Thiên Kim Giả Livestream Xem Bói Nổi Tiếng


Thẩm Tri Ý dừng chân, lẳng lặng nhìn chằm chằm đám trẻ con đang chơi đùa.

"Anh trai." Có bé gái chạy đến từ cửa thang lầu, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Úc Thanh, chỉ về phía cây đa trên sân cỏ: "Meo meo nhảy lên cây, anh trai, có thể bắt meo meo xuống giúp em không?"

Úc Thanh nhìn theo hướng cô bé chỉ.

Có một con mèo cam lớn đang ngồi trên cành khô của cây đa to lớn.

Mèo lớn có con ngươi màu nâu nhìn chằm chằm bên này, đồng tử thu lại thành một đường dài hẹp, tràn ngập đề phòng với người xa lạ.

"Viện trưởng nói không được để Đại Hoàng leo cây, nếu nó không xuống dưới thì sẽ không có cơm chiều." Bé gái còn năn nỉ: "Anh trai, giúp em với, đi mà!"

Không thể từ chối lời nhờ vả của bé gái, Úc Thanh vô thức nói: "Nhưng --

"Câm miệng!" Úc Thanh vừa mở miệng, Thẩm Tri Ý liền duỗi tay nắm cổ sau của cậu ta, quát lớn: "Đừng đáp lại con bé!"

Ngón tay lạnh băng của cô chạm vào làn da của Úc Thanh giống như khối băng chín thước làm cậu ta tỉnh táo.
Úc Thanh run lập cập, đột nhiên lấy lại tinh thần.


"Trưởng lão trong tộc của cậu không nói cho cậu biết nói chuyện với quỷ là sẽ mở cánh cửa kia ra sao?"

Người quỷ bị ngăn cách bởi âm dương, quỷ hồn muốn hoạt động ở nhân gian cần phải vượt qua nó.

Giống như bị ngăn bởi một bức tường, chúng nó muốn qua cửa thì phải được chủ nhân của ngôi nhà đồng ý.

Cho nên có rất nhiều quỷ hồn du lịch ở nhân gian sẽ biến hoá ra ảo cảnh, hoặc biến ảo thành các loại hình thái dụ dỗ chủ nhân nhà ở đồng ý chúng nó vào nhà.

Tất nhiên là Úc Thanh từng nghe, chỉ là vừa rồi hoàn toàn không nhớ đến chuyện này nên suýt thì phạm phải sai lầm nghiêm trọng.

Bị Thẩm Tri Ý nhắc nhở, cậu ta vội vàng nín thở ngưng thần, tập trung tinh thần lực, tránh cho bản thân lại bị ảo cảnh ảnh hưởng.

"Anh trai...!Anh trai..."

Bé gái vẫn bắt lấy góc áo của Úc Thanh, bám riết không tha mà năn nỉ.

"Giúp em...!Cầu xin anh..."

Dần dà, giọng nói của cô bé nhỏ lại, hai hàng máu chảy xuống từ khoé mắt.

"Vì sao anh không chịu giúp chúng tôi?" - Cô bé lẩm bẩm.

"Người lớn mấy người đều là kẻ lừa đảo!"

"Kẻ lừa đảo!"

Theo tiếng mắng bén nhọn vang lên, tiếng cười đùa vui vẻ xung quanh lập tức rút đi như thủy triều.

"Kẻ lừa đảo!"

"Giết anh ta!"


"Giết bọn họ!"

Giọng nói sắt nhịn của trẻ con kích thích màng nhĩ, Úc Thanh giơ tay bịt lỗ tai lại.

Nhìn hành lang kính vạn hoa sắp vặn thành cục, cậu ta thốt lên: "Thứ này lợi hại thật!"

"Đúng vậy." Tiếng nói của Thẩm Tri Ý không lớn cũng không nhỏ, không nghe ra bất cứ cảm xúc nào.

Cô không để ý mà tiến về phía trước hai bước, dùng tay vuốt không trung.

Rầm.

Ảo cảnh bị xé mở.

Hành lang vặn vẹo khôi phục trạng thái ban đầu.

Ánh sáng của đèn pin chiếu thẳng đến cuối, soi sáng vật tổ tối màu ở trên tường.

Thẩm Tri Ý đi đến trước vách tường, ngửa đầu đánh giá vật tổ tươi đẹp.

Trên vách tường bị lửa đốt cháy đen, chỉ có nó là còn giữ nguyên màu sắc vốn có, đẹp như đoá hoa vừa nở rộ.

Vừa quỷ dị vừa đẹp kinh người.


Úc Thanh điều chỉnh nhịp thở, căng thẳng nhìn trái phải rồi chạy nhanh đến bên cạnh Thẩm Tri Ý.

"Đây là cái gì?" Cậu ta nhìn chằm chằm vật tổ màu đỏ sậm, nhanh chóng nhớ lại các tài liệu về đồ đằng nhưng trong đó không có loại vật tổ này.

"Từ xưa đến nay Trung Quốc tôn trọng vạt tổ, hình thức và chủng loại của vật tổ không giống nhau, rất nhiều gia tộc sẽ có vật tổ của riêng mình.

Nhưng từ trước đến nay em chưa từng thấy vật tổ nào như thế này."

"Đây không phải chỉ là vật tổ." Thẩm Tri Ý nói: "Đây là phù văn."

"Gì?"

"Có người dung hợp phù văn vào vật tổ hoa bỉ ngạn, vẽ ở trên mặt tường này."

"Ồ, đây là hoa bỉ ngạn." Úc Thanh bừng tỉnh: "Hoa bỉ ngạn màu đỏ.

Vậy đây chẳng phải là mạn châu sa mọc ở bên bờ vong xuyên trong truyền thuyết sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận