Trần Trúc đặt giỏ tre xuống sân, tự mình chạy ra ngoài.
Rất nhanh sau đó, Trần Trúc quay lại, Ôn Bắc Lộc kiểm tra một lượt, đồ cậu bé mua về lại khá chất lượng.
Trần Trúc thở hổn hển: “Mấy thứ này là ông Từ tặng cho em, chắc ông nghĩ em muốn chơi thôi.”
Ôn Bắc Lộc gật đầu, cắt giấy vàng, dùng chu sa vẽ ba lá bùa rồi đưa cho Trần Trúc, dặn cậu dán lên khung cửa phòng ngủ, phòng khách và bếp.
Cô lại dùng phần chu sa còn lại vẽ một trận pháp bảo vệ ở cửa nhà, sau đó dặn dò: “Lát nữa em cứ trốn trong nhà, bất kể có chuyện gì cũng đừng ra ngoài, nhớ trông hành lý của chị.”
Ôn Bắc Lộc giao vali cho Trần Trúc, rồi đẩy cậu bé vào trong nhà.
Sau khi ổn định cho cậu bé, Ôn Bắc Lộc dùng số giấy vàng còn lại nhanh chóng gấp thành mấy con gà vịt giấy, điểm mắt bằng chu sa, rồi khẽ thổi một hơi, lũ gà vịt bằng giấy đó bỗng sống động, thong thả đi quanh sân.
Trần Trúc ở trong nhà bịt miệng, mắt mở to cảm thấy khó thở.
Cậu… gặp được tiên nữ rồi!
Ôn Bắc Lộc cắm ba cây nhang vào chỗ trống bên cạnh vườn rau trong sân, dùng chu sa vẽ một trận pháp đơn giản để dẫn hồn.
Khói nhang bốc lên, tỏa ra mùi hương quyến rũ nhờ tác dụng của trận pháp.
Ôn Bắc Lộc vừa kiểm tra qua, không có một hồn ma vất vưởng nào quanh đây, chắc hẳn đã bị con quái kia ăn mất rồi.
Vậy thứ bị thu hút tới lúc này chỉ có thể là con quái vẫn quấy nhiễu nhà họ Trần.
Khi nhang cháy được một nửa, trong rừng núi xa xa đột nhiên có một đàn chim bị kinh động bay tán loạn.
Thùng thùng thùng!
Như tiếng búa nện xuống đất, mặt đất dưới chân hơi rung chuyển.
Có thứ gì đó đang nhanh chóng tiến lại gần nhà của Trần Trúc.
...
Trời đang trong xanh bỗng chốc mây đen ùn ùn kéo tới, bầu trời tối sầm như đêm, gần như không thể nhìn rõ ngọn núi xa xa.
Ôn Bắc Lộc nhìn chằm chằm về một phía, ánh mắt sắc bén.
Trong phòng chính, Trần Trúc lấy tay bịt chặt miệng, sợ bản thân vô tình hét lên.
Bóng dáng con quái vật từ xa tiến đến gần, dần dần lộ rõ toàn thân cao đến ba mét, lông lá xồm xoàm.
Từ xa trông như một con khỉ, nhưng đến gần thì mặt xanh nanh nhọn đầy dữ tợn.
Đáng sợ hơn, nó chỉ có một chân, nên bước đi vô cùng nặng nề.
Thùng thùng thùng!
Quái vật nhảy vọt ba mét, nhẹ nhàng đáp xuống trong sân.
Dường như nó không thấy Ôn Bắc Lộc, chỉ nhỏ dãi nhào tới đám gà vịt bằng giấy mà cô đã xếp.
Ôn Bắc Lộc nhân cơ hội làm phép dẫn lôi.
Dưới những đám mây đen dày đặc, sấm sét tụ lại, một tia sét to bằng miệng bát giáng xuống, đánh thẳng vào đỉnh đầu Sơn Tiêu.
“Hú!”
Lông của Sơn Tiêu một chân bị sét đánh cháy đen, nhưng nó vẫn cố gắng đứng dậy.
Lúc này, nhận ra đám gà vịt trong tay mình đều là giả, đôi mắt đỏ rực của nó quét khắp sân, cuối cùng dừng lại ở vị trí của Ôn Bắc Lộc.
“Chết tiệt…”
Ôn Bắc Lộc không ngờ sau khi độ kiếp thất bại, linh lực của mình tiêu tán nhiều đến vậy, ngay cả một con yêu quái như thế này cũng không đánh chết được.
Thấy Sơn Tiêu lao về phía mình, Ôn Bắc Lộc chỉ có thể né tránh.
Thân thể của nguyên chủ rất yếu, vận động một chút là thở dốc, nên không thể dùng sức mạnh để bắt yêu quái.
Chiếc nanh của Sơn Tiêu sượt qua cổ Ôn Bắc Lộc, mùi hôi trong miệng nó khiến cô buồn nôn.
Cô nắm bắt thời cơ, rút khúc gỗ sét đánh từ túi xách ra, dồn sức đập mạnh vào con quái vật.
Lớp lông dày trên người Sơn Tiêu đã bị sét đánh cháy xém một phần, vẫn còn mùi khét của lửa, nay bị gậy gỗ sét đánh đập trúng ngay mặt, một bên mắt lập tức bị đâm mù.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin