lý đổ ngược lỗi.


Trong suy nghĩ của Bùi Ảnh, dù sao Bùi Diệc Chanh cũng sớm muộn phải giải ước với công ty rác rưởi này, giải ước sớm sẽ thoát khỏi nó sớm hơn, lại còn giúp cô hoàn thành nhiệm vụ, một công đôi việc.


“Đối với chị, chuyện này chẳng phiền chút nào.

Nhưng còn em, chẳng lẽ em định ở lại cái công ty rác rưởi đó cả đời, để nó hủy hoại em sao?”

Bùi Ảnh thấy Bùi Diệc Chanh mím môi không nói gì, chỉ đành nói tiếp, “Thôi, đi ăn cơm trước đã, ăn xong chị giúp em giải quyết chuyện của công ty.



Người giúp việc trong nhà đã chuẩn bị sẵn bữa trưa, Dư Mặc Uyển còn đặc biệt nấu canh.


Lúc này canh cũng đã hầm xong, Dư Mặc Uyển vừa định gọi hai người ra ăn cơm, thì thấy hai cô gái bước vào bếp một trước một sau.


Thấy hai cô con gái của mình hòa thuận với nhau, bà ấy nhẹ nhàng thở phào một hơi, mỉm cười cưng chiều với hai người, “Hai đứa đến vừa đúng lúc, bây giờ ăn cơm thôi, các con ra bàn ngồi đợi một chút nhé!”

Trong bữa ăn, Dư Mặc Uyển không ngừng gắp thức ăn cho Bùi Diệc Chanh, bát cơm trước mặt cô ấy nhanh chóng chất thành một ngọn núi nhỏ; dù Bùi Thịnh nhìn có vẻ nghiêm khắc, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng cũng thể hiện sự quan tâm đến cô ấy; Bùi Ảnh cũng tỏ ra thoải mái, hoàn toàn không có biểu hiện gì bài xích cô ấy.


Bùi Diệc Chanh cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.



Sau bữa ăn, Bùi Ảnh khoác vai Bùi Diệc Chanh, nói với Dư Mặc Uyển, “Bọn con ra ngoài một chút, con đưa em đi mua vài thứ.



Dư Mặc Uyển gật đầu, dặn dò hai người chú ý an toàn rồi để họ đi.


Trước khi lên xe, Bùi Ảnh tiện tay liếc nhìn điện thoại, Hàn Mạt Mạt lại gửi cho cô mấy tin nhắn trên WeChat.


Mạt Bảo Bảo: A Ảnh, sao cậu không trả lời tin nhắn của mình? Không phải cậu thật sự bị nhà họ Bùi đuổi ra ngoài như họ nói chứ?

Mạt Bảo Bảo: Aiya, nói mới nhớ vị hôn phu của cậu thì sao? Chẳng phải hôn ước cũng phải để cho cô con gái thật của nhà họ Bùi sao?

Mạt Bảo Bảo: Xem ra cậu chẳng còn gì nữa rồi nhỉ~ A Ảnh, cậu thật đáng thương!

Bùi Ảnh bật cười khinh miệt.


Cảm xúc hả hê của Hàn Mạt Mạt đã truyền qua cả mạng internet đến đây.



Nhưng lúc này Bùi Ảnh đang bận hoàn thành nhiệm vụ, không có thời gian để ý đến cô ta.


Trên đường đi, Bùi Ảnh lái xe, Bùi Diệc Chanh ngồi ở ghế phụ với dáng vẻ căng thẳng, mắt chăm chăm nhìn vào màn hình WeChat.


Trong hộp thoại trò chuyện với người quản lý, đối phương vẫn đang không ngừng cảnh cáo cô ấy.


Bùi Ảnh không chú ý đến cảm xúc của Bùi Diệc Chanh, cô đang trò chuyện với hai hệ thống trong đầu.


Cảm giác này giống như! cô và hai hệ thống đó đã lập một nhóm chat ba người trên WeChat trong đầu cô vậy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận