Thiên Kim Giả Với Mười Tám Tài Nghệ Chinh Phục Âm Dương


“Grào hú!”
Nó phát ra tiếng hét chói tai, Sơn Tiêu dốc toàn lực nhào về phía Ôn Bắc Lộc.

Người và quái vật lướt qua nhau.

Con Sơn Tiêu một chân vậy mà bỏ chạy!
Nếu không trừ khử nó hôm nay thì gia đình Trần Trúc sẽ khó yên ổn, Ôn Bắc Lộc lập tức đuổi theo.

Sơn Tiêu mỗi lần nhảy cao ba thước, đáp xuống là tiến thêm bảy, tám mét, khiến Ôn Bắc Lộc buộc phải niệm chú Súc Địa.

“Một bước thành trăm, đường đất tự ngắn lại, gặp núi núi bằng, gặp nước nước cạn, gặp cây cây gãy, gặp đất đất thu nhỏ…”
Vừa dùng súc địa thành thốn, bóng dáng Ôn Bắc Lộc liền xuất hiện ngay trước mặt Sơn Tiêu.

“Triệu gọi Lôi Thần, thông thiên nhập địa!”
Thiên lôi và địa lôi lập tức vây quanh Sơn Tiêu, không có chỗ nào để chạy, cũng chẳng thể né tránh.

Đòn thứ nhất, Sơn Tiêu ngã xuống.

Đòn thứ hai, hình dáng của Sơn Tiêu co lại một nửa.

Sấm sét càng đánh càng mạnh, khiến con quái vật càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn cỡ một con khỉ vàng bình thường, chiếc chân độc nhất cũng biến mất, tà khí trên người nó tan biến.

Nhìn lại, sau khi bị đánh tan pháp lực, Sơn Tiêu này chẳng khác gì một con khỉ bình thường.


Con khỉ nhỏ vẫy đuôi với Ôn Bắc Lộc, chạy sâu vào trong núi.

Ôn Bắc Lộc nghĩ ngợi một chút rồi đi theo.

Vừa ra khỏi rừng, trời lại sáng trong, mây đen biến mất.

Con khỉ nhỏ dẫn Ôn Bắc Lộc loanh quanh một hồi, cuối cùng chui vào một cái hang trong núi.

“Khẹc khẹc … khẹc khẹc…”
Con khỉ chui vào trong hang, lát sau nhô đầu ra, ném ra một hòn đá to bằng nắm tay người lớn.

Sau đó nó khúm núm cúi lạy Ôn Bắc Lộc.

“Ý ngươi là muốn đưa cái này cho ta, rồi ta sẽ tha cho ngươi phải không?”
“Khẹc khẹc.

” Con khỉ nhỏ gật đầu.

Tà khí đã được xua đi, Ôn Bắc Lộc vốn cũng không định giết nó, thấy nó biết điều nên cô vẫy tay cho nó đi.

Con khỉ nhỏ lập tức quay đầu chạy mất.

Ôn Bắc Lộc nhặt hòn đá lên, từ một góc hở có thể thấy chút ánh đen xanh bên trong.

“Đây là…”

Ôn Bắc Lộc từng xuyên qua một trăm vị diện để đổi lấy cơ hội tái sinh, dù sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống đã thu hồi mọi năng lực nghịch thiên mà cô có được ở các thế giới đó, nhưng vẫn còn mắt nhìn.

Đây là một viên đá phỉ thúy thô, lớp màu bên dưới rõ ràng là sắc xanh hoàng đế.

Nếu viên đá này không có vết nứt, giá trị của nó khó mà đo lường nổi.

Nhận việc này đúng là không uổng công, vừa kiếm được công đức lại vừa có tiền.

Ôn Bắc Lộc đêm qua đã kiểm tra, gia cảnh của chủ nhân thân thể này khá giàu có, mỗi tháng có khoảng hai trăm ngàn tệ tiền tiêu vặt, nhưng tiêu pha hoang phí, hiện tại trong tài khoản chỉ còn chưa đến năm ngàn.

Mục tiêu của Ôn Bắc Lộc là mua đất xây đạo quán, đúc tượng tổ sư và sư phụ, không có tiền thì không được.

Cô bỏ món thù lao lần này vào túi, vai bị đè nặng một chút nhưng cô lại nở nụ cười khi quay lại nhà Trần Trúc.

Trần Trúc thấy Ôn Bắc Lộc và con quái vật cùng rời đi, sợ hãi đến phát run, nhưng nhớ lời dặn của cô nên không dám ra ngoài.

Mãi đến khi Ôn Bắc Lộc quay lại, cậu mới lao ra khỏi cửa không chút do dự.

“Chị không sao chứ?”
“Tất nhiên là không sao, con quái vật đã bị tiêu diệt, trăm năm nữa sẽ không xuống núi nữa.

” Ôn Bắc Lộc vừa cười vừa để lộ lúm đồng tiền, vẻ mặt đầy sức sống.

Trần Trúc đỏ mặt nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, cảm thấy chị Lộc còn đẹp hơn ngôi sao trên tivi.

“Cảm ơn chị, em không biết phải trả công thế nào…”
Ôn Bắc Lộc cười nhẹ, vỗ vỗ túi của mình: “Không cần đâu, chị đã nhận được thù lao rồi.



Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận