Thiên Kim Giả Với Mười Tám Tài Nghệ Chinh Phục Âm Dương


Trung Quốc, trấn Ô Sơn.
Ban đêm, trời đổ cơn mưa lớn, đèn đường bên cạnh các con đường trong trấn trông vô cùng mờ ảo.

Trước một nhà nghỉ nhỏ trang trí đơn sơ, chiếc đèn lồng dưới hiên đung đưa theo gió, cuối cùng “tách” một tiếng, bóng đèn bên trong vỡ tung, ánh sáng duy nhất trước cửa tắt ngúm.
Trước cửa nhà nghỉ có một cây hòe cổ hình dáng kỳ lạ, lúc này cành lá cây hòe rung lắc dữ dội trong mưa gió, bóng cây cũng dần kéo dài.
Có thứ gì đó từ cây hòe tách ra, chầm chậm tiến đến gần nhà nghỉ, rồi bò theo bức tường ngoài, chui vào phòng từ cửa sổ tầng hai.
Trong phòng, Ôn Bắc Lộc dường như vừa trải qua một cơn ác mộng, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Một bóng đen tiến gần giường, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào cô gái đang nằm, khuôn mặt mờ ảo trong bóng tối chỉ lộ ra vẻ thèm khát.

“Lớp da thật đẹp, cơ thể hoàn mỹ… cho ta, cho ta…”
Bàn tay dài với móng sắc nhọn đưa ra.

Đến gần hơn, có thể thấy da quái vật này khô nứt trông như vỏ cây.

Ngay khi móng vuốt sắp chạm đến khuôn mặt cô gái, Ôn Bắc Lộc chợt mở mắt.
Cô giơ tay nắm chặt lấy cổ tay của kẻ muốn chạm vào mình, nhìn rõ con quái vật bên giường rồi chỉ cười lạnh: “Yêu tinh rừng núi nhỏ nhoi mà cũng dám đụng vào bà đây.”
“Grào! Đi chết đi!”
Yêu tinh cây hòe gầm lên giận dữ, phân thân thành vô số nhánh cây quấn về phía Ôn Bắc Lộc.
Ôn Bắc Lộc liền “rắc” một tiếng, bẻ gãy cổ tay yêu tinh cây hòe, rồi ném sang một bên, bật người dậy, lúc xuống giường cô hơi loạng choạng.
Chết tiệt… quên mất đây không phải thân thể ban đầu của mình.
Dù thân thể này yếu đuối, nhưng cô sử dụng đạo pháp bằng ý niệm, là sức mạnh tinh thần do linh hồn cô mang đến, nên cũng không ảnh hưởng nhiều đến thắng bại.
Ôn Bắc Lộc đưa tay kết ấn, miệng đọc chú: “Thiên địa vô cực, Càn Khôn mượn phép, ban thần uy cho ta, trời giáng ngũ lôi!”
Theo câu chú và kết ấn hoàn thành, một luồng sáng vàng công đức tạo thành bùa Ngũ Lôi nặng nề giáng xuống yêu tinh cây hòe.
Cùng lúc đó, một tia sét tím đậm lóe sáng trên trời.

Tiếng sấm nổ vang ngoài cửa sổ, át đi tiếng hét chói tai của yêu tinh cây hòe trước khi chết.
Đã bao nhiêu năm Ôn Bắc Lộc không dùng đạo pháp, ra tay một cái là không nương tình.

Tiếng mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ, trong phòng sau cuộc đấu pháp, ngoài Ôn Bắc Lộc đứng yên tại chỗ, yêu tinh cây hòe đã tan thành tro bụi.
---
Sáng hôm sau, mưa tạnh, bầu trời trong xanh không gợn mây.
Vừa sáng, nhiều dân làng đã tụ tập trước cửa nhà nghỉ, xì xào bàn tán không ngớt.
“Trời ơi, trấn Ô Sơn chúng ta bao nhiêu năm rồi chưa có trận mưa nào lớn đến thế, đêm qua tiếng sấm rền vang thật là đáng sợ.”
“Đúng vậy, mấy người nhìn xem, cây hòe trước nhà ông cụ Cát sao lại chết trụi hết rồi.”
“Bị sét đánh chứ còn gì nữa, nhìn thân cây cháy đen cả rồi.

May mà không đánh vào dây điện, không gây thương tích cho ai.”
“Nhưng cho dù bị sét đánh cũng không đến mức lá cây khô héo thế này chứ…”
Bên trong nhà nghỉ, Ôn Bắc Lộc đã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trả phòng trong ngày hôm nay.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của đêm qua, cô đã thảo luận với hệ thống kia cả buổi, cuối cùng cũng hiểu được tình huống hiện tại của mình.
Ôn Bắc Lộc là cô hồn từ thế giới khác, sau khi chết bị hệ thống xuyên nhanh liên kết, đi làm nhiệm vụ ở các thế giới, còn phần thưởng cho nhiệm vụ chính là cơ hội sống lại một lần.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận