“Chàng nghe một chút xem, hình như Tiểu Viên Cầu đang nói cái gì “Hủ“. Quý Thư nghe âm thanh Hạ Viên lúc mơ ngủ nói, che miệng Hạ Niên nói: “Tiểu Cảm Lãm và Tiểu Viên Cầu đã đi đứng rồi, nhưng vẫn chưa nói chuyện. Chẳng lẽ lúc này trong mộng đang học nói chuyện sao?”
Hạ Niên cũng lắng tai nghe, kinh ngạc nói: “Giống như đang nói “Thước” gì đó, chẳng lẽ hôm nay nàng cho bọn nó ăn cháo gạo và đậu hủ, bây giờ mơ thấy đang ăn thứ này, trong mộng nói ra tiếng đó chứ?”
Qua ngày hôm sau, Quý Thư muốn chỉ bảo Tiểu Cảm Lãm và Tiểu Viên Cầu nói chuyện, đầu tiên là dạy bọn họ học gọi “nương”, thấy bọn họ học nửa ngày mới phát rta được tiếng “nắm”, nhưng cũng rất vui sướng, ôm gọi tiểu tâm can bảo bối. Lại nói với Xuân Oanh cùng Thu Yến: “Đứa trẻ nhà ca ca ta chưa đầy một tuổi đã gọi cha và nương rồi, ta nghe thật rất hâm mộ, thấy Tiểu Cảm Lãm và Tiểu Viên Cầu còn chưa nói chuyện, thật là sầu lo. Bây giờ nếu đã phát ra tiếng rồi, mấy ngày nữa nhất định sẽ nói được. Không làm gì phải dạy bọn chúng nói chuyện nhiều hơn.” Mấy ngày sau đó, Tiểu Cảm Lãm và Hạ Viên cũng phát được ra tiếng, mặt dù khẩu âm không chuẩn, ngẫu nhiên cũng phát ra được một hai tiếng. Bước đi đã vững vàng hơn rồi, có khi còn giơ tay chạy chậm từng bước.
Nhân trong viện đang làm bánh mè vừng, Hạ Viên thấy bánh mè vừng kia thật tinh xảo, hình dáng dẹp dẹp, hạt mè vàng óng ánh, hương thơm nức mũi. Nàng ăn một miếng vẫn chưa đã ghiền, liền một ăn thêm một miếng nữa, chỉ tiếc không nói được, đành phải chỉ chỉ lên bàn con kêu “Nha nha“. Kể từ khi Hạ Viên trở thành hài tử, cảm xúc không chỉ giống trẻ con, ngay cả đồ thích ăn cũng giống một đứa trẻ, đặc biệt rất thích ăn bánh ngọt kẹo đường...
Hạ Niên thấy Hạ Viên chỉ lên trên bàn, lại không chịu lấy bánh cho nàng, còn trêu nàng nói: “Tiểu Viên Cầu à, con gọi một tiếng phụ thân, phụ thân liền lấy bánh cho con!”
“Nắm, nắm!” Hạ Viên rất muốn gọi một tiếng phụ thân, ai ngờ nói ra lại từ nắm, cũng có chút bất đắc dĩ, nhất thời chỉ có thể làm dáng vẻ đáng thương mếu miệng, ô ô, người ta bất quá chỉ muốn ăn thêm một miếng bánh mè vừng thôi mà, có cần làm khó người ta như vậy không?
“Cha!” Bên cạnh bỗng nhiên truyền tới giọng nói của Tiểu Cảm Lãm, lớn tiếng hét lên: “Bánh!”
Không phải chứ? Tiểu ca ca huynh đã có thể nói rồi, còn nhảy ra tới hai từ? Hạ Viên thật bi phẫn rồi, vì sao mình không thể phát ra tiếng nói được? Chẳng lẽ nhân phẩm có vấn đề?
“Woaa, Tiểu Cảm Lãm có thể nói rồi!” Hạ Niên kinh hỉ, một phen ôm lấy Tiểu Cảm Lãm xoay một vòng, cười ha ha nhét bánh mè vừng vào miệng Tiểu Cảm Lãm. Tiểu Cảm Lãm đón lấy bánh mè vừng đắc ý nhìn Hạ Viên.
Hạ Viên yên lặng rơi lệ rồi, quyết định đi đến bức tường vẽ vòng tròn.
Hạ Niên mới buông Tiểu Cảm Lãm, đang định lấy cái bánh mè vừng khác cho Hạ Viên thì đã thấy Tiểu Cảm Lãm cầm bánh mè vừng trong miệng nhét vào miệng Hạ Viên, cái miệng nhỏ lặp đi lặp lại động tác cắn, ý bảo Hạ Viên cắn một miếng đây!
Tiểu ca ca đối ta thật tốt! Tuy rằng bánh đã dính nước miếng Tiểu Cảm Lãm, Hạ Viên vẫn cảm động cắn một ngụm nhỏ. Tiểu Cảm Lãm thấy miếng bánh có một lỗ hổng nho nhỏ, càng nhét bánh mè vừng vào miệng Hạ Viên, há to miệng ý bảo cắn một ngụm lớn đi, Hạ Viên làm thật, hù dọa Tiểu Cảm Lãm rút tay lại, mang bánh rút ra, thối lui mấy bước, giương cái miệng nhỏ nhắn làm động tác cắn. Tiểu muội à, cắn một miếng là được, nuốt trọn hết cả cái bánh thật không hiền hậu đâu.
Gào khóc, ta lại nuốt! Hạ Viên thấy Tiểu Cảm Lãm làm động tác vỗ ngực vẫn chưa định thần được, quyết định lại đùa hắn tiếp, há to mồm, làm động tác như con chó nhỏ đang muốn cắn lấy mẩu xương hướng tới bánh trên tay Tiểu Cảm Lãm xông tới. Quả nhiên Tiểu Cảm Lãm quýnh quáng lên tránh ra phía sau Hạ Niên không dám đi ra.
Hạ Niên thấy huynh muội bọn họ náo loạn, trong tay sớm cầm một cái bánh mè vừng đi qua đặt vào trong tay Hạ Viên, cười nói: “Tuy là con không nói, phụ thân cũng cho con một miếng bánh.”
Hạ Viên nhận lấy bánh, cười hì hì đi tới chỗ Tiểu Cảm Lãm, Tiểu Cảm Lãm thấy trong tay nàng cũng có bánh rồi, lúc này ôm đùi Hạ Niên đứng bất động. Hạ Viên đi đến gần, nhét bánh mè vừng trong tay vào miệng Tiểu Cảm Lãm, ý bảo hắn cũng cắn một ngụm. Hì hì, hồi nãy mới cắn của huynh một miếng, bây giờ để huynh cắn lại một miếng đi!
“A ô!” Tiểu Cảm Lãm cũng cố ý há to miệng ý bảo muốn nuốt hết lấy toàn bộ bánh. Thấy Hạ Viên cười hì hì nhìn hắn, cũng không rút bánh đi, miệng tuy mở lớn, lại chỉ cắn một miếng nhỏ.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên diễn đàn Lê Quý Đôn
“Hai huynh muội thật thú vị!” Đứng bên cạnh nhìn bọn họ đùa giỡn, Vương ma ma cười tủm tỉm nói: “Thiếu phu nhân nhanh chóng sinh thêm vài đứa thì thật tốt!”
Có nghe hay không? Hạ Niên thấy Quý Thư đang bày biện này nọ lên trên bàn, nhìn qua, liếc mắt ý bảo: Lời này của Vương ma ma chính là ý tứ của mẹ ta đấy, nàng phải cố gắng một chút đi!
Chuyện này, chỉ mỗi một mình ta cố gắng không được a! Quý Thư thấy Vương ma ma không có nhìn qua, cùng Hạ Niên mắt đưa mày lại, tầm mắt quấn quýt.
Thế nào, đêm nay chúng ta tiếp tục cố gắng? Hạ Niên quăng một cái ánh mắt ý vị thâm trường cho nàng.
Cha mẹ, đừng đem chúng ta làm “người trong suốt” được không? Hạ Viên ngẩng đầu thấy ánh mắt trao đổi kín không khe hở giữa Hạ Niên và Quý Thư, cảm khái thật sâu, thì ra tìm được đúng người rồi là có thể ân ái như vậy.
Mấy ngày trôi qua, Quý Thư nhân lúc rảnh rỗi làm một bức châm tuyến giao cho Hạ phu nhân, Hạ phu nhân thấy châm tuyến tuy là làm vội vàng, vẫn rất tinh xảo, gật đầu nói: “Lão thái gia tuy là rất thương Hạ Niên, nhưng vẫn phải để Hạ Niên vẽ một bức hạ liên mang về thôi!”
Nhân tháng chín là sinh nhật Hạ lão thái gia, Hạ phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, nếu không trở về cũng không thỏa đáng, liền quyết định lên đường. Đương lúc nhận lấy châm tuyến Quý Thư, thấy Hạ Niên cũng viết một bức hạ liên đi ra, cười nói: “Lão thái gia và lão thái thái đều nhắc đến hai đứa chắt, mà lúc này lại không gặp được bọn chúng, hay là vẽ bọn chúng giống giống một chút trở về để bọn họ nhìn một chút mới được.”
Hạ Niên đồng ý, nhất thời cười nói: “Lúc trước bọn chúng đang chơi đùa đá cầu, quả cầu kia còn đá rất xa, hai đứa bọn nó đuổi theo, cuối cùng bổ nhào tới quả cầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhìn rất thú vị, con nhất thời hứng khởi, thật đã lấy bút phác họa một bức khá giống bọn chúng. Mang bức tranh này trở về thôi!” Nói xong đi tìm bức tranh phác họa ấy.
Hạ phu nhân thấy tranh vẽ rất giống, bảo Tử La thu lại, dặn dò Hạ Niên và Quý Thư thật nhiều, tóm lại là nói bà đã về kinh rồi, mọi sự cần phải cẩn thận, dậy sớm ngủ sớm, phàm là chuyện của đôi long phượng thai, đều phải để tâm đến, không được xao nhãng qua loa.
Đợi Hạ phu nhân đi rồi, Quý Thư cười nói với Hạ Niên: “Bây giờ phu nhân quay về kinh trước, không biết khi nào chúng ta cũng phải trở về kinh? Mọi người trong phủ của chàng, chàng cũng nên nói cho ta biết một lần đi.”
Hạ phủ từ lão thái gia đi xuống, có năm phòng, đại phòng Hạ Tiềm Kim, tam phòng Hạ Tiềm Thủy và ngũ phòng Hạ Tiềm Thổ là con vợ cả, chi thứ hai có nhị phòng Hạ Tiềm Mộc và tứ phòng Hạ Tiềm Hỏa là thứ xuất, cả năm phòng, tất cả đều thú là thế gia chi nữ. Đến cháu trai cùng lứa với Hạ Niên, ngoại trừ Hạ Niên được Hạ lão thái gia yêu thương nhất, con cháu các phòng còn lại, đa số đều vẫn thú là thế gia chi nữ, Hạ gia có thể nói là rễ bám sâu cành lá xum xuê.
Quý Thư ở một bên nghe Hạ Niên kể mọi người trong Hạ phủ, một bên cảm thán: cái gọi là đại tộc thế gia, chính là một gia đình như vậy đi!
Đợi đến hai năm sau sau khi Hạ phu nhân về kinh, long phượng thai được ba tuổi thì nhận được thư tín từ kinh thành, bảo Hạ Niên dẫn Quý Thư cùng long phượng thai cả nhà vào kinh.
Do vài năm trước triều chính chưa ổn định, lòng người còn hoang mang, tân hoàng đế sau bốn năm đã ổn định được triều cục, lòng người an ổn. Hiện nay chính là thời gian thái bình, tân hoàng đối với Hạ gia cũng đã tiêu giải tâm giới, bởi vậy Hạ Giam Chính gởi thư đến bảo một nhà Hạ Niên trở về kinh.
Lúc Quý Thư và Hạ Niên đang thương lượng chuyện về kinh thì Vương ma ma mang Tiểu Cảm Lãm và Hạ Viên vào vườn đi dạo, thường thường hỏi mấy câu: “Tối hôm qua hai huynh muội theo cha nương các ngươi ngủ cùng một phòng sao?”
Nghe thấy Vương ma ma hỏi thế, Tiểu Cảm Lãm đang ngậm trong miệng một viên kẹo đường, ồm ồm nói: “Mẫu thân kể chuyện cổ tích cho chúng ta nghe, kể xong cũng theo mẫu thân ngủ trong phòng luôn.”
Edit by diendan.com....
Vương ma ma, bà muốn hỏi thăm cái gì? Trong tay Hạ Viên cũng đang cầm một viên kẹo đường, chuẩn bị lột giấy bỏ vào miệng. Lại nghe Vương ma ma nhỏ giọng hỏi: “Thư nhi, buổi tối người có thấy cha mẹ bọn họ chơi đùa với nhau hay không?”
Đâu chỉ ôm nhau cùng chơi đùa! Hạ Viên cảnh giác liếc mắt nhìn Vương ma ma một cái, a, lão nhân gia sao lại hứng thú với chuyện khuê phòng của cha mẹ thế? Không đơn giản a!
“Bọn họ không chơi, bọn họ tránh ở trong chăn đánh nhau, mẹ bị đánh đau đớn còn kêu a a rất lớn!” Tiểu Cảm Lãm nghe thấy Vương ma ma hỏi, bắt chước tiếng rên rỉ của Quý Thư, vỗ lên cái ngực nho nhỏ thất kinh nói: “Nửa đêm tối hôm qua ta tỉnh dậy, nghe thấy tiếng mẹ hừ hừ, hình như là cha ta đang khi dễ nương ta đó. Ta đứng lên nhìn một cái, thấy bọn họ tránh ở trong chăn xoay tới xoay lui đánh nhau a, hình như là cha ta đang khi dễ nương ta! Sau đó ta hét lớn một tiếng nói: “Không được đánh nhau!” Bọn họ mới không gây tiếng động, ngoan ngoãn ngủ!”
Tiểu ca ca ơi tiểu ca ca, chuyện này làm sao lại nói ra chứ? Hạ Viên âm thầm rịn mồ hôi, a a, nhất định phải tìm cách thông báo với cha mẹ, tiểu ca ca và ta bây giờ cũng không còn nhỏ nữa, sau này phải thu liễm chút. Lại nghe Vương ma ma lẩm ba lẩm bẩm: “Người phòng này nhà chúng ta hơi thiếu chút, ca nhi thư nhi đều hơn ba tuổi, thiếu phu nhân vẫn chưa mang thai bụng thứ hai, bảo ta sao không lo lắng?”
Vương ma ma, thì ra đây là lý do ngươi lo lắng à! Hạ Viên lặng lẽ phì phì, ừm, theo chúng ta suy đoán, đây là bởi vì cha quá chịu khó, ngược lại không dễ dàng mang thai. Nếu như đến trong kinh thành, cha phải làm việc, hai người thiếu quấn quýt si mê, nói không chừng sẽ nhanh chóng có đệ đệ muội muội đấy!
Tới buổi chiều, Hạ Viên tìm cơ hội nói vào tai Quý Thư: “Nương, Vương ma ma mang ta và tiểu ca ca vào vườn dạo chơi, tiểu ca ca nói cho Vương ma ma nói tối hôm qua nương và cha ở trong chăn đánh nhau đấy!”
“Á!” Quý Thư nghe xong đỏ mặt, đợi Hạ Niên vào phòng, khi không còn ai, oán giận nói với Hạ Niên: “Đã thành thân mấy năm rồi, còn còn như lang như hổ. Tối hôm qua để Tiểu Cảm Lãm và Tiểu Viên Cầu vào ngủ cùng, bảo chàng im lặng chút, nhưng chàng còn náo loạn, hôm nay Tiểu Cảm Lãm đã bắt chước nói với Vương ma ma đấy!”
Hạ Niên nghe xong cười cười, đoạn đi qua nói: “Nhưng thật ra là tối hôm qua nàng kêu quá lớn, mới làm cho bọn chúng biết đó chứ.”
“Chẳng phải chàng, như vậy... Ta làm sao có thể nhịn mà không kêu được chứ?” Khuôn mặt Quý Thư càng đỏ hơn, sau một lúc lâu hỏi: “Chẳng phải chàng có lời muốn nói với ta sao?”
“Ta xem lịch ngày, chọn ngày hai mươi tháng chín vào kinh. Vẫn nên chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi thôi.”
Ngày hai mươi tháng chín, là ngày tốt lên kinh. Mọi người nhà Trịnh gia và toàn bộ gia đình Đổng thị đều đến đưa tiễn, nói lời chào tạm biệt một lúc lâu. Đợi Vương ma ma và đám nha đầu thu thập này nọ lên xe ngựa xong, Quý Thư và Hạ Niên mới bế Tiểu Cảm Lãm và Tiểu Viên Cầu lên xe ngựa.
Xe ngựa lộc cộc, đi đến kinh thành.