Ôn Bắc Lộc cất đoạn gỗ sét đánh vào túi, rồi lấy ra một hộp sô-cô-la, nhét vào túi áo trước ngực của cậu bé khi đi ngang qua.
Thị trấn Ô Sơn chỉ mới phát triển du lịch trong vài năm gần đây, nhưng chỉ một số ít người hưởng được lợi, còn rất nhiều dân làng vẫn có cuộc sống không mấy dư dả.
Cậu bé hàng ngày đeo một ít đồ thủ công ra bán, trong ký ức của Ôn Bắc Lộc, nguyên chủ của cô đã thấy cậu vài lần.
“Chị… chị thật sự có thể bắt ma hả? Nếu được thì chị có thể giúp em một việc không? Em không cần quà của chị.”
Trần Trúc đuổi theo khi thấy Ôn Bắc Lộc sắp đi xa, ngập ngừng hỏi, có vẻ không tin tưởng lắm, vừa hơi ngại nói ra yêu cầu.
Ôn Bắc Lộc dừng bước, đôi mày thanh thoát nhướng lên, đôi mắt đào hoa long lanh, giọng nói trong trẻo như ngọc vỡ, ngữ khí lộ vẻ hứng thú: “Là chuyện gì?”
“Gần đây nhà em cứ bị mất đồ, đêm qua em còn thấy một cái bóng rất to và cao, em nghĩ là có thứ gì đó không sạch sẽ…”
“Có thể là kẻ trộm thôi.”
Giọng Trần Trúc hơi gấp gáp: “Không phải đâu, mỗi lần nó chỉ lấy vài món đồ ăn không có giá trị, cái bẫy em đặt trong nhà cũng không giữ được nó.
Tối qua, con quái vật đó còn định vào nhà để ăn thịt em, em chỉ mơ hồ nhìn thấy hình dáng của nó, chắc chắn không phải là người!”
Trần Trúc sợ hãi vô cùng, nếu không nhờ tiếng sấm vang trời hôm qua dọa nó bỏ đi, cậu đã mất mạng.
Nhưng khi cậu kể lại chuyện này cho cha mẹ sáng nay, chẳng ai tin cậu cả.
Ôn Bắc Lộc nhìn tướng mạo của Trần Trúc.
Đứa trẻ này tuy nghèo khó, nhưng khi lớn lên chắc chắn sẽ có tiền đồ, ánh mắt chân thành, không giống đang nói dối.
Dù sao môn phái của cô đề xướng làm việc thiện mỗi ngày để tích đức, giúp một chút cũng không sao.
Huống chi lý do cô bị sét đánh chết trong lần độ kiếp là vì sát nghiệp nặng mà thiếu đức, nếu đời này còn muốn đi trên con đường tu chân, cô phải tích lũy công đức.
Ôn Bắc Lộc nhìn đồng hồ, nếu xuất phát buổi chiều vẫn kịp chuyến bay về thành phố, nên cô vui vẻ nói: “Dẫn đường đi.”
“Dạ.”
Trần Trúc cũng là người nói là làm ngay, vừa nghe Ôn Bắc Lộc đồng ý liền lập tức đi trước dẫn đường.
Nhà của Trần Trúc cách khu phố thương mại của nhà nghỉ một quãng, dựa lưng vào Ô Sơn, gần sát với rừng núi.
Trong sân có ba căn nhà ngói xanh, mang đậm phong cách dân gian.
“Cha mẹ em ban ngày vắng nhà, nên chúng ta phải nhanh lên.” Trần Trúc dẫn Ôn Bắc Lộc đến vườn rau trong sân: “Chị nhìn này, đây là dấu chân của con quái vật tối qua.”
Ôn Bắc Lộc cũng nhìn xuống đất, dấu chân to lớn xung quanh còn sót lại chút sát khí đen pha đỏ.
Không phải ác quỷ, nhưng tuyệt đối không phải thứ gì tốt.
Trần Trúc đưa tay sờ mũi nói: “Thấy chưa, em không nói dối chị.
Trên núi gần chỗ này không thứ gì có dấu chân lớn thế này, không có gấu.”
“Chị tin em rồi.
Thời gian gấp quá, chị cần mua vài thứ.”
Ôn Bắc Lộc đoán được đó là thứ gì, nhưng trong tình huống hiện tại, không có dụng cụ nào thì việc bắt con quái quái vật đã mở trí tuệ sẽ mất thời gian và công sức hơn bình thường.
Trần Trúc ngước lên hỏi: “Mua cái gì ạ?”
“Ở đây có nơi nào bán giấy vàng, chu sa và nhang không? Chị cần ba tờ giấy vàng, ba lạng chu sa, ba cây nhang.”
Thực ra để dụ con quái chỉ cần dùng nhang, nhưng vì nhà này dựa vào núi Ô Sơn, nên dễ gặp chuyện bất ổn.
Cô cần vẽ vài lá bùa trấn trạch cho Trần Trúc.
“Nhà ông Từ mở tiệm bán đồ cúng, chắc chắn có mấy thứ đó, để em đi mua.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin